Cũng bởi vì một câu nói kia, Phượng Vũ Hoành quan sát kỹ cái hoa viên này. Sau đó đánh giá của nàng chính là: Tầm thường! Quá tầm thường!
Định An Vương phủ này đúng là không biết thưởng thức, loại sở thích tầm thường này hoàn toàn không có một chút thanh cao, đã phá hoại cây cỏ lại còn không biết phối hợp màu sắc. Màu đỏ và màu hồng lại xếp cùng một chỗ, nhìn chẳng khác nhau chỗ nào. Cũng không cần biết cái hoa viên lúc trước khí thế như thế nào, Huyền Thiên Minh phóng ngọn lửa này thật quá chính xác.
Nhắc tới Cửu Hoàng tử, ngay lập tức có người hâm mộ nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, nịnh hót nói. “Phượng Nhị tiểu thư thật có phúc khí, cái ngày Cửu Hoàng tử hạ đại sính xuống cho Phượng phủ, mọi người ở kinh thành đều biết, nghe nói Cửu Hoàng tử còn đưa cho Nhị tiểu thư một tòa trạch tử?”
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói.
Lại có người nói. “Một tòa trạch tử thì tính là gì, nghe nói trong sính lễ còn có tơ tằm Quảng Hàn, cẩm gấm Lương Nhân, hàng Thủy Vân, lụa mỏng Nhược Da cùng Nhuyễn Yên la, chính là ngũ bảo! Mà không chỉ có một cuộn, có rất nhiều kìa!”
Là nữ tử, đương nhiên sẽ thích đồ đẹp, vừa nghe nói đến ngũ bảo, từng ánh mắt đều trợn ngược.
Phượng Vũ Hoành không nguyện ý cùng các nàng thảo luận về sính lễ của mình, vì thế chủ động mở miệng, quay trở lại đề tài vừa rồi. “Các ngươi nói hoa viên này được xây lại sau khi bị đốt, vậy Vương phủ của Định An Vương đột nhiên bị đốt, chắc hẳn sẽ không vui?”
Có một tiểu thư nghe nói là đích nữ của quan viên tứ phẩm biết được chút nội tình, chủ động mở miệng. “Đương nhiên là không vui! Lúc đó Định An Vương tức giận tiến cung, mang theo một tờ đơn cáo trạng Cửu Hoàng tử đến trước mặt Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng nói thế nào?” Những người hiếu kỳ đồng thời hỏi.
Đích tiểu thư tứ phẩm tiếp tục nói. “Hoàng thượng liền nói với Định An Vương, đến một cái Vương phủ cũng không giữ nổi, lại còn không biết xấu hổ đến cáo trạng với trẫm?”
“Ha ha ha ha!” Lời vừa thốt ra khiến mọi người bật cười, Phượng Vũ Hoành cũng bắt đầu cười theo.
“Có còn gì nữa không?” Vị tiểu thư kia thấy mọi người cổ động, cũng thấy hứng thú. “Vì một câu nói đó của Hoàng thượng, sau khi trở về, Định An Vương đã hạ lệnh chiêu mộ thật nhiều thị vệ để canh giữ Vương phủ, nghe nói là có đến mấy trăm ngươi! Sau đó Hoàng thượng lại trị hắn cái tội tự ý đóng quân.”
Phụt!
Phượng Vũ Hoành trực tiếp bật cười, cuối cùng nàng cũng biết được tính khí của Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Ca là từ đâu ra, thì ra là di truyền huyết mạch!
Các nàng bên này cười cười nói nói rất náo nhiệt, ở hành lang gấp khúc đối diện, Phượng Trầm Ngư đứng đối diện với Thanh Nhạc, không biết nói cái gì. Phượng Vũ Hoành thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy Trầm Ngư đứng dưới mái hiên, hai tay ôm trước người, hiển nhiên là đã lạnh cóng.
