thân xác kẻ thừa kế

Chương 3: Đồng Minh Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc điện thoại rơi xuống tấm thảm lông cừu dày, tạo ra một tiếng động nhỏ bé nhưng vang vọng như sấm sét trong tâm trí Thành (Minh). Hắn ta, Lục Minh, không chỉ là một kẻ tàn nhẫn và tham lam. Hắn ta là một hồn ma, một kẻ bám đuổi, và hắn đang sử dụng thân xác Thành để tấn công vào điểm yếu nhất: mẹ anh.

Thành (Minh) cảm thấy chiếc áo vest Ý anh đang mặc không còn là biểu tượng của quyền lực nữa, mà là một chiếc xiềng xích nặng nề. Anh đã bị giam cầm trong sự xa hoa này, bất lực nhìn kẻ thù hủy hoại cuộc sống cũ của mình.

1. Quyết Định Sinh Tử Giữa Bình Minh

Thành (Minh) đứng dậy, bước đến cửa sổ kính lớn, nhìn ra thành phố đang dần bừng tỉnh. Anh không còn thời gian để sợ hãi hay tự thương hại. Anh phải hành động như Lục Minh—nhanh chóng, quyết đoán và không khoan nhượng.

"Mẹ cần phẫu thuật. Minh (Thành) sẽ ngăn chặn hoặc biến nó thành một thảm kịch."

Anh vội vã bật máy tính. Thành đã là một thiên tài về kiến trúc và công nghệ. Trong khi Lục Minh dùng công nghệ để thao túng thị trường, Thành sẽ dùng nó để cứu mẹ.

Đầu tiên, anh truy cập vào tài khoản ngân hàng của Lục Minh. Thành (Minh) choáng váng trước số dư khổng lồ, những con số mà anh chưa từng dám mơ đến. Anh nhanh chóng chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của bà, đủ để chi trả cho ca phẫu thuật và chi phí chăm sóc đặc biệt trong nhiều năm. Anh dùng một chuỗi mã hóa phức tạp để đảm bảo khoản tiền này không bị truy dấu về tài khoản Minh.

Tiếp theo, anh gọi cho một công ty bảo vệ tư nhân cao cấp mà anh tìm thấy trong danh bạ của Minh. Anh ra lệnh, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người ở đầu dây bên kia phải rùng mình.

"Tổ chức Bảo vệ Bạch Kim phải có mặt tại Bệnh viện Trung tâm ngay lập tức. Cử hai người. Nhiệm vụ: bảo vệ một bệnh nhân tên là Nguyễn Thị Thu. Không ai, kể cả nhân viên bệnh viện không liên quan, được phép tiếp cận bà ấy nếu không có sự cho phép của tôi."

Đúng lúc đó, Thư Kỳ bước vào, vẻ mặt không giấu được sự tức giận. "Sếp Minh! Ngài đang làm gì vậy? Ngài có cuộc họp vô cùng quan trọng với đối tác Nhật Bản. Ngài không thể hủy bỏ vì một cuộc gọi an ninh bí ẩn nào đó!"

Thành (Minh) quay lại, ánh mắt sắc như dao găm, hoàn toàn tái hiện sự độc đoán của Lục Minh.

"Cô đang đặt câu hỏi về quyết định của tôi?" Thành (Minh) rít lên. Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói trầm thấp và mang sức nặng của đồng tiền. "Tôi nói hủy, là hủy. Cô nên nhớ, quyền lực của tôi không nằm ở những cuộc họp vô nghĩa, mà ở những quyết định thay đổi số phận. Chuẩn bị xe. Tôi phải đến Bệnh viện Trung tâm ngay lập tức."

Thư Kỳ cứng họng. Cô đã từng chứng kiến Lục Minh tàn nhẫn, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta quan tâm đến người khác như vậy. Cô không thể hiểu nổi sự mâu thuẫn này.

"Vâng, thưa Sếp Minh," Thư Kỳ đáp, nhưng trong đầu cô, chiếc chuông cảnh báo đã vang lên mạnh mẽ. Người này... chắc chắn không phải Lục Minh.

2. Hai Linh Hồn Đối Mặt

Tại Bệnh viện Trung tâm, khu vực Thành đang điều trị cho mẹ vốn dĩ rất yên tĩnh, giờ đây trở nên căng thẳng. Hai vệ sĩ cao lớn, mặc vest đen, đứng gác ở cửa phòng bà Thu.

Thành (Minh) đến nơi, nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen sang trọng của mình đậu gần cửa. Anh bước xuống, cảm thấy khó thở. Lần đầu tiên anh trở lại nơi mình từng thuộc về, nhưng giờ đây anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong thân xác kẻ thù.

Anh thấy thân xác cũ của mình, Minh (Thành), đang ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ bên ngoài hành lang, trông có vẻ suy sụp và tuyệt vọng.

Minh (Thành) mặc một chiếc áo khoác cũ, đầu quấn băng trắng, khuôn mặt bầm tím vì cú va chạm đêm qua. Hắn ta đã sử dụng vẻ ngoài đáng thương của Thành để gây dựng lòng trắc ẩn, dễ dàng qua mặt nhân viên bệnh viện.

