Ánh đèn thành phố lùi lại phía sau, bị xé tan bởi tốc độ điên cuồng của chiếc SUV chống đạn. Thành (Minh) lái xe như một kẻ mất trí, trong đầu chỉ có hình ảnh người mẹ đang nằm chờ chết trên bàn mổ và nụ cười độc ác của Minh (Thành). Chỉ còn vài giờ nữa là đến giờ phẫu thuật.
1. Cuộc Thao Túng Quyền Lực Tại Bệnh Viện
Chiếc xe dừng lại trước cửa chính Bệnh viện Trung tâm. Thành (Minh) bước ra, bộ vest Ý phẳng phiu giờ đây mang theo hơi lạnh của Mật Thất và sự quyết liệt của một người đang đánh cược bằng mạng sống của người thân. Hai vệ sĩ Bảo Vệ Bạch Kim đứng gác ở cửa phòng mẹ anh đã nhận ra "Sếp Minh" và lập tức đi theo anh.
Thành (Minh) không đi gặp mẹ, mà đi thẳng đến văn phòng Giám đốc bệnh viện.
"Gọi Giám đốc Long Biên dậy ngay lập tức," Thành (Minh) ra lệnh cho một y tá trực đêm, giọng Lục Minh lạnh lùng và không thể thương lượng. "Nói với ông ta rằng nếu tôi phải đợi quá năm phút, toàn bộ hệ thống tài chính của bệnh viện này sẽ sụp đổ trước khi mặt trời mọc."
Giám đốc Long Biên, một người đàn ông trung niên béo tốt, vội vàng xuất hiện, mặt tái mét. Ông ta biết uy quyền và sự tàn nhẫn của Lục Minh, người đã tài trợ một phần lớn cho bệnh viện, nhưng cũng là kẻ có thể hủy hoại nó chỉ bằng một cú điện thoại.
"Sếp Minh... Ngài có chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?"
Thành (Minh) không vòng vo. Anh ném chiếc điện thoại xuống bàn, trên màn hình là danh sách đội ngũ phẫu thuật đã bị thay thế.
"Ca phẫu thuật của bà Nguyễn Thị Thu. Sáng mai. Anh đã nhận bao nhiêu tiền để thay thế đội ngũ phẫu thuật bằng Bác sĩ Hòa và Bác sĩ Quang? Hay Minh (Thành) đã đe dọa anh bằng cách nào?"
Giám đốc Long Biên đổ mồ hôi. "Tôi... tôi không biết ngài đang nói gì. Đó là sự sắp xếp ngẫu nhiên của hệ thống..."
Thành (Minh) cười khẩy, một nụ cười rùng rợn đúng kiểu Lục Minh.
"Ngẫu nhiên?" Thành (Minh) dựa vào bàn làm việc của Giám đốc. "Được. Nếu anh muốn chơi ngẫu nhiên, chúng ta sẽ chơi ngẫu nhiên. Trong năm phút nữa, tôi sẽ công khai một đoạn ghi âm cho thấy Giám đốc của Bệnh viện Trung tâm, người được tín nhiệm nhất thành phố, đã chấp nhận hối lộ để dàn xếp cái chết y khoa cho một bệnh nhân. Toàn bộ hội đồng quản trị của anh sẽ sụp đổ, và tên tuổi anh sẽ bị chôn vùi."
"Không! Xin ngài Minh, không phải vậy!" Giám đốc Long Biên hoảng sợ thực sự.
"Vậy thì thay đổi đi. Tôi muốn Bác sĩ Hùng – Trưởng khoa Phẫu thuật Tim Mạch, và Bác sĩ Lan – chuyên gia gây mê hàng đầu của anh. Nếu tôi thấy bất kỳ cái tên nào khác trong phòng mổ, tôi sẽ đích thân đảm bảo anh sẽ dành phần đời còn lại trong tù. Hành động. Ngay bây giờ!"
Dưới sự uy hiếp tuyệt đối của "Lục Minh", Giám đốc Long Biên phải lập tức gọi điện thoại, triệu tập đội ngũ phẫu thuật giỏi nhất thành phố. Quyền lực của Lục Minh đã đè bẹp sự thao túng của Minh (Thành).