Ngẫm lại cũng phải, đang mùa thu, đứng dưới ánh mặt trời thì không nói, nhưng đứng ở chỗ có bóng râm, sẽ thấy lạnh. Dù Trầm Ngư rất dễ nhìn, nhưng lại mặc xiêm y mỏng, cổ áo lại mở rộng. Mà Thanh Nhạc cũng không biết là đang nói với nàng cái gì, nói hồi lâu cũng không thấy có ý định thả nàng đi.
Tưởng Dung kéo góc áo Phượng Vũ Hoành, nhỏ giọng hỏi. “Nhị tỷ tỷ, các nàng đến đây chúc thọ Định An Vương phi, lại đi nghị luận chuyện trong phủ của người ta, có ổn hay không?”
Phượng Vũ Hoành buông tay. “Có lẽ hàng năm cũng như vậy, ngươi xem, nhưng nha hoàn kia đều là người của Vương phủ, rõ ràng cũng có nghe, lại không có ai tới nhắc nhở, cũng không có vẻ mặt khác thường gì.”
Tưởng Dung than một tiếng. “Thanh danh của Định An Vương phủ quả thực không tốt, trước đây ta không ra khỏi phủ, cũng không có bằng hữu, không ngờ thế giới bên ngoài cùng trong nhà... Quả thật giống như nhau.”
Phượng Vũ Hoành nở nụ cười. “Đúng vậy, nhà nhà đều có quyền tranh đấu, Phượng phủ không được an bình ngày nào, Định An Vương phủ bên đây cũng không tốt hơn. Nếu bọn họ thực sự sống tốt, thì làm gì có những lời chê trách này.”
Nàng lui về phía sau, dựa lưng trên một thân cây nhỏ, giơ tay ngắt hai bông hoa bên trên, nhìn Phượng Trầm Ngư cùng Thanh Nhạc, thầm nghĩ hai người này ở gần nhau, chỉ sợ chuyện đang nói tới không tốt đẹp gì, tám phần mười là có liên quan tới nàng. Oán khí Phượng Trầm Ngư tích lũy mấy ngày nay cũng cần có chỗ phát tiết, không biết Thanh Nhạc cùng nàng ta có ăn khớp với nhau hay không.
Dưới mái hiên bên kia, cuộc nói chuyện của Thanh Nhạc cùng Phượng Trầm Ngư kỳ thực đã tới lúc kết thúc rồi, chỉ là Phượng Trầm Ngư mấy lần muốn đi, đều bị Thanh Nhạc dùng chuyện thế này thế kia giữ lại.
Trầm Ngư trong lòng có tính toán, tuy nói địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nhưng rõ ràng Thanh Nhạc cũng có địch ý không hề nhỏ với nàng, hai người có thể cùng hợp tác, nhưng không cách nào cùng tồn tại.
Nàng nghiêng đầu đi, không muốn nhìn Thanh Nhạc, ánh mắt tìm kiếm bốn phương trong hoa viên.
Thanh Nhạc nhìn dáng vẻ của Phượng Trầm Ngư, buột miệng hỏi. “Ngươi tìm cái gì sao?”
Trầm Ngư nhanh chóng thu hồi ánh mắt, qua loa đáp một câu. “Không có gì.”
Hoa nở đầu thu rất diễm lệ, đặc biệt là những loại hoa trong Định An Vương phủ, toàn bộ đều rất đẹp, lại phối hợp với vô số tiểu thư, phu nhân đến đây hôm nay, trong lúc nhất thời thật khiến người khác thoải mái.
Thọ yến của Định An Vương phi chuẩn bị bắt đầu, mọi người được nha hoàn trong phủ dẫn đến vị trí của mình.
Phượng Tưởng Dung cùng Phượng Vũ Hoành cùng ngồi chung một chỗ, mà Trầm Ngư lại được an bài một chỗ khác.
Phượng Vũ Hoành nghe được một nữ hài ngồi bên cạnh lầm bầm. “Ôi, đối diện đều là đích nữ.” Giờ mới hiểu được, thì ra bốn chữ “đích thứ khác biệt” ở thời đại này thâm sâu đến thế.
