Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 105: Chương 105. Ta tới xem thử cái Vương phủ từng bị hôn phu của ta đốt


trước sau

Chẳng qua lần này Trầm Ngư mặc cái gì cũng không liên quan đến Phượng Vũ Hoành nàng, nàng kéo Tưởng Dung đến cỗ xe ngựa bình thường, ngay lúc định đi vào, nghe được Trầm Ngư nói. “Hai vị muội muội, không bằng ngồi chung xe với ta, chung quanh cực ký rộng rãi, chiếc kia để cho bọn hạ nhân ngồi.”

Phượng Vũ Hoành nhíu mày, đây là có ý nói xe ngựa của các nàng chỉ xứng cho bọn hạ nhân ngồi?

“Đa tạ Đại tỷ tỷ đã mời, nhưng không cần, chúng ta chỉ là tiểu thứ nữ, ngồi cùng với bọn hạ nhân là được rồi.” Nàng nói xong, vén rèm đi vào. Tưởng Dung cũng khom người với Trầm Ngư một cái, đi theo Phượng Vũ Hoành. Phía sau là Vong Xuyên cùng nha hoàn của Tưởng Dung, bốn người thong thả đi vào bên trong xe ngựa, mặc kệ Trầm Ngư đứng bên ngoài.

Phượng Trầm Ngư nắm tay thành quyền, trừng mắt với chiếc xe ngựa kia, căm giận đi lên xe ngựa của mình.

Hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy tới Định An Vương phủ, đây là lần đầu tiên Tưởng Dung đi dự yến tiệc, có chút sốt sắng, ngồi trong xe ngựa nắm chặt khăn tay.

Phượng Vũ Hoành thì lại nhắm hai mắt lại, ngủ bù. Nhưng thực tế, nàng vẫn đang suy nghĩ, hôm nào đó sẽ vẻ ra một bộ đồ, dùng tơ tằm Quảng Hàn làm hai bộ y phục. Nàng mặc một bộ, một bộ cho Diêu thị.

Nghĩ đi nghĩ lại, đã đến Định An Vương phủ.

Khi các nàng đến, đã có rất nhiều phu nhân tiểu thư tụ tập ở đại môn nói chuyện. Vừa thấy xe ngựa của Phượng gia đến, ngay lập tức dừng lại, nhìn hai chiếc xe ngựa này.

Hai chiếc rèm của xe ngựa cùng lúc vén lên, Tưởng Dung đi phía sau Phượng Vũ Hoành, vẫn là bộ dáng nhút nhát kia, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Phượng Vũ Hoành cũng không cảm thấy gì, được hạ nhân đỡ xuống xe, sau đó nghiêng đầu nhìn Phượng Trầm Ngư.

Chỉ thấy sự kiêu ngạo của vị Đại tiểu thư này đúng là quá cao, đầu tiên là phu xe đặt một chiếc ghế để chân dưới xe, sau đó là hai nha hoàn Ỷ Lâm và Ỷ Nguyệt xuống xe trước, Ỷ Lâm đỡ nàng xuống, Ỷ Nguyệt nâng đuôi váy giúp nàng.

Phượng Vũ Hoành nhìn rất rõ, ngay lập tức nghĩ đến hôn lễ phương Tây của thế kỷ XXI. Không khỏi giật giật khóe miệng, Phượng Trầm Ngư đúng là tự đi tìm đường chết.

Ba vị tiểu thư Phượng gia lần đầu tiên tham dự yến tiệc của Định An Vương phủ, nói đến, cũng xem như là lần tiên Phượng gia chính thức cho nữ nhi ra khỏi cửa.

Trước đây Phượng Vũ Hoành không ở trong kinh thành, tất nhiên là không thể tham gia, Tưởng Dung cùng Phấn Đại tuổi nhỏ, cũng không có tư cách, mà Phượng Trầm Ngư thì lại được Phượng gia xem như bảo vật, giấu kín trong phủ, bên ngoài chỉ nghe phong phanh rằng Phượng gia có vị đích tiểu thư tuyệt đại phong hoa, nhưng xưa nay chưa từng nhìn thấy chân dung.

