Sự im lặng bao trùm phòng điều hành tối đen ở Tòa tháp Zenith còn nặng nề hơn cả tiếng sấm. Chiếc điện thoại đã rơi xuống, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của thành phố. Thành (Minh) đứng đó, bộ vest quyền lực giờ đây chỉ là một chiếc lồng giam. Anh đã cứu được mẹ, nhưng Minh (Thành) đã lấy đi linh hồn của anh: danh dự kiến trúc sư.
1. Phân Tích Sự Hủy Diệt
Thư Kỳ trở về, khuôn mặt cô thoáng vẻ mệt mỏi sau cuộc đột kích Mật Thất. Cô nhìn Thành (Minh), hiểu được sự tàn phá mà Minh (Thành) vừa gây ra.
"Toàn bộ hiệp hội đã nhận được email. Họ đang họp khẩn cấp. Truyền thông đang phát điên," Thư Kỳ nói, giọng trầm xuống. "Minh đã dùng quyền truy cập tối cao của anh (Thành) để tạo ra bản di chúc điện tử đó. Nó hợp pháp về mặt kỹ thuật, có chữ ký và mã khóa sinh trắc học của Nguyễn Văn Thành. Mọi người đều tin rằng anh (Thành) đã đạo văn thiết kế Tòa tháp Zenith và bây giờ hối hận nên tự kết liễu sự nghiệp."
Thành (Minh) ngồi xuống, tay ôm đầu. "Hắn ta hiểu tôi quá rõ. Với tôi, danh dự quan trọng hơn cả mạng sống."
"Đây là một chiến lược tàn nhẫn, Thành," Thư Kỳ nói, đặt tay lên vai anh. "Minh không chỉ muốn hủy hoại sự nghiệp của anh, hắn muốn khiến anh không còn bất cứ thứ gì để trở về. Hắn muốn buộc anh phải chấp nhận thân phận Lục Minh mãi mãi."
"Tôi phải làm gì bây giờ?" Thành (Minh) hỏi, giọng anh đầy sự bất lực của Nguyễn Văn Thành.
Thư Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh của một người đã phục vụ Lục Minh. "Nguyễn Văn Thành đã chết. Anh ta là một kẻ đạo văn trong mắt công chúng. Giờ đây, anh chỉ có thể là Lục Minh. Và Lục Minh không bao giờ bị cáo buộc. Lục Minh chỉ cáo buộc người khác."
"Chúng ta sẽ phản công thế nào?"
"Chúng ta sẽ không bào chữa cho Nguyễn Văn Thành. Chúng ta sẽ làm điều Lục Minh thật sẽ làm: Tấn công vào sự yếu kém và lòng tham của kẻ thù."
2. Cuộc Họp Báo Của Quỷ Vương
Sáng hôm sau, bất chấp sự hỗn loạn, Thành (Minh) tổ chức một cuộc họp báo đột xuất tại Tòa tháp Zenith. Hàng trăm nhà báo và phóng viên có mặt, ánh đèn flash chớp liên hồi.
Thành (Minh) bước ra, mang theo vẻ ngoài kiêu ngạo, tàn nhẫn và hoàn toàn lạnh lùng của Lục Minh. Anh đứng trước bục, nhìn thẳng vào ống kính.
"Các vị đang ở đây để nghe về một bản 'di chúc' giả mạo của một kiến trúc sư nhỏ bé, Nguyễn Văn Thành. Tôi thừa nhận, hắn ta đã từng làm việc cho tập đoàn M.N. và có những ý tưởng nhất định trong dự án Zenith."
Thành (Minh) dừng lại, tạo ra một sự im lặng chết chóc.
"Nhưng... đạo văn? Đáng buồn cười." Thành (Minh) nhếch mép, một nụ cười khinh miệt đúng kiểu Lục Minh. "Tòa tháp Zenith là bản thiết kế độc quyền của Lục Minh, nó là sự hiện thân của quyền lực tuyệt đối. Nguyễn Văn Thành? Anh ta chỉ là một công nhân viên may mắn có cơ hội nhìn thấy phác thảo của tôi."
Anh tiếp tục, giọng nói như đóng băng cả căn phòng. "Tôi không cần phải đạo văn. Tôi cần một cái tên để đổ lỗi cho một vài sai sót kỹ thuật nhỏ trong giai đoạn đầu dự án. Hắn ta tự ý gửi đi bản di chúc này? Tốt thôi. Điều đó chứng minh sự yếu đuối và tự hủy hoại của hắn ta. Một kẻ đạo văn nhỏ bé, hối hận đến mức tự tay hủy hoại sự nghiệp."
