Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 107: Chương 107. Giới thiệu đối tượng cho Trầm Ngư


trước sau

Một tiếng quát của Phượng Trầm Ngư, lại một lần nữa khiến nàng trở thành tiêu điểm.

Định An Vương phi đã sớm ý thức được mình đang bị Phượng Trầm Ngư lấn át, bây giờ nàng lại gây rối, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Thanh Nhạc Quận chúa ngồi cạnh nàng nghịch ngón tay, lầm bầm. “Phượng gia quả nhiên đều là tiện nhân.”

Về phần vị phu nhân bị Trầm Ngư quát, cũng không chịu nhẫn nhịn, chống nạnh đẩy Trầm Ngư, nói. “Ngươi đúng là Phượng phủ Đại tiểu thư, nhưng phu quân nhà ta cũng là quan viên tam phẩm. Ta thấy dung mạo ngươi tốt, nên mới giới thiệu cho ngươi một mối hôn sự tốt. Nhi tử của ta sát hạch hàng năm tại Vân Lộc thư viện đều lọt vào năm mươi vị trí đầu bảng, không chừng năm sau sẽ đội mũ Trạng nguyên trở về, đến lúc đó mà ngươi muốn trèo cao chúng ta cũng không cần!”

Phượng Trầm Ngư bị nàng làm tức giận đến xanh cả mặt, nhi tử của ngươi chỉ mới chen chân vào năm mươi vị trí đầu bảng đã nghĩ rằng có thể đỗ Trạng nguyên? Mà kể cả có đỗ Trạng nguyên thì phụ thân ta vẫn là Thừa tướng, cả đời này nhà các ngươi cũng không xoay chuyển được!

Lời vừa muốn thốt ra, nhưng ánh mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một thân ảnh trắng đang ngồi nói chuyện tại hành lang gấp khúc ở tiền viện đột nhiên đi tới hoa viên. Lời chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt trở lại, giả bộ ủy khuất, nước mắt lấp lánh trên hốc mắt. “Chuyện quan trọng như vậy phải do phụ mẫu quyết định, tuy phu nhân có ý tốt, nhưng dù sao Trầm Ngư cũng là cô nương chưa xuất giá, phu nhân lại nói như vậy trước mặt ta, thể diện ta còn đâu?”

Gương mặt Bồ Tát của Trầm Ngư trình diễn một màn nước mắt như mưa, lập tức khiến mọi người thông cảm.

Đám người này suy nghĩ, đúng vậy, người ta là một cô nương chưa xuất giá, ngươi muốn mai mối thì cũng phải nói chuyện với người lớn, thế mà lại đi nói trực tiếp với cô nương nhà người ta, đúng là không hợp quy củ.

Huống chi... Có một vị phu nhân tốt bụng mở miệng nói thay Phượng Trầm Ngư. “Điền phu nhân.” Nàng gọi nữ nhân béo kia. “Nhi tử của ngươi có thể trở thành Trạng nguyên hay không còn chưa biết, mà người ta lại là Phượng Đại tiểu thư, chính là nữ nhi của Tả Thừa tướng đương triều, phu quân nhà ngươi chỉ là quan viên tam phẩm mà lại muốn kết thân với người nhà của quan viên nhất phẩm, cũng nên biết điều một chút.”

“Ta khinh!” Nữ nhân béo không vui. “Ngươi cũng chỉ là thiếp của một tên quan viên tứ phẩm, có tư cách gì nói nhà ta?”

“A!” Phu nhân tốt bụng kia lại nói. “Điền phu nhân, ngươi quên rồi sao, hôm qua phu quân nhà ta được Hoàng thượng thăng chức làm quan viên chính tam phẩm, soi với tam phẩm nhà các ngươi thì cao hơn đấy!”

Sự ồn ào phía dưới làm Định An Vương phi không chịu nổi, nghe thấy một tiếng “ầm”, nàng vỗ lên mặt bàn, chấn động đến mức cả trái cây cũng rơi xuống đất. Ca vũ cũng vì Vương phi phẫn nộ mà ngừng lại, trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh vô thanh.