Bây giờ ba người đứng trước đại môn, lập tức nổi lên âm thanh xì xào trong không khí.

Đương nhiên, thanh âm này là tặng cho Phượng Trầm Ngư.

Phượng Trầm Ngư cực kỳ đẹp, loại đẹp này không yêu diễm cũng không thanh đạm, vừa vặn làm trung tâm trong mắt mọi người, khiến người nhìn không thể không kinh ngạc.

Đặc biệt là trang phục của nàng lại nổi bật như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Trầm Ngư, quả thực khiến cho tất cả mọi người thán phục.

Trong nháy mắt, có người không nhịn được, khe khẽ bàn luận. “Đó là Phượng gia Đại tiểu thư sao? Lão Thiên gia, kia vẫn là người sao? Tại sao có thể đẹp như vậy?”

Còn có người nói. “Nghe nói lúc nữ nhi Phượng gia sinh ra đã có hào quang che trời, tất nhiên là không giống người khác.”

“Nghe nói trước kia chỉ là thứ nữ, sau này mẫu thân nàng thượng vị, mới trở thành đích nữ.”

“Kia chính là đích nữ lúc đầu sao?”

Rốt cuộc lại dời chủ đề lên người Phượng Vũ Hoành, có người biết được một chút bí mật trước kia của Phượng gia, chỉ vào Phượng Vũ Hoành, nhỏ giọng nói. “Người đó vốn là đích nữ, tiếc thay ngoại tổ phụ nàng gây họa, Phượng gia sợ bị liên lụy, trong một đêm liền vội vã đuổi Đại phu nhân đi, nâng đỡ mẫu thân của Phượng Trầm Ngư.”

“Ừ.” Lại có thêm người phụ họa. “Ta cũng biết chuyện này. Trước đây Diêu gia sát vách với phủ của chúng ta, Diêu gia trước kia phong quang nhường nào, nay đại môn đã bám đầy bụi.”

“Diêu phủ không có người mới tới ở sao?”

“Không có. Nghe nói vẫn là phủ đệ của Diêu gia, cũng không bị Hoàng thượng thu hồi.”

“Các ngươi đến chúc thọ cho mẫu phi, cũng không chịu vào bên trong hành lễ, đứng trước đại môn huyên thuyên cái gì vậy?” Những lời nghị luận của mọi người bị một thanh âm đánh gãy, quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Nhạc Quận chúa từ trong phủ đi ra.

Một câu nói của Thanh Nhạc, mọi người im bặt, từng người từng người đi vào trong phủ. Có người gan lớn vừa đi còn vừa nhìn lại phía sau, chỉ lo sẽ bỏ lỡ trò hay.

Phượng Trầm Ngư nhìn Thanh Nhạc, trên mặt mỉm cười, chủ động tiến lên hai bước, nói. “Trầm Ngư bái kiến Thanh Nhạc Quận chúa.” Nhẹ khom người một cái, không thất lễ, cũng không mất đi sự cao quý.

“Hừ!” Thanh Nhạc không khách khí chút nào, hừ lạnh một tiếng, đánh giá bộ đồ Trầm Ngư mặc trên người, nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng. “Thì ra là Phượng phủ Đại tiểu thư, ta còn tưởng là tân nương tử nhà nào đến Định An Vương phủ xin tiền thưởng.” Lời nói mỉa mai đến cực điểm.

Phượng Trầm Ngư nghe nàng nói thế, khuôn mặt nóng lên, trong lòng tức giận nhưng lại không tiện phát tác, đành phải lúng túng nói. “Quận chúa thật biết nói đùa.”

Ánh mắt của Thanh Nhạc rời khỏi Trầm Ngư, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, từ sau chuyện ở Tiên Nhã lâu, Phượng Vũ Hoành đối với vị Thanh Nhạc Quận chúa này mà nói, đã không còn đơn giản là tình địch, còn có cừu hận đã làm nàng mất mặt.

Hai người vừa đối mặt nhau, ánh mắt của Thanh Nhạc Quận chúa lập tức bắn ra ánh lửa, Phượng Vũ Hoành cười như một đóa hoa, thu hết ánh mắt tàn nhẫn vào trong túi, sau đó chầm chậm tiến lên, cũng không cúi người, đứng ngang hàng với Thanh Nhạc Quận chúa, nói. “Đã lâu không gặp! Gương mặt này của ngươi không sưng lên, chắc đã tốt hơn nhiều?”