2. Sự Yếu Đuối Dưới Ánh Đèn Mổ
Ca phẫu thuật được đẩy lên sớm nhất có thể. Thành (Minh) đứng trong phòng chờ phẫu thuật, khoác lên mình chiếc áo choàng màu xanh lam. Anh không thể đi đâu được. Anh phải ở lại để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng anh cảm thấy cô đơn kinh khủng.
Bác sĩ Hùng, một người đàn ông trung niên uy nghiêm, đến gần Thành (Minh). "Ngài Lục Minh, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Bà Thu là một ca phẫu thuật phức tạp. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Đừng cố gắng," Thành (Minh) nói, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ Hùng, "mà hãy thành công. Nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi sẽ khiến sự nghiệp của anh biến mất khỏi bản đồ."
Đó là cách nói của Lục Minh, nhưng ẩn sâu bên trong là nỗi sợ hãi của Thành.
Khi mẹ anh được đẩy vào phòng mổ, Thành (Minh) bất giác đưa tay lên che mặt, gục đầu vào bức tường lạnh lẽo. Anh hoàn toàn quên mất mình đang là Lục Minh. Anh chỉ là Thành, một người con đang cầu nguyện cho mẹ.
Vệ sĩ trưởng, người đã theo dõi Thành (Minh) từ lâu, khẽ nhíu mày. Lục Minh không bao giờ thể hiện cảm xúc, chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ điều gì.
"Sếp Minh có vẻ không khỏe," người vệ sĩ thì thầm vào tai đồng đội. "Liên lạc với Thư Kỳ, yêu cầu cô ấy trở về sớm."
3. Chiến Thuật Đánh Lạc Hướng Của Thư Kỳ
Trong khi đó, ở Mật Thất dưới lòng đất, Thư Kỳ đang trong cuộc đua với thời gian. Cô đã thành công trong việc gọi điện đánh lạc hướng Long, khiến hắn ta bị người của Ông Hùng săn đuổi. Nhưng giờ đây, cô phải đối mặt với hệ thống bảo mật kép của Đồng Hồ Cổ.
Thư Kỳ dùng thiết bị phá mã để vô hiệu hóa lớp bảo mật công nghệ. Bíp... Bíp... Màn hình hiện lên dòng chữ: "Truy cập bị từ chối. Cần Mã Tinh Thần."
"Mã Tinh Thần?" Thư Kỳ cau mày. "Đây là khóa ma thuật."
Cô nhớ lại những hồ sơ bí mật của Lục Minh: Huyết Nguyệt Hội không chỉ dựa vào công nghệ, mà còn dựa vào niềm tin và ý chí. Mã Tinh Thần chính là một câu nói hay một ý nghĩ đã ăn sâu vào linh hồn Lục Minh.
Thư Kỳ lục lọi hồ sơ giao dịch, email bí mật, tìm kiếm manh mối. Cuối cùng, cô tìm thấy một tệp ghi âm giọng nói cũ của Lục Minh. Lời nói đó được lặp đi lặp lại như một câu thần chú trước khi anh ta thực hiện một thương vụ lớn.
Giọng Lục Minh lạnh lùng vang lên: "Quyền lực là sự sống. Linh hồn chỉ là vật trao đổi."
Thư Kỳ vội vàng gõ câu đó vào hệ thống: "Quyền lực là sự sống. Linh hồn chỉ là vật trao đổi."
Ting! Khóa công nghệ mở ra.
Bây giờ, cô phải xử lý nguồn điện. Mật Thất có hệ thống điện độc lập. Cô không thể ngắt điện từ bảng điều khiển chính, vì nó sẽ phát ra cảnh báo.
Thư Kỳ tìm thấy một khu vực chứa các đường dây điện chính, bao bọc bởi một lồng thép. Cô dùng một máy cắt laser nhỏ để cắt đường dây, nhưng đường dây được bọc bằng một lớp hợp kim đặc biệt.
