“Chuyện này...” Định An Vương phi trợn tròn mắt!
Chẳng phải nói nàng tới bắt gian Phượng Vũ Hoành sao? Vì sao lại trở thành nữ nhi của nàng rồi?
Vong Xuyên nhìn thấy người bên trong không phải Phượng Vũ Hoành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phượng Vũ Hoành không cho nàng đi theo, nàng còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì, rồi sẽ bị Ngự Vương trách tội, là tử tội đó!
“Mẫu phi!” Thanh Nhạc ủy khuất, muốn đứng lên, nhưng lại thấy được hình tượng hiện tại rất khó nhìn, đành ngồi trong nước chỉnh sửa lại trang phục.
Nhưng nàng vừa động, lại động phải chỗ không nên chạm vào nhất của người nam nhân kia. Chợt nghe nam tử kia kêu lên đau đớn, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
Khách nữ vây xem lần lượt quay đầu đi, không khỏi hít sâu một hơi. Lá gan của Thanh Nhạc Quận chúa thật quá lớn!
“Ngươi mau đứng lên cho ta!” Định An Vương phi tức giận, đẩy nha hoàn bên cạnh lên trước. “Nhanh chóng đỡ Quận chúa đứng dậy cho ta, mặc y phục cho nàng.”
Nhưng không ai cầm xiêm y trong tay, bọn nha hoàn cũng phải bó tay.
Chợt nghe Thanh Nhạc lên tiếng. “Ta bị người khác đẩy vào! Có người đẩy ta!”
Nhưng nào ai tin? Lúc các nàng đi vào phòng thì chỉ có một tiểu nha hoàn đứng cạnh tấm bình phong, đâu còn người khác?
Thanh Nhạc nói xong mới ý thức được điểm ấy, con mắt hơi chuyển động, quăng ánh mắt tàn nhẫn nhìn nha hoàn kia. “Chính là nàng!” Nàng nâng tay lên. “Chính là nàng đẩy ta vào trong nước!”
Tiểu nha hoàn sợ hãi, không ngờ lại bị Thanh Nhạc Quận chúa cắn ngược lại, nhanh chóng biện giải. “Không phải! Quận chúa, không phải nô tỳ đẩy người! Căn bản là không có ai đẩy người!”
Các khách nhân cũng chẳng phải người ngu, một nha hoàn dù có lợi hại đến đâu, cũng làm sao có thể đẩy cái người ngang ngược càn rỡ lại có một chút công phu như Thanh Nhạc Quận chúa xuống nước? Còn không phải chém gió sao!
Nhưng Thanh Nhạc muốn tìm kẻ chết thay, các nàng cũng không tiện vạch mặt, chỉ đành đứng xem vở kịch hay.
Định An Vương phi tất nhiên cũng biết là Thanh Nhạc đang tìm người gánh tội thay, vì thế nhanh chóng phối hợp diễn trò. “Người đâu! Áp giải nha hoàn to gan này xuống! Loạn côn đánh chết!”
“Oa!” Nha đầu kia thoáng cái đã khóc. “Nô tỳ bị oan! Nô tỳ bị oan! Quận chúa nói nô tỳ đi tìm Phượng Nhị tiểu thư, sau đó nô tỳ chợt nghe được bên trong có âm thanh, vừa đến thì đã thấy Quận chúa ở trong nước! Chuyện này không liên quan tới nô tỳ! Nô tỳ bị oan!”
“Nhanh chóng mang đi!” Định An Vương phi quả thực tức giận, trừng Thanh Nhạc đến thở hổn hển.
Phượng Trầm Ngư cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này, nàng lấm lét nhìn trái nhìn phải, lo lắng.
Không biết vị tiểu thư nào nhìn thấy nàng như vậy, buột miệng hỏi. “Phượng tiểu thư đang tìm ai vậy?”
Trầm Ngư thuận miệng liền nói. “Nhị muội muội của ta không biết đang ở đâu?”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy có thanh âm vang lên. “Đại tỷ tỷ, ta cùng Tưởng Dung ở đây.”
