Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 108: Chương 108. Gảy đàn cho nô tài


trước sau

Ca vũ trong sân lại tiếp tục, chỉ là ánh mắt của mọi người cũng không còn tập trung trên người những ca vũ tuyệt mỹ kia nữa, các nàng đang đoán mò, Thuần Vương Huyền Thiên Hoa rốt cuộc đang nói chuyện gì với Phượng gia Nhị tiểu thư? Hai người vui vẻ trò chuyện, khiến biết bao người ghen tỵ.

Mà trên thực tế, Huyền Thiên Hoa cũng đang hỏi Phượng Vũ Hoành. “Vì sao trên bèn ngươi lại không có trà?”

Phượng Vũ Hoành đáp như thể đây là chuyện đương nhiên. “Không được chào đón nó thế.” Nói đến, nàng với Huyền Thiên Hoa cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng lại thân cận một cách tự nhiên. Cảm giác này của Huyền Thiên Hoa từ lúc sinh ra đã có, cảm giác xuất thần xa cách vẫn không làm ảnh hưởng tới việc hai người ở chung một chỗ. Nàng gọi hắn là Thất ca, rất tự nhiên.

Huyền Thiên Hoa đưa nước trà hạ nhân mang đến ra trước mặt Phượng Vũ Hoành, lại rót thêm một chén, đưa cho Phượng Tưởng Dung.

Tưởng Dung không ngờ Huyền Thiên Hoa còn nhớ đến nàng, trong lúc nhất thời lúng túng, tay cầm chén trà run lên.

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ vỗ trán. “Tưởng Dung, ngươi bình tĩnh một chút.”

Tưởng Dung ảo não cúi thấp đầu, nàng cũng không muốn thua kém, nhưng ở trước mặt Huyền Thiên Hoa, căn bản là không thể không thua kém.

Huyền Thiên Hoa vẫn không cảm thấy gì, trên mặt vẫn là một nụ cười ấm áp, khiến gò má Tưởng Dung ngày càng đỏ.

Phượng Vũ Hoành cảm thấy bản thân nên nói gì đó để thoát khỏi bầu không khí này, vì thế mở miệng hỏi Huyền Thiên Hoa. “Chúc thọ Định An Vương phi hàng năm, mấy Hoàng tử các ngươi thay phiên nhau đến sao? Năm nay là đến phiên ngươi?”

Huyền Thiên Hoa lắc đầu, nhỏ giọng. “Không phải thay phiên nhau đến, chẳng có ai nguyện ý đến cả, nhưng vẫn phải có một người đại diện, nên ta đến.” Tự giải thích xong, lại nói với nàng. “Minh Nhi dặn ta nói với ngươi, thọ yến của Định An Vương phủ không có gì thú vị, nếu ngươi thích náo nhiệt, Nguyệt Tịch cung yến sẽ tốt hơn.”

“Ta có nghe Thiên Ca nói qua.” Nàng uống một hớp trà, liếc xéo một chút, Phượng Trầm Ngư chạy tới gần.

“Điện hạ.” Trầm Ngư đi đến có chút nhanh, dừng lại rồi vẫn còn thở gấp, cũng không đoái hoài tới việc điều chỉnh khí tức đã bắt chuyện với Huyền Thiên Hoa.

Huyền Thiên Hoa gật đầu, nụ cười không có một chút biến hoá nào. “Phượng Đại tiểu thư.”

“Điện hạ không cần khách khí như vậy, gọi là Trầm Ngư là được rồi.” Có một tiểu nha hoàn mang đến một chiếc ghế, Trầm Ngư ngồi xuống, còn đặc biệt ngồi gần Huyền Thiên Hoa.

Nhưng Huyền Thiên Hoa hiển nhiên không có ý định nói chuyện với nàng, vẫn cứ tiếp tục nói với Phượng Vũ Hoành về đề tài vừa nãy. “Từ nhỏ Thiên Ca đã rất giống Minh Nhi, đều là kẻ gây họa, kẻ làm ca ca như bọn ta không ít lần phải đi thu dọn cục diện hỗn loạn cho chúng.”

Phượng Vũ Hoành cười. “Ca ca thương muội muội là điều tất nhiên. Đúng rồi, ngày ấy ta đến Tiên Nhã lâu có nhìn thấy Thất ca, chính là lúc đi ăn cùng Thiên Ca, còn có Phù Dung và mấy người nữa.”