“Rốt cuộc các ngươi tới đây để làm gì?” Định An Vương phi tối sầm mặt lại, trừng mắt về phía Phượng Trầm Ngư. “Phượng Đại tiểu thư, ta khuyên ngươi từ nay về sau ra ngoài thì che mặt lại, đỡ gây rối như hôm nay.” Không chờ Phượng Trầm Ngư có phản ứng, quay sang nói với hai vị phu nhân bên kia. “Ân oán quan trường của lão gia nhà các ngươi, vui lòng đi về nhà mà cãi, đừng có ở Định An Vương phủ của ta mà tỏ ra uy phong!”

Vừa thấy Định An Vương phi nổi giận, hai vị phu nhân cũng không kiêu ngạo, dồn dập đứng dậy hành lễ bồi tội. “Vương phi dạy rất đúng.”

Trầm Ngư cũng mở to đôi mắt đẫm lệ hành lễ với Định An Vương phi. “Cũng là Trầm Ngư sai, thỉnh Vương phi trách phạt.”

Nhưng vào lúc này, chợt nghe có một thanh âm phát ra. “Là đại thọ của Định An Vương phi, sao lại nói đến chuyện trách phạt?”

Đám người dồn dập nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trên con đường nhỏ đi vào hoa viên, có một vị công tử văn nhã mang theo hai tên thị vệ, chắp tay đi đến, một thân bạch bào, tóc cột lên, đầu đội mũ bạch ngọc, trên mặt là nụ cười ấm áp, tao nhã, ôn hòa, khiến người khác chỉ mới nhìn vào, tâm cũng tĩnh lặng theo.

Trong mắt Phượng Trầm Ngư ánh lên một tia ngóng trông, Định An Vương phi cũng kéo Thanh Nhạc Quận chúa đứng dậy định bước xuống vị trí chủ vị.

Nhưng người kia khoát tay chặn lại, nói với Định An Vương phi. “Bổn Vương chỉ đại diện cho Hoàng gia đến chúc thọ cho Định An Vương phi, Vương phi không cần khách khí.”

Thanh Nhạc quận chúa cũng kéo tay áo Định An Vương phi, nhỏ giọng nói. “Phân vị của ngươi không hề thấp hơn hắn, tại sao phải khiêm tốn?”

Lúc này Định An Vương phi mới ổn định tâm tình, cười nói với người vừa đi tới. “Đa tạ Thuần Vương điện hạ, rất hân hạnh được đón tiếp, thật đúng là rồng đến nhà tôm!”

Người vừa mới tới kia, chính là Thuần Vương, Huyền Thiên Hoa.

Phượng Vũ Hoành nhìn Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Phượng Trầm Ngư, cảm thấy rốt cuộc bây giờ Phượng Trầm Ngư cũng có một chút e thẹn mà nữ hài tử mười bốn tuổi nên có, không hề mất tự nhiên.

Không khỏi cảm thán, Phượng Trầm Ngư coi trọng Huyền Thiên Hoa, không biết nếu Phượng Cẩn Nguyên phát hiện ra tình cảm này, sẽ có biểu cảm thế nào. Nhiệm vụ của Trầm Ngư là lên làm Hoàng hậu, Huyền Thiên Hoa... có liên quan gì đến Hoàng vị không?

Dù nhìn thế nào cũng không liên quan, một người nho nhã như vậy thật hiếm có, không hề yêu thích cái ngôi cửu ngũ chí tôn kia.

Phượng Vũ Hoành nhún vai, lại cầm trái cây lên cắn một cái.

Mà lúc này, các phu nhân tiểu thư kia lại một lần nữa đứng dậy, hành lễ với Huyền Thiên Hoa.

Nàng không thể không buông trái cây trong tay ra, đứng dậy, đồng thanh cùng mọi người. “Thuần Vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Sau đó liếc mắt nhìn, dường như tâm của các vị tiểu thư kia đều đã bị Huyền Thiên Hoa bắt được.

Huyền Thiên Hoa đã sớm quen với tình cảnh này, không nhúc nhích chút nào, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, ngữ khí ôn hòa. “Đều đứng dậy đi.”