Minh (Thành) đang nói chuyện với một y tá, giọng khàn khàn và buồn bã: "Xin cô, tôi xin cô mà. Mẹ tôi không thể chờ đợi nữa. Nhưng tôi... tôi đã mất tất cả trong tai nạn. Tôi cần thêm thời gian để vay tiền."

Y tá thương xót, nhưng lắc đầu. "Anh Thành, chúng tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Minh (Thành) đưa tay lên che mặt, nhưng qua kẽ tay, đôi mắt hắn lộ ra sự đắc thắng. Hắn ta không muốn hoãn phẫu thuật. Hắn muốn thao túng ca phẫu thuật để giết bà Thu, đổ lỗi cho sự nghèo đói và tai nạn.

Thành (Minh) không thể chịu đựng được nữa. Anh bước tới, sự giận dữ khiến khuôn mặt Minh trở nên lạnh lẽo và uy quyền hơn bao giờ hết.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Thành (Minh) cất giọng, giọng Minh vang lên trầm thấp, uy hiếp.

Minh (Thành) quay lại, nhìn thấy Thành (Minh). Ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ thích thú điên cuồng.

"Ồ, nhìn xem ai đây? Lục Minh vĩ đại, đích thân tới thăm nơi nghèo nàn này. Hoan nghênh!" Minh (Thành) đứng dậy, cố gắng đóng vai một người đàn ông bị áp bức. "Thưa ngài Minh, tôi là Nguyễn Văn Thành, người đã gây ra tai nạn với xe của ngài đêm qua. Tôi biết tôi đã phạm sai lầm. Nhưng ngài thấy đấy, tai nạn này khiến tôi không thể lo cho mẹ tôi..."

Thành (Minh) ngắt lời, chỉ thẳng vào Minh (Thành). "Tôi biết anh là ai. Và tôi biết anh muốn gì."

Minh (Thành) cười khẩy, giọng Thành trở nên méo mó. "Tôi muốn gì? Tôi muốn mạng sống của bà già này ư? Không, tôi muốn anh thấy nỗi đau, Thành. Anh cướp đi thân xác của tôi. Tôi cướp đi người thân của anh."

Thành (Minh) siết chặt nắm đấm, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết các vệ sĩ và Thư Kỳ có thể đang theo dõi.

"Tôi sẽ tài trợ toàn bộ ca phẫu thuật," Thành (Minh) tuyên bố. "Và anh, Nguyễn Văn Thành, không được phép bén mảng đến khu vực này. Nếu không, tôi sẽ đảm bảo anh phải trả giá cho hành vi phá hoại tài sản công ty tôi đêm qua."

Minh (Thành) thản nhiên vỗ tay. "Ồ, Lục Minh rộng lượng. Ngài nghĩ tiền có thể mua được mọi thứ ư? Cứ làm đi, Thành. Tôi sẽ chờ anh. Trò chơi mới bắt đầu."

Minh (Thành) lùi lại, nhìn chằm chằm vào Thành (Minh) bằng đôi mắt độc ác của Lục Minh, rồi biến mất vào hành lang. Thành (Minh) cảm thấy nhẹ nhõm khi mẹ anh đã an toàn, nhưng anh cũng biết, Minh đã nhận lời thách thức.

3. Sự Thật Bị Phơi Bày

Thành (Minh) trở lại văn phòng, tâm trí rối bời. Anh cần một người tin tưởng, một người có thể giúp anh điều hành đế chế Minh trong khi anh chiến đấu với Minh (Thành).

Thư Kỳ bước vào, khuôn mặt cô bây giờ không còn vẻ hoài nghi, mà thay vào đó là sự sợ hãi tột độ.

"Tôi cần nói chuyện riêng với ngài, Sếp Minh. Ngay bây giờ."

Thư Kỳ đóng cửa, kéo rèm che. Cô đặt một chiếc USB nhỏ lên bàn Thành (Minh).

"Đêm qua, tôi đã kiểm tra camera an ninh và nhật ký truy cập. Đầu tiên, ngài hủy mọi cuộc hẹn quan trọng để đến bệnh viện. Thứ hai, ngài bí mật chuyển tiền qua tài khoản mã hóa—tài khoản này Lục Minh thật không bao giờ dùng. Thứ ba, thẻ an ninh của Lục Minh đã được dùng để truy cập vào hồ sơ của kiến trúc sư Nguyễn Văn Thành ngay trước cuộc họp Ban Quản trị. Và quan trọng nhất..."

Thư Kỳ hít một hơi sâu. "Cuộc trò chuyện của ngài với người đàn ông đó—Nguyễn Văn Thành. Tôi đã ghi âm. Ngài gọi hắn ta là 'Minh' và nói hắn ta đã cướp thân xác ngài."

Thành (Minh) không ngạc nhiên. Anh biết mình không thể che giấu lâu hơn được nữa.

"Cô thông minh lắm, Thư Kỳ. Giờ thì cô tin tôi là Lục Minh thật không?" Thành (Minh) nói, giọng Minh lạnh lùng, nhưng đôi mắt Thành đầy sự mệt mỏi.

