Hơn ba năm, Phượng Cẩn Nguyên một lần nữa đi vào cửa phòng Diêu thị , nhưng căn bản không ai để hắn vào trong phòng. Diêu thị ngồi ở trên ghế ngoại sảnh, nhìn Phượng Cẩn Nguyên, không tiếp đón, không thân thiện, thậm chí một nụ cười cũng không có.
Phượng Cẩn Nguyên cảm thán, đã ba năm trôi qua, người đã lãnh tâm không chỉ có Nhị nữ nhi của hắn, mà ngay cả thê tử chân chính của hắn cũng không còn cảm tình.
Không khỏi nhớ tới Kim Trân cùng Hàn thị luôn nhiệt tình, hắn bắt đầu có chút hối hận khi đi tới Đồng Sinh hiên. Đặc biệt là lúc đi qua nguyệt lượng môn, nha hoàn giữ cửa vặn hỏi hồi lâu mới thả hắn vào đây, sau đó còn đi theo phía sau, nhìn hắn như ăn trộm. Mà hắn thì vẫn cần một người dẫn đường, bằng không, với cái phủ đệ hắn chưa từng đặt chân đến một lần này, thực sẽ lạc đường.
“Ngươi... Gần đây có tốt không?” Phượng Cẩn Nguyên hỏi, không ai để ý hắn, hắn liền tự ngồi xuống, sau đó tự rót trà cho mình.
Diêu thị gật đầu. “Đa tạ lão gia quan tâm, ta vẫn tốt.” Nàng không muốn xưng hai chữ “thiếp thân”.
“Bình thường đều ngủ sớm như vậy sao?” Hắn nhìn bên ngoài, tuy trời đã tối hẳn, nhưng những tiểu thiếp kia vào lúc này chắc hẳn đang mong chờ hắn tới, nào có đạo lý đi ngủ sớm như thế, ngay cả An thị cũng ngóng trông hắn, vậy mà vị thê tử trước đây có cảm tình rất tốt với hắn, bây giờ lại trở nên lạnh lùng như vậy.
“Ta có thói quen ngủ sớm.” Diêu thị đáp lại, ngắn gọn dễ hiểu, tuyệt đối không vô nghĩa.
“Vậy hôm nay cứ ngủ muộn một tý!” Phượng Cẩn Nguyên thẳng thắn nói. “Ngươi trở về nhiều ngày như vậy, mà ta không tới xem một chút, là sai sót của ta, đêm nay ở lại đây bồi ngươi, chúng ta tách biệt nhiều năm, có lẽ cũng có nhiều chuyện muốn nói với ta.”
Diêu thị lắc đầu. “Ta không có lời gì muốn nói với lão gia, thỉnh lão gia về đi thôi.”
“Hả?” Phượng Cẩn Nguyên sững sờ. “Ngươi không nghe rõ ý của ta?”
“Lão gia cũng không nghe rõ ý của ta?” Diêu thị cùng hắn đối mặt, trong ánh mắt cũng chẳng còn phần cảm tình nào.
“Ta không hiểu!” Phượng Cẩn Nguyên giả ngu, sau đó đứng dậy, kéo tay Diêu thị, lôi thẳng vào trong.
Diêu thị đâu có sức chống lại hắn, bị kéo một cái đã lảo đảo, không tự chủ cùng hắn đi vào phòng. Trong lòng nàng có chút lo lắng, nguyên bản là đã sớm chuẩn bị tinh thần cự tuyệt Phượng Cẩn Nguyên, nhưng nếu đối phương cứ ép, nàng lại là tức phụ của Phượng gia, sao có thể từ chối được. Không khỏi sốt ruột, chỉ mong Phượng Vũ Hoành có thể mau mau xuất hiện cứu nàng, nhưng lại nghĩ một chút, nữ nhi sao có thể ngăn phụ thân vào phòng mẫu thân? Tâm cũng trùng xuống.
“Lão gia.” Nàng cố gắng vì mình một lần cuối. “Thân thể ta không thoải mái, không thể hầu hạ lão gia.”
Phượng Cẩn Nguyên căn bản không để ý đến nàng, duỗi tay cởi xiêm y của Diêu thị, nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài.
Hắn càng nổi giận hơn, chợt nghe có thanh âm của tiểu hài tử vang lên. “Phụ thân! Phụ thân tới sao? Tử Duệ rất nhớ phụ thân!”