Huyền Thiên Minh gật đầu. “Ta cũng nhìn thấy ngươi. Có thể cho tiểu nhị đó một chỗ dựa, đúng là một chủ tử tốt.” Hắn đang nói đến mấy cái bạt tai dành cho Thanh Nhạc.

Còn không chờ Phượng Vũ Hoành trả lời, chợt nghe Trầm Ngư lên tiếng, không hề xem mình là người ngoài. “Nhị muội muội gọi điện hạ là Thất ca! Vậy ta tất nhiên cũng phải gọi là Thất ca, Thất ca sẽ không để tâm chứ?”

Huyền Thiên Hoa sửng sờ, nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, trong ánh mắt lộ ra sự khó hiểu. “A Hoành gọi ta Thất ca, là vì nàng cùng Minh Nhi có hôn ước. Bổn Vương chỉ có hai đệ đệ, ý Phượng Đại tiểu thư là... Ngươi muốn cùng Bát đệ của ta...”

“Không có không có không có!” Phượng Trầm Ngư nhanh chóng cuống lên, đương nhiên, nàng sốt ruột không phải vì nghĩ đến lời Phượng Cẩn Nguyên dặn dò, không phải vì mục tiêu mà Phượng gia đã xác lập, không phải vì việc nàng không thể nảy sinh tình cảm với bất kỳ nam tử nào. Nàng chỉ đang nghĩ đã có người trong lòng sao có thể nghĩ đến người khác, chỉ muốn biểu đạt tâm tư với Huyền Thiên Hoa. “Trầm Ngư còn chưa một lần nhìn thấy Bát điện hạ, Thất ca nhất định phải tin tưởng Trầm Ngư.”

Huyền Thiên Hoa vẫn thấy khó hiểu. “Ngươi muốn bổn Vương tin tưởng ngươi, nhưng vì sao vẫn gọi bổn Vương là Thất ca? Bổn Vương đã nói rồi, A Hoành gọi bổn Vương là Thất ca vì nàng là đệ muội của bổn Vương, nếu như ngươi không có tầng quan hệ này, thì chính là giả mạo Hoàng thân, bổn Vương phải hồi cung nói với phụ hoàng một tiếng.”

Phượng Trầm Ngư đỏ mặt, Thuần Vương điện hạ thoạt nhìn thì rất ôn hòa, nhưng lời nói ra thì không để nàng có đường lui. Nàng tuy đã tận dụng mọi thứ có thể, nhưng cũng không thể tìm ra khe hở.

Trầm Ngư cảm thấy thực sự rất xấu hổ, đứng lên, khom người với Huyền Thiên Hoa, xoay người rời đi.

Ai biết rằng vừa đi được mấy bước đã bị Huyền Thiên Hoa gọi lại, sau đó khom lưng xuống nhặt một chiếc hà bao đưa cho Trầm Ngư: “Phượng Đại tiểu thư làm rớt đồ.”

Trầm Ngư xấu hổ đến không còn một giọt máu, cũng không đưa tay ra nhận, chỉ nói nhỏ. “Là tặng cho điện hạ.” Sau đó xách làn váy chui vào đám đông.

Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa hầu bao cho Phượng Vũ Hoành. “Mang về trả nàng, không thì đưa cho phụ thân ngươi, nói rằng lần này bổn Vương không tính toán với nàng, nhưng nếu có lần tiếp theo, liền thỉnh Phượng tướng đại nhân tự mình đến nói chuyện với bổn Vương.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nhận lấy, nhìn thử một chút, không khỏi bĩu môi. “Phượng gia hy vọng vào nàng như vậy, mà tại sao không dạy nàng học nữ công tốt một chút.” Vừa nói vừa đưa cho Tưởng Dung nhìn. “Ngươi xem góc này xem, hở to đến nỗi có thể nhìn thấy đồ bên trong.” Nàng vừa nói vừa mở ra nhìn bên trong.

Huyền Thiên Hoa bật cười. “Ngươi thật đúng là bát quái.”