Yến thọ này, nam nữ đều được mời, nữ nhân ngồi ở hoa viên, nam nhân ngồi ở tiền viện.
Đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, có nha hoàn đặt hoa quả, điểm tâm và trà trên mỗi bàn, Phượng Vũ Hoành ngạc nhiên phát hiện, bàn khác đều có hoa quả, điểm tâm cùng nước trà, nhưng bàn của nàng, chỉ có chút hoa quả và điểm tâm, không có trà. Đã thế đống hoa quả lại rất khó coi, giống như lấy từ đống đồ hỏng ra vậy.
Thấy Tưởng Dung cau mày, nàng cười, an ủi. “Không cần sợ, cứ chờ xem Định An Vương phủ còn làm được cái gì.”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe được thanh âm của nha hoàn. “Định An Vương phi đến!”
Một câu, chư vị xung quanh tạo thành một lối nhỏ, một vị mặc đồ như Quý phi chầm chậm đi tới. Bước chân ổn định, kết hợp với một tiếng hô vừa nãy, con đường ngắn ngủi, mà nàng lại đi hết một nén hương.
Chờ vị Vương phi kia ngồi lên chủ vị, khách nhân cùng nhau đứng dậy, xoay người hạ bái với vị ngồi trên chủ vị, đồng thanh. “Tham kiến Vương phi, chúc Vương phi niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều.”
Định An Vương phi hết sức hài lòng với cảnh tượng này, đặc biệt là hôm nay trong số khách nhân còn có đích nữ của quan nhất phẩm đương triều, điều này nâng cao thể diện của nàng. Hưởng thụ hồi lâu, mới lưu luyến nhấc tay. “Đều bình thân.”
Phượng Vũ Hoành bật cười, bình thân? Nàng đúng là biết cách dùng từ.
Sau khi ngồi xuống mới tường tận xem xét vị Vương phi kia, nhìn một cái liền muốn khóc.
Đây là mẫu thân của Thanh Nhạc Quận chúa? Dù nhìn thế nào cũng thấy giống lão thái thái của Phượng gia. Không chỉ già, sắc mặt còn vàng khẹt khiến người khác thấy buồn nôn, người thì gầy, trang phục thì nặng, hoàn toàn không đủ sức chống đỡ.
Tưởng Dung cũng cảm thấy vị Vương phi này có chút khó coi, quay đầu đi không muốn nhìn.
Đều là Vương phi, Định An Vương phi so với Văn Tuyên Vương phi, khí thế còn kém nhiều lắm.
Hai tỷ muội đồng thời quan sát Định An Vương phi, Định An Vương phi cũng lưu ý đến hài tử Phượng gia lần đầu tới tham gia thọ yến của nàng. Đương nhiên, chủ yếu là đích nữ Phượng gia.
Nhưng đúng lúc ánh mắt của Định An Vương phi rơi xuống thân ảnh hồng nhạt diễm lệ kia, hai đạo lông mi vốn đã không đẹp của nàng xoắn lại, thốt lên một câu không có đầu óc. “Kia là tân nương tử nhà ai?”
Một tiểu thư đang uống nước, còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra.
Tân nương tử! Vương phi dùng từ thật chính xác, thật giống với Thanh Nhạc Quận chúa.
Phượng Trầm Ngư biết là đang nói đến nàng, sắc mặt hơi trầm xuống, đứng dậy. “Dân nữ Phượng Trầm Ngư.”
Định An Vương phi sửng sốt một hồi, Phượng Trầm Ngư? Nàng chính là đích nữ Phượng gia?
Lại cẩn thận quan sát, không khỏi thầm khen trong lòng, bộ dạng thật dễ nhìn, ngay cả một người trước giờ luôn mang ánh mắt soi mói người đồng giới như Định An Vương phi cũng cảm thấy Phượng Trầm Ngư thật dễ nhìn.