Trong nháy mắt, đùi đã bị Phượng Tử Duệ ôm lấy. Tiểu hài tử này dạo gần đây ăn được, gương mặt có thịt, vô cùng khả ái.
Phượng Cẩn Nguyên thấy nhi tử đáng yêu như vậy, cơn giận cũng giảm hơn nửa, nhanh chóng cúi người bế Tử Duệ lên, hỏi hắn. “Sao Tử Duệ lại chạy tới đây?”
Phượng Tử Duệ nói. “Bọn hạ nhân nói phụ thân đến Đồng Sinh hiên, Tử Duệ từ khi hồi phủ chưa gặp lại phụ thân, trong lòng rất nhớ, liền năn nỉ tỷ tỷ mang Tử Duệ tới. Phụ thân không thích Tử Duệ sao?”
Phượng Cẩn Nguyên nhìn Phượng Vũ Hoành đang tiến vào, sao có thể không hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng Phượng Tử Duệ nói, chính hắn năn nỉ Phượng Vũ Hoành đưa tới, sao hắn có thể trách cứ, chỉ đành xoa mặt Tử Duệ, dối lòng. “Nào có, vi phụ thực sự rất thích Tử Duệ.”
“Thật tốt quá!” Tử Duệ hôn lên mặt Phượng Cẩn Nguyên một cái, đôi mắt to tròn nhìn hắn, khiến Phượng Cẩn Nguyên ngẩn người.
Hắn có nhiều hài tử như vậy, lúc trước coi trọng nhất là Phượng Vũ Hoành, nhưng tính khí Phượng Vũ Hoành vốn thanh lãnh, cũng không chịu thân cận với hắn. Sau này sủng ái Trầm Ngư cùng Tử Hạo, nhưng khi đó Trầm Ngư cũng đã lớn, không thể nào cùng hắn quá thân mật. Mà Phượng Tử Hạo, trừ ăn uống ra thì chỉ có gây họa, chẳng được tích sự gì.
Bây giờ lại được Tử Duệ thân thiết như vậy, hắn thực sự cảm động. Thì ra hắn còn có một hài tử đáng yêu như vậy, thì ra hắn còn có thể vui vẻ như vậy khi được nhi tử hôn một cái.
Trong lúc nhất thời, chuyện không vui vì bị quấy rầy lập tức tan thành mây khói.
Hắn ôm Tử Duệ ra gian ngoài, vừa chơi đùa vừa hỏi đến việc học của hắn. Tử Duệ hỏi gì đáp nấy, lại học một biết mười, khiến Phượng Cẩn Nguyên nhất thời quên mất Diêu thị.
Diêu thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phượng Vũ Hoành, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Phượng Vũ Hoành nắm tay Diêu thị, nhỏ giọng. “Mẫu thân chớ sợ, phụ thân sẽ không ngồi được lâu đâu.”
Diêu thị khó hiểu, nhưng rất nhanh, nghi hoặc của bản thân đã có đáp án. “Lão gia.” Nha hoàn Thanh Linh đi tới, hành lễ với Phượng Cẩn Nguyên. “Hàn di nương phái nha hoàn tới, nói rằng có chuyện muốn nói với lão gia.”
Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày. “Đêm nay ta ngủ lại Đồng Sinh hiên, một chút quy củ như vậy Hàn di nương cũng không hiểu?”
Phượng Vũ Hoành vội vàng nói. “Hàn di nương ở trong phủ nhiều năm, không thể không hiểu quy củ như vậy, chắc là có chuyện gấp, không bằng phụ thân cứ gọi nha hoàn kia vào.”
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. Lúc này Thanh Linh mới dẫn nha hoàn kia vào.
“Lão gia.” Nha hoàn kia vừa vào đã quỳ xuống đất, ánh mắt đỏ lên, khóe mắt mang theo lệ.
Phượng Cẩn Nguyên cau chặt mày, có chút bực bội. “Sao lại khóc lóc rối rít như vậy?”
Tiểu nha hoàn vội vàng nói. “Cầu lão gia đến xem thử Hàn di nương!”
“Hàn di nương bị làm sao?” Phượng Vũ Hoành cướp lời phụ thân nàng.
“Từ buổi trưa Hàn di nương đã ăn không ngon, còn bị đau đầu. Vốn nghĩ rằng ngủ một lúc sẽ tốt hơn, nhưng đến giờ này rồi, không chỉ không thấy tốt hơn, còn càng ngày càng nặng hơn. Di nương khó chịu đến không xuống được giường, mơ mơ màng màng gọi lão gia. Cầu lão gia đến xem thử Hàn di nương!”