Lúc này đám người kia mới đứng dậy, nhưng tiểu thư luôn rụt rè giờ đây không hề đoái hoài tới thể diện, dồn dập đem ánh mắt nóng bỏng nhìn Huyền Thiên Hoa. Còn có một vị phu nhân lớn mật cùng tham gia, phóng điện về phía Huyền Thiên Hoa.

Phượng Trầm Ngư nhìn những người này, trong lòng nghẹn lại một câu, thiếu chút nữa thì nói ra: “Các ngươi thật không biết xấu hổ!” Nàng không cam lòng, chủ động tiến lên hai bước, thi lễ với Huyền Thiên Hoa, dịu dàng nói. “Lâu ngày không gặp, Thuần Vương điện hạ vẫn khỏe chứ?”

Lời vừa thốt ra, lập tức nhận được hàng loạt ánh mắt ghen tỵ.

Tuy lời nói lập lờ, nhưng vào tai người khác, thì có thể thấy hai người có quen biết từ lâu, nhưng lâu rồi không gặp mặt.

Trong kinh ai mà chẳng biết Thuần Vương điện hạ là người ôn nhã nhất trong chín vị Hoàng tử, trong lòng đám tiểu thư phu nhân kia chính là thần tiên, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần, Phượng Trầm Ngư dựa vào cái gì? Dám xúc phạm thần tiên?

Lúc tất cả mọi người đang oán hận Phượng Trầm Ngư, Thuần Vương Huyền Thiên Hoa lại rất nghiêm túc đối diện với nữ tử đang nói chuyện với hắn, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn rất lâu.

Tưởng Dung có chút kiềm chế không được, vụng trộm kéo tay áo Phượng Vũ Hoành, lo lắng nói. “Có phải là Thất Hoàng tử coi trọng Đại tỷ tỷ không?”

Kỳ thực không chỉ mình Tưởng Dung có tâm tư như vậy, các tiểu thư khác cũng e ngại như vậy. Tuy Thất Hoàng tử là người nhân hậu, nhưng lại có thể nhìn một cô nương lâu như vậy, xưa nay chưa từng có.

Phượng Vũ Hoành lắc đầu với Tưởng Dung. “Không thể. Theo ta biết về vị Thất Hoàng tử này, mặc dù nhìn hắn rất vô hại, nhưng ngươi tuyệt đối không được nghĩ rằng biểu hiện và lời nói của hắn là một, nếu không tin...” Nàng đánh mắt sang Huyền Thiên Hoa. “...thì ngươi xem thử.”

Quả nhiên, sự tìm tòi nghiên cứu của Huyền Thiên Hoa rất nhanh đã có kết quả, chợt nghe hắn khó hiểu hỏi Phượng Trầm Ngư. “Xin hỏi đây là vị tiểu thư nhà nào? Bổn Vương có quen ngươi không?”

Phụt!

Tưởng Dung bật cười.

Đại tỷ tỷ của nàng có lời nói hàm hồ như vậy, vốn tưởng rằng vị Thuần Vương này sẽ giữ lại chút thể diện cho mỹ nhân, mà không ngờ rằng người ta căn bản không nhớ nàng là ai.

Những tiểu thư khác cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, trong ánh mắt có chút đồng tình.

Trên mặt Phượng Trầm Ngư có chút khó chịu, nhưng cũng không thể phát hỏa với Huyền Thiên Hoa, chỉ đành cố gắng điều chỉnh tâm tình, đáp lại. “Ta là đích nữ của Phượng phủ, tên Phượng Trầm Ngư, vài ngày trước Thuần Vương điện hạ có ghé qua Phượng phủ, chúng ta đã gặp nhau.”

Nàng vừa nhắc tới chuyện này, đám người kia đã bắt đầu nghĩ, đúng vậy! Vài ngày trước Thuần Vương có đến Phượng phủ một chuyến, nhưng người ta đi cùng Ngự Vương, là đưa vị hôn thê của Ngự Vương về nhà.

Huyền Thiên Hoa cũng nhớ đến, vì thế gật đầu. “Tiểu thư nói như thế, bổn Vương nhớ ra rồi, hôm nay Phượng Đại tiểu thư cũng đến chúc thọ Định An Vương phi sao?”