"Tôi không biết," Thư Kỳ lắc đầu, run rẩy. "Nhưng tôi biết một điều: Lục Minh mà tôi biết không bao giờ, không bao giờ, bộc lộ sự yếu đuối hay hành động vì lòng trắc ẩn. Và Lục Minh thật... hắn ta có một vết sẹo nhỏ hình ngôi sao băng ở cổ tay phải."

Thành (Minh) nhấc cổ tay lên. Không có vết sẹo nào. Hắn ta chỉ nhìn vào Thành (Minh) bằng ánh mắt kiên định.

Thành (Minh) thở dài, anh cần phải mạo hiểm. Anh phải làm Thư Kỳ tin mình.

"Thư Kỳ, cô có nhớ vào đêm đầu tiên cô làm việc cho Lục Minh, anh ta đã tặng cô một chiếc bút máy không?"

Thư Kỳ gật đầu. "Vâng. Chiếc bút Montblanc."

"Không phải. Đó là một chiếc bút thường. Anh ta chỉ nói đó là Montblanc để làm cô cảm thấy có giá trị, nhưng thực chất anh ta không bao giờ lãng phí đồ tốt cho nhân viên. Anh ta đã từng nói với cô rằng: 'Trong đế chế này, lòng trung thành chỉ là một món hàng xa xỉ'." Thành (Minh) lặp lại chính xác câu nói mà Lục Minh thật đã nói với Thư Kỳ vào ngày cô được tuyển dụng, một câu nói mà cô đã chôn sâu trong lòng.

Thư Kỳ sững sờ. Chỉ có Lục Minh thật và cô mới biết cuộc đối thoại cá nhân đó.

"Ngài... ngài là Thành. Nguyễn Văn Thành?" Thư Kỳ lắp bắp.

"Tôi là Nguyễn Văn Thành, bị giam cầm trong thân xác Lục Minh. Và linh hồn ác quỷ của anh ta đang ở ngoài kia, trong thân xác của tôi, săn đuổi những người thân yêu của tôi."

4. Tiết Lộ Về Dự Án Huyết Nguyệt

Thư Kỳ, mặc dù kinh hãi đến tột độ, cuối cùng đã bị thuyết phục bởi những bằng chứng không thể chối cãi và sự tuyệt vọng chân thành trong mắt Thành (Minh).

"Vậy... chúng ta phải làm gì?"

"Trước tiên, chúng ta phải hiểu Lục Minh thật sự là ai," Thành (Minh) đáp, kéo Thư Kỳ đến máy tính và mở tệp "Dự Án Huyết Nguyệt".

Khi Thư Kỳ nhìn thấy bản vẽ Mật Thất ngầm và chiếc Đồng Hồ Cổ Huyết Nguyệt, vẻ mặt cô trở nên trắng bệch.

"Đây không phải là hồ sơ tài chính," Thư Kỳ nói, giọng run rẩy. "Đây là hồ sơ về một giáo phái. Lục Minh... anh ta không phải là người đứng đầu tập đoàn. Anh ta là Kẻ Bề Trên của một tổ chức bí mật được gọi là Huyết Nguyệt Hội."

Thành (Minh) kinh hãi. "Huyết Nguyệt Hội?"

"Họ tin vào việc hoán đổi linh hồn để duy trì sự sống vĩnh cửu và quyền lực tuyệt đối. Mục tiêu của Mật Thất này là một Đại Nghi Lễ Hoán Hồn lớn hơn, có lẽ là để Minh (Thành) hoán đổi thân xác với một người quan trọng hơn nữa. Chiếc Đồng Hồ Cổ chỉ là công cụ kích hoạt ban đầu."

"Minh (Thành) đang sử dụng thân xác tôi để che giấu danh tính và chuẩn bị cho nghi lễ đó," Thành (Minh) kết luận. "Chúng ta phải tìm ra hắn ta trước khi hắn hoàn thành nghi lễ, hoặc làm hại mẹ tôi."

Thư Kỳ hít một hơi sâu, sự sợ hãi bị thay thế bằng quyết tâm. Cô đã bị lôi vào trò chơi này.

"Được rồi, Thành. Tôi sẽ giúp anh. Nhưng anh phải hứa với tôi: hãy hành động như Lục Minh, để chúng ta không bị lộ. Và chúng ta phải giữ bí mật tuyệt đối."

Đúng lúc đó, một email mã hóa xuất hiện trên màn hình máy tính của Minh. Người gửi là "The Shadow".

Tin nhắn chỉ có một câu duy nhất:

"Thành. Tôi cho anh ba ngày để tìm ra tôi. Nếu không, tôi sẽ dùng thân xác anh để ký một bản di chúc tàn bạo nhất, xóa sổ mọi di sản của anh, và tặng mẹ anh một món quà kinh hoàng nhất."

Thời gian đã bắt đầu. Cuộc chiến không cân sức giữa một linh hồn chính trực bị giam cầm và một ác quỷ tự do đã chính thức bước sang giai đoạn đối đầu trực diện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×