Thanh Nhạc tức giận đến nỗi hàm răng run lên, hai cánh tay đã sớm nắm thành quyền, đặc biệt muốn đánh thẳng vào mặt Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân quả thực không thể đánh lại.
“Phượng Vũ Hoành!” Thanh Nhạc nghiến răng. “Ngươi chờ đó cho ta, dám đến Định An Vương phủ của ta, thì phải chịu đựng cho tốt.”

“Được.” Phượng Vũ Hoành nhún vai. “Chờ thì chờ.” Nói rồi nâng bước đi vào trong phủ, vừa đi vừa nói. “Định An Vương phủ sao, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cuối cùng ta cũng có thể tới xem thử cái Vương phủ bị hôn phu của ta đốt cháy năm đó biến thành dạng gì.”

Nàng không đề cập tới thì thôi, nhắc đến liền khiến Thanh Nhạc tức giận, lập tức muốn xông lên liều mạng với Phượng Vũ Hoành, lại nghe thấy Trầm Ngư nói nhỏ với nàng. “Thỉnh Quận chúa thứ lỗi, tính khí này của Nhị muội muội, người trong nhà cũng hết cách với nàng rồi.”

Một câu nói, ý muốn nói với Thanh Nhạc, người nhà họ Phượng cũng không thích Phượng Vũ Hoành, cho nên ngươi có chiêu gì thì cứ xuất hết ra, Phượng gia chắc chắn sẽ không làm chỗ dựa cho nàng.

Thanh Nhạc tất nhiên hiểu rõ, nhìn Trầm Ngư, gật đầu. “Đã như vậy, đa tạ Phượng Đại tiểu thư nhắc nhở.”

Nói xong, đi theo Phượng Vũ Hoành đi vào phủ. Để lại Trầm Ngư bên ngoài, cũng không có người tiếp đón, chỉ đành hậm hực tự đi vào.

Tình cảnh ở đại môn khiến cho Tưởng Dung sợ hãi, nàng đi đến bên người Phượng Vũ Hoành, nhỏ giọng hỏi. “Nhị tỷ tỷ, dường như chúng ta đã đắc tội với Quận chúa của Định An Vương phủ.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Phải! Đại tỷ tỷ của ngươi ăn mặc như tân nương, chỗ nào thì giống người đi đến thọ yến?”

Tưởng Dung vội vã hỏi. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Dường như Nhị tỷ tỷ cũng từng đắc tội với Quận chúa?

“Làm cái gì chứ?” Phượng Vũ Hoành cười hì hì, nói cho nàng biết. “Đừng sợ, dù trời sập xuống thì vẫn còn Đại tỷ tỷ ở đây, chúng ta chẳng qua chỉ là tiểu thứ nữ, sẽ không có người cố ý cản trở chúng ta.”

Có nha hoàn của Vương phủ dẫn đường, nói chuyện xong thì đã đến hoa viên của Định An Vương phủ.
Đã có nhiều người tụ tập ở đây, bàn trái cây được đặt ngay trong hoa viên. Nghĩ đến, chắc hẳn thọ yến được tổ chức ở đây.

Phượng Vũ Hoành nhìn mấy tiểu thư, phu nhân vây lại một chỗ, nhưng đa số ánh mắt lại nhìn về phía nàng. Sau đó có người gan lớn bắt đầu nghị luận. “Các ngươi nói vị đó chính là thiên kim sống ở sơn thôn? Ta nhìn bộ dạng cũng được, không giống như hài tử thôn sơn người ngoài đồn đại.”

“Đương nhiên là không giống, tốt xấu gì người ta cũng đường đường là đích nữ Phượng gia.”

Phượng Vũ Hoành vô ý nghe được những lời ngu ngốc này, kéo Tưởng Dung đi vòng quanh một lần. Đi một vòng, nàng mới phát hiện mấy vị tỷ muội mới quen cũng không đến, ngay cả Bạch Phù Dung có cấp bậc thấp nhất cũng không hề lộ diện. Thật đúng như lời Huyền Thiên Ca nói, không cần phải giữ thể diện cho vị Vương gia khác họ này.