Nhưng cho dù dung mạo của ngươi đẹp hơn nữa, thì ăn mặc như vậy ở thọ yến của ta không thấy hơi quá mức sao?
Sắc mặt Định An Vương phi rất khó coi. “Thì ra là Phượng gia Đại tiểu thư, Phượng Đại tiểu thư ăn mặc như vậy đi ra ngoài đường, Phượng đại nhân cũng không biết ngăn cản hay sao?”
Lời Định An Vương phi vừa nói ra, các tiểu thư, phu nhân ngồi phía dưới bắt đầu dồn dập nghị luận. Phượng gia Đại tiểu thư trang điểm cho mình như thế này, rõ ràng là đánh bay hết thể diện của Định An Vương phi! Dung mạo của nàng quá đẹp thì thôi vậy, Định An Vương phi thì vừa già vừa xấu, Phượng Trầm Ngư lại mặc như vậy đến nhà người ta, rõ ràng chính là cố ý vũ nhục Vương phi.
Phượng Trầm Ngư cũng ủy khuất, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Định An Vương phi, có quỷ mới biết, đường đường là Vương phi mà lại già như vậy. Lại nói, nàng mặc như vậy chính là giữ thể diện giúp Phượng gia, huống chi, cũng chẳng phải để cho lão thái thái này nhìn.
“Trong nhà vô cùng coi trọng thọ yến của Vương phi, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò tỷ muội chúng ta phải trang điểm thật đẹp, như vậy mới được coi là tôn trọng Vương phi.” Trầm Ngư cũng không ngốc, từ nhỏ tới lớn nàng luôn nói đỡ giúp Thẩm thị, giờ đã trở thành thói quen, làm sao có thể không đối phó được với loại này.
Quả nhiên, nói một câu như vậy, Định An Vương phi liền thích nghe. Nhanh chóng kêu Trầm Ngư ngồi xuống, sau đó ra hiệu với tiểu nha hoàn bên người, ca vũ trên sân bắt đầu biểu diễn.
Phượng Vũ Hoành chọn hai quả không quá kém, một quả cho chính mình, một quả đưa cho Tưởng Dung, sau đó nhìn xuyên qua đám ca vũ, xem trận náo nhiệt của Trầm Ngư bên kia.
Có một số các tiểu thư, phu nhân ngồi gần Trầm Ngư, liền thấy sang bắt quàng làm họ, các nàng mặc kệ là nàng đang giữ thể diện cho Định An Vương phi hay là ngược lại, các nàng chỉ biết đây là đích nữ của quan nhất phẩm đương triều, nịnh bợ là điều tất nhiên.
Vì thế một người kính trà, một người khác đưa trái cây, còn có người đưa điểm tâm, thậm chí còn có người đưa ngân phiếu và đồ trang sức. Trong lúc nhất thời, Trầm Ngư thành nhân vật được chú ý nhất, ánh mắt Định An Vương phi đỏ hồng.
Phượng Trầm Ngư đối với đám người người chủ động tìm tới cửa, đều đáp lại bằng nụ cười hiền lạnh vô hại, tự nhiên thanh thản, rộ lên khuôn mặt Bồ Tát.
Nhưng Phượng Vũ Hoành lại nhìn ra được trong ánh mắt nàng đã lộ ra sự thiếu kiên nhẫn.
Không đúng hay sao, ở đây đều là gia đình thương nhân, nếu không thì cũng chỉ là quan viên tứ, ngũ phẩm, Phượng Trầm Ngư có thể để ý mới là lạ, nhưng nàng vẫn muốn duy trì hình tượng của mình nên không tiện trở mặt.
Nhưng khả năng nhẫn nhịn cũng có giới hạn, đến khi một phụ nhân mập mạp giống Thẩm thị mở miệng nói một câu thì bỗng nhiên đứng dậy, sau đó chỉ thẳng mặt phụ nhân kia, quát lớn. “Lớn mật! Loại người như ngươi mà cũng có thể chui vào Vương phủ?”