Mọi người quay đầu lại, thấy Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung chầm chậm đi tới, đi theo sau là một nha hoàn trong Vương phủ cùng nha hoàn của Tưởng Dung.
Vong Xuyên nhanh chóng tiến lên đón. “Tam tiểu thư đã thay xiêm y xong?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Đúng vậy.” Nói rồi, quay đầu lại trừng nha hoàn của Định An Vương phủ. “Hạ nhân của Định An Vương phủ đúng là hậu đậu, làm nguyên một chén trà đổ lên người muội muội của ta, cũng may là trong phủ có chuẩn bị sẵn y phục mới, Tam muội muội của ta cũng không quá mất mặt.” Nàng lại nhìn về phía Định An Vương phi, nói. “Đa tạ Vương phi chuẩn bị xiêm y, Tam muội muội của ta mặc rất hợp.”
Nàng nói vậy khiến Định An Vương phi không biết nói thế nào, vừa uất ức vừa xấu hổ.
Trầm Ngư mở miệng, hỏi nha hoàn của Vương phủ đi đằng sau Phượng Vũ Hoành. “Vừa rồi các ngươi ở đâu?”
Nha hoàn kia nhút nhát đáp. “Cách vách nhà chính.”
Trầm Ngư hỏi lại. “Phượng gia Nhị tiểu thư cũng đó?”
Nha hoàn kia gật đầu. “Nhị tiểu thư giúp Tam tiểu thư thay y phục.”
“Đại tỷ tỷ hỏi như vậy là có ý gì?” Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Trầm Ngư. “Xiêm y của Tưởng Dung bị bẩn, ta giúp nàng thay, lúc ấy Đại tỷ tỷ đang gảy đàn, không tiện nói với ngươi.”
Vừa nhắc tới việc gảy đàn, sắc mặt Trầm Ngư lại đen đi vài phần, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, ánh mắt lộ ra căm hận không hề che giấu.
Lúc này, có nha hoàn lấy áo choàng, đỡ Thanh Nhạc Quận chúa ra khỏi thùng tắm.
Thanh Nhạc vừa ra khỏi nước, run rẩy vì lạnh, nhưng cũng không quên tính sổ với Phượng Vũ Hoành, chỉ về phía nàng, quát lớn. “Tiện nhân không biết xấu hổ! Nhất định là ngươi đẩy ta vào! Người ở trong phòng này vốn là ngươi!”
Phượng Vũ Hoành vô cùng khó hiểu. “Ta vẫn luôn ở sát vách giúp Tam muội muội thay y phục, vì sao Quận chúa lại vu oan cho ta như vậy?” Nói rồi, liền hỏi nha hoàn phía sau. “Ngươi có nhìn thấy ta đi đến gian phòng này không?”
Nha hoàn kia lắc đầu. “Phượng Nhị tiểu thư không có ra ngoài.”
Thanh Nhạc tức giận đến suýt nữa thở không nổi. “Rốt cuộc ngươi là nha hoàn nhà ai? Ngươi đang nói giúp ai?”
Nha hoàn kia ngay lập tức quỳ xuống. “Quận chúa, nô tỳ không hay biết gì hết! Thanh Liên tỷ tỷ chỉ nói nô tỳ đánh đổ trà lên người Phượng Tam tiểu thư, sau đó đưa Tam tiểu thư sang bên này thay y phục, không còn dặn gì khác!”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều “A” một tiếng thật dài, thì ra mọi chuyện là như vậy.
“Ăn nói bừa bãi!” Định An Vương phi trừng nha hoàn kia. “Kéo ra ngoài, đánh chết!”
Nha hoàn kia sợ hãi, không hiểu vì sao phải đánh chết nàng, không ngừng dập đầu xin tha mạng.
Tiếc thay, lúc như thế này sẽ chẳng ai tha mạng cho nàng, Định An Vương phi chỉ ước gì có thật nhiều kẻ chết thay Thanh Nhạc.