Lại đi thêm một vòng, nàng phát hiện ra một điều khá thú vị...dường như những vị đi đến thọ yến hôm này đều là dân thường.

Ví dụ như một nữ hài trang điểm lộng lẫy đi đến chào hỏi nàng cùng Tưởng Dung. “Không biết hai vị là tiểu thư nhà nào? Chúng ta làm quen một chút đi, ta là nữ nhi của Mai An phường trong kinh, tên Lý Tâm.”

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ nửa ngày cũng không biết Mai An phường là địa phương nào, Tưởng Dung liền đáp thay nàng. “Thì ra là nữ nhi của Mai An phường, ta rất thích ăn điểm tâm Mai An phường làm.” Sau đó lôi kéo Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành vỗ trán. “Tiệm điểm tâm sao?”

Tưởng Dung gật đầu. “Cũng không quá lớn, nhưng điểm tâm làm ra ăn rất ngon.”

Không lâu sau, lại có một nữ hài đi tới. “Hai vị là Phượng phủ tiểu thư sao? Không ngờ ta có thể gặp mặt tiểu thư nhà đại quan viên! Chào hai người, nhà ta là Bát Bảo trai, ta tên Bình An.”

Phượng Vũ Hoành nhỏ giọng hỏi Tưởng Dung. “Bát Bảo trai mua bán cái gì?”

Tưởng Dung nói cho nàng biết. “Là một cửa tiệm chuyên làm đồ ăn chay.”

Phượng Vũ Hoành không nói gì.

Đụng phải vài người nữa, chung quy đều là phu nhân hay nữ nhi của mấy người làm ăn, không thì cũng chỉ là gia quyến của tiểu quan viên dưới tứ phẩm.

Hai người cuối cùng cũng tìm được chỗ thanh tĩnh, dừng chân lại, Phượng Vũ Hoành không khỏi cảm thán. “Dù gì cũng là Vương phủ, sao toàn mới những người thế này?” Lại nhìn xiêm y trên người. “Ta thấy tổ mẫu may xiêm y thế này thật sự hơi tốt quá, không xứng ở đây.”

Tưởng Dung cũng có ý nghĩ này. “Hôm qua Kim Trân di nương còn nói người đưa thiếp mời nhắc tới Thất Hoàng tử.” Lúc nói đến Thất Hoàng tử, mặt nàng ửng hồng. “Chỗ như thế này sao có thể xứng với Thất Hoàng tử.”

Phượng Vũ Hoành dùng khủy tay đẩy đẩy Tưởng Dung. “Tiểu nha đầu, động xuân tâm rồi sao?”

Tưởng Dung mặt càng đỏ hơn. “Nhị tỷ tỷ, ngươi nói cái gì vậy?” Rồi sau đó quay mặt qua chỗ khác, giả bộ tức giận.

Phượng Vũ Hoành cười nàng một trận, chỉ thấy đám người vừa tản ra lại chuẩn bị tụ họp lại phía nàng, còn mơ hồ nghe có người nói. “Ở chỗ kia ở chỗ kia! Nữ nhi của Phượng tướng. Tuy là thứ nữ, nhưng cũng là thứ nữ của quan nhất phẩm! Chúng ta mau qua làm quen.”

Còn có người nói. “Cũng đúng. Vị đích nữ kia ăn mặc như hỷ sự, sao chúng ta có thể bắt chuyện, bộ dạng như thiên tiên, ta cảm thấy quá khó gần.”

Cứ hư vậy, Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tưởng Dung lần thứ hai bị bao vây.

Chẳng qua, chủ đề lần này cũng khiến Phượng Vũ Hoành hứng thú, cô nương của Mai An phường kia dùng tay chỉ một vòng xung quanh, sau đó nói. “Thấy không, hoa viên này đều đã được tu sửa qua, nghe nói khí thế lúc đầu cao hơn hiện tại rất nhiều, nhưng đáng tiếc, bị Cửu Hoàng tử đốt sạch!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!