Tưởng Dung giải thích cho nàng. “Nữ công là thứ phải được học từ nhỏ, trước đây Đại tỷ tỷ chỉ là thứ nữ, tuy có bộ dáng đẹp hơn hài tử khác, nhưng trong nhà chẳng có hy vọng gì với nàng, đương nhiên cũng không muốn bồi dưỡng.”

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát. “Cũng đúng, khi đó mấy tiên sinh được mời về cả ngày chỉ ở cạnh ta, tiếc thay, ta cũng không có hứng thú với những thứ đó.”

Huyền Thiên Hoa cũng có biết chút ít về việc này. “Chỉ sợ hứng thú của ngươi đều ở chỗ ngoại tổ phụ ngươi, nếu Diêu Thần y còn ở trong kinh, chỉ sợ ngươi sẽ càng lợi hại.”

Hắn có nghe Huyền Thiên Minh nói về chuyện gặp được Phượng Vũ Hoành trong núi, cũng rất kinh ngạc với việc một tiểu hài tử mười hai tuổi lại nắm giữ được y thuật tinh xảo như vậy. Còn việc nàng nói gặp được kỳ nhân Ba Tư, hắn nghe xong liền bỏ qua, chỉ xem như y thuật của nàng đều do ngoại tổ phụ truyền lại.

Trong lúc hai người nói chuyện, đám ca vũ dĩ nhiên cũng được thay đổi vài lần. Đám ca vũ vừa đi lên hoàn toàn không giống đám trước, bất luận là trang phục hay khí chất đều cao hơn một bậc, nếu không phải là đang đứng biểu diễn, thì tùy ý chọn ra một ngươi, hoàn toàn không thua với các tiểu thư khuê các ở đây.

Phượng Vũ Hoành thấy những ca vũ này đứng yên hồi lâu, nhếch lông mày, trực giác nói cho nàng biết, sắp có trò hay.

Huyền Thiên Hoa cũng không muốn lưu lại quá lâu ở hoa viên, chỉ hỏi thăm Phượng Vũ Hoành một chút, rồi lặng yên rời sân.

Còn Định An Vương phi, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Huyền Thiên Hoa, lúc thấy hắn rời đi, cũng không nói với mình một tiếng, trong lòng có chút không thoải mái. Nhìn Phượng Vũ Hoành, hài tử Phượng gia hôm nay thật chướng mắt.

Nàng uống một hớp trà, lại nhìn phía dưới, thấy khách nhân thắc mắc về việc ca vũ đứng yên, cười quỷ dị, mở miệng nói. “Chư vị cảm thấy mười ca vũ này như thế nào?”

Nghe nàng hỏi như vậy, lập tức liền có người nịnh hót đáp lời. “Đây là ca vũ Định An Vương phủ nuôi sao? Tất nhiên là không tầm thường.”

Bên cạnh có người phụ họa. “Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ từng người một, thật dễ nhìn?.”

Định An Vương phi rất hài lòng, đắc ý gật đầu, lại nói. “Những vũ cơ này từ lúc ba tuổi đã được nuôi dưỡng trong phủ, công việc hàng ngày đều không cần làm, chỉ tập trung tinh thần luyện tập ca vũ. Nói là vũ cơ, kỳ thực cũng không hề khác với các tiểu thư được nuôi trong nhà.”

Người phía dưới đều gật đầu, vũ cơ được nuôi trong Vương phủ, cũng không có gì kỳ lạ.

Lúc này, có hai nha hoàn hợp lực mang ra một chiếc Thất huyền cầm, đặt xuống bên cạnh đám vũ cơ.
Chợt nghe Định An Vương phi lại nói. “Nhưng nói cho cùng, nô tỳ chính là nô tỳ, có nuông chiều các nàng đến đâu, cũng không thể giống các thiên kim tiểu thư đa tài đa nghệ. Tuy các nàng khiêu vũ rất tốt, nhưng nếu nói đến việc gảy đàn, thì không được tốt, cho nên lần này...” Nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Phượng Vũ Hoành. “Thỉnh Phượng gia Nhị tiểu thư gảy một khúc cho bọn vũ cơ này, được chứ?”

Mọi người náo động.

Để Nhị tiểu thư của Tả Thừa tướng phủ gảy đàn cho vũ cơ? Tuy vị Nhị tiểu thư kia là thứ nữ, nhưng nô tỳ trong Vương phủ cũng không thể so với thứ nữ của Tả Thừa tướng phủ!