Nhưng chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
“Thanh Nhạc Quận chúa thì sao đây?” Phượng Vũ Hoành nhìn Thanh Nhạc, nói rất ẩn ý. “Quận chúa lén gặp nam nhân ở chỗ không người, bây giờ có nhiều người nhìn thấy như vậy, muốn bịt miệng mọi người, hình như không dễ?”
Có người không ưa Thanh Nhạc cũng mở miệng chen lời. “Loại chuyện thế này xảy ra, Quận chúa cũng nên gả cho người kia.”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Tất nhiên là còn có một con đường khác.”
Lại có người nói chen vào. “Con đường khác chỉ có đập đầu chết.”
“Các ngươi đều ngậm miệng lại cho ta!” Thanh Nhạc nổi điên, quay đầu chỉ vào nam nhân trong thùng kia nói. “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Lại cao giọng quát to. “Người đâu! Kéo tên tặc nhân này ra ngoài cho bổn Quận chúa, chặt đầu! Chặt đầu!”
“Đại thọ của Định An Vương phi, là ai nói những lời đầy sát khí như vậy?” Chợt nghe một thanh âm vang lên từ bên ngoài, cũng không biết dùng bao nhiêu sức, lại có thể lọt vào tai mọi người trong cái tình thế hỗn loạn này.
Mọi người quay đầu lại, thấy Thất Hoàng tử Huyền Thiên Hoa đang mang theo một đám khách nam đi tới. Đi bên cạnh Thất Hoàng tử, chính là Định An Vương đã qua năm mươi tuổi.
Thấy bọn khách nam đến, ngay lập tức trong đầu Thanh Nhạc nổ đùng một tiếng: Xong!
Chỉ thấy Định An Vương trợn mắt, tiến lên vài bước, tát hai cái lên mặt Thanh Nhạc. Lúc trẻ tuổi hắn là võ tướng, lực lượng rất lớn, hai bạt tai này không chỉ đánh cho Thanh Nhạc ngã xuống đấy, mà khóe miệng còn có máu.
Thanh Nhạc ủy khuất nhìn hắn. “Phụ vương, ta bị oan.”
“Thể diện của bổn Vương đều bị các ngươi vứt đi hết!” Định An Vương tức giận xốc bình phong lên, nam nhân ngồi trong thùng tắm bị dọa suýt nữa chết chìm.
“Người đâu!” Định An Vương ra lệnh, lập tức có hai tên thị vệ tiến lên. Hắn chỉ vào nam nhân trong thùng tắm, nói. “Kéo tên này ra ngoài, ngũ mã phanh thây!”
“Vương gia tha mạng!” Nam nhân kia hoảng sợ. “Vương gia! Chuyện này không liên quan đến ta! Cũng là do Quận chúa an bài, thuộc hạ cũng không biết vì sao Quận chúa tự nhảy tới! Vương gia! Thuộc hạ là thủ vệ của Vương phủ nhiều năm, thỉnh Vương gia tha cho thuộc hạ một mạng!”
“Định An Vương.” Huyền Thiên Hoa mở miệng, một câu nói, tất cả sự tập trung đều dồn lên người hắn. “Mặc kệ người này sống hay chết, danh dự của Thanh Nhạc Quận chúa cũng đã bị thiệt hại rất nặng. Theo bổn Vương thấy, không bằng hãy thành toàn cho hai người, coi như là chuyện song hỉ lâm môn của Định An Vương phủ.” Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Định An Vương phi. “Vương phi, xin yên tâm, việc này bổn Vương sẽ nói với phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng tứ hôn, Vương phi và Vương gia cứ chuẩn bị tiệc mừng cho Quận chúa đi!”
Hắn nói xong, ống tay áo vung lên, xoay người dẫn theo hạ nhân rời đi.
Định An Vương muốn gọi Huyền Thiên Hoa lại, nhưng Thanh Nhạc lại kéo chặt y bào của hắn mà khóc rống lên. “Phụ vương! Nữ nhi không muốn gả cho hắn! Nữ nhi chỉ thích Ngự Vương điện hạ, thỉnh phụ vương tác thành!”