Cạch! Cô nghe thấy tiếng động ở cửa thang máy. Long đã thoát khỏi Ông Hùng và đang quay lại.
Không còn thời gian. Thư Kỳ nhìn thấy một bình chữa cháy hóa chất khô. Cô lấy hết sức bình sinh, phun thẳng hóa chất vào bảng điều khiển điện chính.
Xẹt! Mật Thất chìm vào bóng tối.
Ánh sáng đỏ nhạt từ Đồng Hồ Cổ Huyết Nguyệt vụt tắt. Năng lượng đã bị ngắt.
Thư Kỳ thở dốc, nhanh chóng quay lại thang máy và biến mất ngay trước khi Long kịp xông vào, giận dữ gầm lên trong bóng tối.
4. Đòn Trả Đũa Cá Nhân Của Kẻ Săn Mồi
Thành (Minh) đứng chờ đợi, thời gian trôi qua như một thế kỷ. Anh nhận được tin nhắn mã hóa từ Thư Kỳ: "Nguồn năng lượng Đồng Hồ Cổ đã ngắt. An toàn. Trở về."
Thành (Minh) cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất, Minh (Thành) không thể sử dụng công cụ đó để làm hại anh nữa.
Sau bốn giờ căng thẳng, Bác sĩ Hùng bước ra khỏi phòng mổ. "Ca phẫu thuật thành công. Bà Thu đã ổn định. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Thành (Minh) cảm thấy toàn bộ gánh nặng trong lồng ngực tan biến. Anh dựa vào tường, gần như ngã quỵ.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thành (Minh) lại rung lên. Lần này không phải tin nhắn. Đó là một cuộc gọi video. Người gọi: "The Shadow".
Thành (Minh) bắt máy, thấy khuôn mặt cũ của mình, Thành, nhưng ánh mắt Lục Minh.
"Chúc mừng, Thành. Anh đã cứu được mẹ anh. Anh đã chứng minh được anh xứng đáng trở thành đối thủ của tôi." Minh (Thành) cười, một nụ cười rùng rợn trên khuôn mặt lương thiện của Thành. "Nhưng anh quên mất rằng tôi vẫn còn thứ quý giá nhất của anh."
Cảnh quay chuyển sang bàn làm việc cũ của Thành (Minành), nơi hắn ta đang đứng. Trên bàn là một chiếc máy tính xách tay cũ.
"Anh muốn tôi đau khổ vì mất tiền. Tôi đã tiêu hết tiền đó vào một hợp đồng vô giá trị. Anh muốn tôi đau khổ vì mất Đồng Hồ Cổ, tôi sẽ tìm cách nạp lại năng lượng cho nó," Minh (Thành) nói. "Nhưng bây giờ, anh sẽ đau khổ vì mất đi danh dự và sự nghiệp."
Minh (Thành) nhấn một nút trên máy tính. Trong tích tắc, Thành (Minh) nhận được hàng trăm thông báo email trên điện thoại.
Minh (Thành) đã gửi một email công khai đến toàn bộ giới truyền thông và Hiệp hội Kiến trúc sư: Đó là một bản di chúc điện tử, được ký dưới tên Nguyễn Văn Thành. Bản di chúc này tuyên bố Thành (Minh) đã thừa nhận việc lấy cắp bản thiết kế "Tòa tháp Zenith" của Lục Minh và tự nguyện hủy bỏ mọi tư cách kiến trúc sư của mình vì tội đạo văn và lừa đảo.
"Thành. Giờ đây, anh không còn là một kiến trúc sư nữa. Anh không còn sự nghiệp để trở về. Anh chỉ là Lục Minh. Kẻ không có linh hồn. Trò chơi chưa kết thúc."
Minh (Thành) kết thúc cuộc gọi.
Thành (Minh) đứng chết lặng, chiếc điện thoại rơi khỏi tay, va vào sàn đá cẩm thạch. Anh đã cứu được mẹ, nhưng giờ đây, kẻ thù đã cướp đi thứ quan trọng nhất đối với linh hồn anh: danh dự và sự nghiệp của kiến trúc sư Nguyễn Văn Thành.