"Tôi là Lục Minh," Thành (Minh) kết luận, ánh mắt sắc như dao cạo. "Tôi không xây dựng Tòa tháp Zenith từ bản vẽ của người khác. Tôi xây dựng nó từ máu, mồ hôi và tiền bạc của chính tôi. Ai còn nghi ngờ, hãy kiện tôi. Nhưng nhớ kỹ, M.N. không bao giờ thua kiện."
Bài phát biểu này không bảo vệ Nguyễn Văn Thành, mà chôn vùi anh ta dưới hình ảnh của một kẻ vô dụng, nhằm củng cố thêm quyền lực tuyệt đối của Lục Minh. Truyền thông bị sốc. Công chúng căm ghét "Nguyễn Văn Thành" nhưng lại kính sợ Lục Minh hơn bao giờ hết.
"Thành công," Thư Kỳ thì thầm, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. "Anh đã chính thức trở thành Lục Minh."
3. Khám Phá Bí Mật Của Kẻ Thù Thật Sự
Sau cuộc họp báo, Thành (Minh) quay trở lại công việc điều tra. Anh hiểu rằng để trở lại thân xác cũ, anh không chỉ cần chiếc Đồng Hồ Cổ, mà còn cần phải đánh bại Minh (Thành) ở ván cờ lớn hơn: M.N. và Huyết Nguyệt Hội.
Thành (Minh) yêu cầu Thư Kỳ truy cập sâu hơn vào các dự án "Huyết Nguyệt". Anh tìm thấy một tệp bí mật được gắn nhãn "Dự Án Đội Lốt".
"Minh đã không chỉ xây dựng Mật Thất," Thành (Minh) giải thích. "Hắn ta đang xây dựng một bản sao của đế chế này ở một nơi khác."
Tệp tin tiết lộ Minh đã chuyển một lượng lớn tài sản và nhân lực cốt cán sang một công ty kiến trúc đối thủ: A.K. Architecture. Giám đốc điều hành của A.K. là Âu Dương Khánh – một người luôn bị Lục Minh thật coi thường.
"A.K. Architecture không phải là đối thủ của M.N., họ là vật hy sinh. Minh đang dùng A.K. làm bình phong để che đậy hoạt động của Huyết Nguyệt Hội," Thành (Minh) phân tích. "Và Âu Dương Khánh... hắn ta là một thành viên cốt cán của Hội. Minh (Thành) chắc chắn đang ở đó."
"Nếu Minh (Thành) ở A.K., hắn sẽ dùng thân xác cũ của anh để tham gia vào các dự án kiến trúc, nơi hắn cảm thấy có quyền lực nhất," Thư Kỳ suy luận.
Thành (Minh) nhìn vào danh sách các dự án hiện tại của A.K. Một dự án nổi bật: "Tháp Tri Thức"—một dự án thư viện và bảo tàng lớn của thành phố.
"Tháp Tri Thức... Nó được thiết kế để trở thành một trung tâm năng lượng lớn. Minh (Thành) không chỉ muốn phá hủy danh dự của tôi, hắn ta muốn sử dụng tài năng của tôi để tạo ra một nguồn năng lượng mới cho Đồng Hồ Cổ, một nguồn năng lượng vĩnh viễn hơn cả Mật Thất cũ."
Thành (Minh) cảm thấy rùng mình. Minh (Thành) không chỉ hoán đổi thân xác, hắn ta còn hoán đổi cả mục đích sống của anh.
4. Cuộc Gặp Gỡ Tối Mật
Một cuộc họp khẩn cấp được sắp xếp. Không phải là cuộc họp của M.N., mà là cuộc họp của Hội Đồng Lõi của Huyết Nguyệt Hội.
Thành (Minh) bước vào một căn phòng sang trọng, nơi năm thành viên cốt cán đang chờ đợi. Những người này là những Giám đốc điều hành ẩn danh, những nhân vật quyền lực điều khiển mọi lĩnh vực kinh tế.
Âu Dương Khánh, Giám đốc A.K., mỉm cười nham hiểm. "Lục Minh. Anh đã có những hành động kỳ lạ gần đây. Hoàn trả các khoản nợ, tấn công Long... Điều đó đi ngược lại nguyên tắc của Hội."
"Các người dám chất vấn Kẻ Bề Trên?" Thành (Minh) đáp lại bằng giọng nói uy quyền và lạnh lùng nhất của Lục Minh.
"Chúng tôi chất vấn sự yếu kém," một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ ngoài thanh lịch tên là Bà Lâm, nói. "Minh, anh đã để một trợ lý trẻ tuổi như Thư Kỳ làm tê liệt Mật Thất. Chúng tôi cần năng lượng đó cho Đại Nghi Lễ sắp tới."