Phượng Trầm Ngư vừa thấy Huyền Thiên Hoa nói chuyện với mình, trong lòng vô cùng cao hứng, tiến lên hai bước, thân thiện nói. “Đúng vậy! Không biết rằng hôm nay điện hạ cũng tới, nếu không Trầm Ngư đã sớm đi qua thỉnh an điện hạ.”

Huyền Thiên Hoa chỉ khẽ nói. “Phượng Đại tiểu thư đa lễ.” Rồi nhìn bốn phía, nói. “Phượng gia chỉ cử một mình Đại tiểu thư đến thôi sao? Đệ muội của bổn Vương có đến hay không?”

Nghe Huyền Thiên Hoa nhắc đến Phượng Vũ Hoành, mặt Trầm Ngư trầm xuống, nhưng vẫn nói. “Nhị muội muội và Tam muội muội đều đến.” Nhưng cũng không cam lòng nói về Phượng Vũ Hoành, Trầm Ngư nhanh chóng nói với Huyền Thiên Hòa. “Điện hạ đến chúc thọ Định An Vương phi, vậy thì mời ngồi!”

Nàng nói vậy khiến Định An Vương phi hết sức hài lòng, đúng vậy! Hôm nay nàng mới là vai chính, Phượng gia các ngươi mau tránh sang một bên cho ta!

Huyền Thiên Hoa cũng gật đầu, nói với Định An Vương phi. “Hàng năm cứ đến yến thọ của Vương phi, thì phụ hoàng liền phái một trong số những huynh đệ của ta đến thăm. Năm nay bổn Vương tới, cũng có mang theo lễ vật phụ hoàng và mẫu hậu chuẩn bị, đã giao cho bên tiền viện, chúc Vương phi phúc thọ an khang.”

Định An Vương phi cười tươi như hoa, khuôn mặt xấu xí đầy nếp nhăn lại xấu thêm mấy phần, nàng lại không hề hay biết, khuôn mặt đầy nếp nhăn vẫn cười. “Đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, đa tạ Vương gia! Vương gia, mời ngồi!” Nàng vừa nói vừa nghiêng người, muốn nhường chủ vị của mình cho Huyền Thiên Hoa.

Huyền Thiên Hoa vẫn không tiến lên, chỉ khách khí nói. “Hôm nay là yên thọ của Vương phi, vẫn nên thượng tọa. Bổn Vương đã ngồi nói chuyện với Vương gia ở tiền viện, chỉ tới đây chúc thọ Vương phi, xin ngụm trà rồi về ngay. Vương phi cứ ngồi, Bổn Vương ngồi dưới nói chuyện với đệ muội.” Hắn nói xong, quay đầu một cái, tìm đến vị trí của Phượng Vũ Hoành, cất bước đi qua, vừa đi vừa nói. “Trước khi đi Cửu đệ có nói ta mang chút điểm tâm trong cung đến cho ngươi, ta đã cho hạ nhân mang đến Đồng Sinh hiên của ngươi.”

Một câu nói, không chỉ nói rằng hắn với Phượng Vũ Hoành mới thực sự có quen biết, mà còn nói cho mọi người biết, hắn rất coi trọng vị Vương phi chưa qua cửa này của Cửu đệ, đến cái chuyện mang điểm tâm cho nàng cũng nhớ rất kỹ.

Phượng Vũ Hoành cười, trả lời hắn. “Đa tạ Thất ca.” Một tiếng “Thất ca”, quan hệ lại gần thêm một bước.

Các vị tiểu thư mới nãy còn ghen tỵ với Phượng Trầm Ngư giờ đã chuyển sang Phượng Vũ Hoành, nhưng nghĩ lại một chút thì quan hệ của hai người này rất bình thường, Cửu Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều do Vân phi nương nương nuôi lớn, huynh đệ lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt, tất nhiên cũng phải thân thiết với Phượng Vũ Hoành.

Vì thế, ghen tỵ lại được thu về.

Mà lúc này, Phượng Trầm Ngư vẫn còn mặt dày rời khỏi vị trí ban đầu, mang theo một khuôn mặt e thẹn lết qua chỗ Phượng Vũ Hoành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!