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận. “Thanh Nhạc Quận chúa có phải không coi Phượng gia ta ra gì không? Ngươi ở cùng với người khác, rất nhiều người đã nhìn thấy, cả Thuần Vương điện hạ cũng tận mắt nhìn thấy, ngươi lại còn nói thích Ngự Vương? Xin hỏi Quận chúa, ngươi muốn tranh giành vị trí chính phi của Ngự Vương với ta, hay là cam nguyện làm tiểu thiếp?”
Lúc này đầu óc Thanh Nhạc đã không còn tỉnh táo, theo bản năng đáp lại nàng. “Tất nhiên bổn Quận chúa phải là chính phi!”
Phượng Vũ Hoành trợn mắt nhìn thẳng vào Định An Vương, thanh âm phát ra sự ác liệt. “Vương gia có nghe thấy không? Có cần ta đi tìm Thuần Vương điện hạ về, để Thuần Vương nói lại với Hoàng thượng, nói Thanh Nhạc Quận chúa dù đã tắm chung với nam nhân khác, nhưng tâm nàng vẫn thuộc về Ngự Vương, thỉnh Hoàng thượng làm chủ lập nàng làm chính phi của Ngự Vương, đồng thời thỉnh Ngự Vương tự tới cửa Phượng gia giải trừ hôn ước với ta?”
Thanh Nhạc kéo áo Định An Vương, khổ sở cầu xin. “Phụ vương mau đáp ứng nàng!”
Định An Vương tức giận tung một cước, đá Thanh Nhạc ra xa.
Định An Vương phi bước nhanh về phía trước, ôm chặt Thanh Nhạc, đồng thời làm khó dễ vì Thanh Nhạc. “Nữ nhi của ngươi bị sỉ nhục, ngươi lại còn đánh nàng? Có người nào làm phụ thân như ngươi sao?”
Định An Vương đâu có tâm tư nghe hai mẫu tử này nói, nhìn Phượng Vũ Hoành, gấp gáp nói. “Phượng gia tiểu thư, việc này tuyệt đối không thể! Thanh Nhạc nói ra những lời ấy là do bổn Vương quản giáo không tốt, thỉnh Phượng gia tiểu thư đừng để trong lòng, cũng đừng coi là thật.”
“Dựa vào cái gì? Không coi là thật?” Thanh Nhạc khóc rống lên. “Ta muốn gả cho Ngự Vương, từ nhỏ ta đã thích Ngự vương, phụ vương, vì sao ngài không cho ta gả?”
Thanh Nhạc hồ đồ như vậy, các phu nhân tiểu thư ở đây cũng không nhìn nổi, bất bình thay Phượng Vũ Hoành. “Tuy ngươi là Quận chúa, nhưng cũng không thể nói chuyện vô duyên vô cớ như thế. Đừng nói là Ngự Vương cùng Phượng Nhị tiểu thư đã có hôn ước, mà kể cả không có, dáng vẻ của ngươi bây giờ, sao có thể xứng với Ngự Vương điện hạ.”
“Đúng vậy, Định An Vương phủ quá khi dễ người.”
Phượng Vũ Hoành cũng làm mặt lạnh, nhìn Định An Vương, hừ lạnh một tiếng. “Luôn nghe nói Định An Vương rất uy phong, nhưng chẳng ngờ lần đầu gặp lại có cảnh tượng như vậy. A Hoành bất tài, được Ngự Vương điện hạ coi trọng, không ngờ lại bị Thanh Nhạc Quận chúa hận như vậy. Vương gia, chuyện hôm nay ta chắc chắn sẽ nói rõ với phụ thân, cũng sẽ phái người báo cho Ngự Vương điện hạ. Phượng gia ta tuy chẳng phải Vương Hầu, nhưng cũng chẳng phải là nơi có thể ức hiếp. Còn có việc Định An Vương phi ép tỷ muội chúng ta gảy đàn cho một đám nô tài, ta cũng sẽ nhớ kỹ!”
Nói xong, kéo tay Tưởng Dung, nói với hai nha hoàn bên người. “Chúng ta hồi phủ!”