Thành (Minh) nhanh chóng đưa ra lời biện minh được chuẩn bị trước. "Đó là một bài kiểm tra lòng trung thành. Tôi đã biết có sự rò rỉ thông tin trong Hội. Tôi dùng sự bất cẩn giả vờ đó để tìm ra kẻ phản bội. Thư Kỳ là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra đó. Ai trong số các người có thể làm được điều đó?"
Anh tiếp tục tấn công. "Hơn nữa, tôi đang xây dựng một Mật Thất vĩnh cửu và mạnh mẽ hơn nhiều, sử dụng dự án Tháp Tri Thức. Nơi đó sẽ có nguồn năng lượng gấp mười lần Trạm Phát Điện cũ. Tôi đang sử dụng thân xác Kiến trúc sư Thành để hoàn thành thiết kế Mật Thất mới. Các người có dám nghi ngờ tầm nhìn của tôi?"
Thành (Minh) dùng sự kiêu ngạo, tham vọng và tầm nhìn điên rồ của Lục Minh để trấn áp họ. Hội đồng im lặng, bị thuyết phục một cách miễn cưỡng.
Tuy nhiên, Âu Dương Khánh vẫn còn nghi ngờ. "Nếu anh muốn sử dụng Tháp Tri Thức, tại sao anh lại vứt bỏ danh dự của Nguyễn Văn Thành trước công chúng? Bây giờ không ai tin vào tài năng của hắn nữa."
"Nguyễn Văn Thành đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn ta. Bây giờ, hắn ta phải chết để Lục Minh có thể độc quyền thiết kế đó," Thành (Minh) nói, nhìn thẳng vào Âu Dương Khánh. "Hơn nữa, tôi đã nghe nói anh và Long có quan hệ kinh doanh riêng. Lẽ nào, chính anh là kẻ phản bội mà tôi đang tìm kiếm?"
Âu Dương Khánh tái mặt, buộc phải im lặng. Thành (Minh) đã thành công trong việc gieo rắc sự ngờ vực vào nội bộ Hội.
5. Lời Nguyền Của Sự Thật
Trở về Tòa tháp Zenith, Thành (Minh) biết anh đã thắng một ván cờ, nhưng vẫn chưa đủ. Anh cần phải hành động trên mặt trận của Minh (Thành).
"Chúng ta phải theo dõi sát sao dự án Tháp Tri Thức của A.K.," Thành (Minh) ra lệnh cho Thư Kỳ. "Minh (Thành) sẽ xây dựng Mật Thất ngay dưới chân Tháp Tri Thức đó."
Đúng lúc đó, một cuộc gọi đến từ Bệnh viện. Mẹ anh đã tỉnh lại, nhưng bà đang gặp vấn đề tâm lý.
Thành (Minh) vội vàng đến bệnh viện, thay một bộ quần áo thường dân. Anh nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh của mẹ.
Bà Thu nhìn thấy "Lục Minh", người đã cứu mạng bà. Bà cười yếu ớt.
"Cậu... cậu Minh, cảm ơn cậu," bà thều thào.
Thành (Minh) ngồi xuống bên giường, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Con trai... Thành, nó có đến thăm tôi không?" Bà Thu hỏi.
Thành (Minh) cứng họng. "Anh ấy... anh ấy đang bận một dự án lớn, thưa bà. Anh ấy sẽ đến sớm."
"Không... tôi biết nó đang gặp rắc rối," Bà Thu nói, giọng run rẩy. "Tôi nhìn thấy nó... Tôi nhìn thấy Thành."
Thành (Minh) hoảng sợ. "Bà thấy gì, thưa bà?"
"Tôi thấy Thành, nó đứng ngoài cửa sổ. Nhưng ánh mắt của nó... ánh mắt đó không phải là ánh mắt của con tôi. Đó là một ánh mắt lạnh lẽo, độc ác. Nó nhìn tôi như một kẻ xa lạ." Bà Thu khóc nức nở. "Nó nói với tôi: 'Mẹ, con đã không còn là Thành nữa. Thành đã chết rồi.'"
Minh (Thành) đã đến bệnh viện, không phải để giết mẹ anh, mà để gieo rắc sự thật đau đớn nhất, khiến người mẹ già tin rằng con trai mình đã hóa thành một kẻ xa lạ, một linh hồn độc ác.
Thành (Minh) ôm lấy mẹ, linh hồn đau đớn tột cùng. Anh đã cứu thân thể mẹ, nhưng Minh (Thành) đang giết chết niềm tin và hy vọng của bà.
"Minh (Thành)... mày đã đi quá giới hạn!" Thành (Minh) thầm rủa, anh biết rằng từ giây phút này, cuộc chiến không còn là hoán hồn nữa, mà là một cuộc chiến giành lại linh hồn. Anh phải hoàn toàn trở thành Lục Minh, để có thể tiêu diệt được hắn ta.