Phượng Vũ Hoành không phản ứng nhiều lắm, chỉ ngầm “A” một tiếng, thì ra là đứng yên đợi nàng.
Nàng vẫn ngồi uống trà, nhìn Định An Vương phi một cái, nhưng không nói tiếp.

Định An Vương phi chờ một lúc, thấy Phượng Vũ Hoành không phản ứng gì, không khỏi nhăn mày lại, khó chịu nói. “Phượng Nhị tiểu thư, có thể gảy đàn cho vũ cơ của Định An Vương phủ là phúc phần của ngươi, ngươi cũng không nên không biết điều.”

Phượng Vũ Hoành vẫn không để ý đến nàng, chỉ nhìn thấy Thanh Nhạc cùng Phượng Trầm Ngư đang nhìn nhau, sau đó gật đầu ra dấu cho nhau. Nàng liền biết, ý đồ này chắc chắn là do hai nữ nhân kia xúi giục.

Nàng đứng lên, không đi lên phía trước, chỉ là mở miệng hỏi Định An Vương phi một câu. “Vương phi là có ý, nếu gảy đàn cho họ, thì chính là vinh quang?”

Định An Vương phi gật đầu. “Tất nhiên.”

Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Thì ra là như vậy. Tuy rằng ta cảm thấy gảy đàn cho nô tỳ chẳng có gì vinh quang, nhưng nếu Vương phi đã nói vậy, thì chắc hẳn sẽ vinh quang lắm!” Sau đó nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, nói. “Đại tỷ tỷ, mời!”

“Hả?” Phượng Trầm Ngư sửng sờ, không biết nàng có ý gì.

Phượng Vũ Hoành giải thích cho nàng, cũng giải thích cho tất cả mấy người đang ngồi kia. “Từ khi ta trở lại kinh thành, phụ thân luôn dặn, ta chỉ là thứ nữ, bất kể là ở nhà hay là ở bên ngoài, mọi việc đều không được giành với Đại tỷ tỷ. Những điều tốt phải để cho Đại tỷ tỷ, thể diện cũng phải để lại cho Đại tỷ tỷ, vinh quang thì tất nhiên cũng phải để cho Đại tỷ tỷ hưởng. Vương phi đã chắc chắn rằng đây là một việc đầy vinh quang, vậy thì Đại tỷ tỷ đừng khách khí, đây là do phụ thân căn dặn.” Nàng nói xong, không quên hỏi lại Định An Vương phi một câu. “Vương phi sẽ không làm khó phụ thân của ta chứ?”

Định An Vương phi không biết phải làm sao, nếu như nàng nhất định làm khó Phượng Vũ Hoành, thì chính là làm khó Phượng Cẩn Nguyên. Tuy nàng là Vương phi, nhưng Định An Vương không tiền không quyền lại không được Hoàng thượng yêu thích, mà người ta lại là Phượng Thừa tướng có thực quyền đàng hoàng!

Nghĩ đến đây, không khỏi liếc nhìn Thanh Nhạc quận chúa.

Thanh Nhạc cũng mặc kệ những cái này, trực tiếp đứng lên nói với Phượng Vũ Hoành. “Cho ngươi gảy đàn là đã nể mặt ngươi, Phượng Vũ Hoành, ngươi đừng có mà tự cao!”

Lời nàng nói rất khó nghe, đến Tưởng Dung cũng không chịu nổi, muốn mở miệng đáp thay Phượng Vũ Hoành, lại bị nàng ngăn cản. Chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói. “Ta vừa nói rồi, phụ thân đã sớm căn dặn, bất kể là ở nhà hay là ở bên ngoài, thể diện đều phải để cho đích nữ Phượng gia, cũng chính là Đại tỷ tỷ. Mà Thanh Nhạc Quận chúa lại nhấn mạnh một lần nữa rằng đây là nể mặt ta, thế thì ta yên tâm rồi, cứ để cho Đại tỷ tỷ là được.” Nàng trừng Thanh Nhạc, trong ánh mắt mang theo xem thường. “Quận chúa của Định An Vương phủ, dường như ngươi không có quyền lực bác bỏ lời dạy của Thừa tướng một nước. Vương phi, ngươi nói xem có đúng hay không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!