Phượng Vũ Hoành trong lòng ngầm cười, nhưng lại khuyên nhủ. “Phụ thân mau đến xem thử! Trước giờ Hàn di nương không khỏe, có thể là sinh bệnh rồi.”
Phượng Cẩn Nguyên dù sao cũng sủng ái Hàn thị bao năm nay, tuy hiện tại đã có Kim Trân, nhưng tình cảm với Hàn thị vẫn còn. Hiện tại nghe Hàn thị bị bệnh, hắn cũng không ngồi yên được, thả Tử Duệ xuống đất, đứng dậy nói với Diêu thị. “Vậy ta đến xem thử, hôm khác sẽ đến chỗ ngươi.”
Diêu thị cúi đầu không nói gì, Phượng Cẩn Nguyên lại cảm thấy có chút ủy khuất cho nàng, định nắm lấy tay Diêu thị, nha hoàn đang quỳ kia lại nói. “Lão gia, mau đi thôi, đường đi hơi xa, nô tỳ sợ Hàn di nương sẽ không chịu nổi!”
Một câu nói, khiến động tác của Phượng Cẩn Nguyên miễn cưỡng dừng lại, xoay người đi ra ngoài, nha hoàn kia nhanh chóng đi theo.
Đến khi bọn hắn đi xa, Diêu thị mới hỏi Phượng Vũ Hoành. “Ngươi đã sớm biết Hàn di nương sẽ cho người tới gọi phụ thân ngươi?”
Phượng Vũ Hoành nói cho nàng biết. “Lúc đi đến đây ta nghe Hoàng Tuyền nói.”
Diêu thị gật đầu. “Có lẽ Hàn thị bên kia vẫn luôn để ý kỹ chuyện này, thế này ta sẽ không sợ nữa, nếu lần sau phụ thân ngươi còn đến, nàng sẽ tiếp tục ngăn cản.”
Phượng Vũ Hoành không nói thêm nữa, đang nghĩ phải nói chuyện này với Kim Trân. Hàn thị cứu được một lần nhưng cứu không được lần thứ hai, thêm một người nữa Kim Trân sẽ tốt hơn, dù sao người làm nữ nhi như nàng cũng không thể công khai ngăn cản phụ thân đến chỗ mẫu thân.
Lại nói tới Hàn thị bên kia, chỉ giả vờ bệnh một chút cũng đã dụ được Phượng Cẩn Nguyên đến viện của nàng. Nữ nhân đã lâu không thấy phu quân vào cửa, vừa thấy Phượng Cẩn Nguyên liền đi đến khóc thật to.
Nàng vốn mảnh mai, giờ khắc này ở trong lòng hắn khóc rất ủy khuất, quả nhiên là bóp nát tâm của Phượng Cẩn Nguyên.
Hắn vừa chuẩn bị tiến lên ôm ái thiếp vào trong ngực, nhưng lại nhớ đến hôm nay không phải ngày thích hợp để làm chuyện vợ chồng, nha hoàn ngoài cửa khẽ nói vọng vào. “Lão gia!”
Hàn thị tức giận, ôm cổ Phượng Cẩn Nguyên, làm nũng. “Chuyện gì đó cũng đừng để ý, đêm nay lão gia là của ta.”
Phượng Cẩn Nguyên thích nhất là giọng điệu này của nàng, ngay lập tức gật đầu. “Được! Không cần để ý.” Nói rồi, tay liền muốn cởi y phục của Hàn thị.
Nha hoàn ngoài cửa lại tiếp tục lên tiếng. “Lão gia, Thẩm gia Tam lão gia đến, đang ở Tùng viên đợi ngài.”
Phượng Cẩn Nguyên đẩy Hàn thị ra, đi xuống khỏi giường, bất đắc dĩ nói. “Hôm khác sẽ trở lại thăm ngươi, Thẩm Vạn Lương tự mình đến phủ, chắc là có việc.” Dứt lời, cất bước rời khỏi gian nhà.
Hàn thị tức giận nghiến răng, cầm gối ném xuống đất, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phấn Đại. “Phụ thân tới tận cửa mà ngươi cũng không giữ được! Trước đây còn tưởng rằng ngươi có chút bản lĩnh câu dẫn nam nhân, bây giờ đến chút bản lĩnh nhỏ nhoi đó cũng không còn sao?”
“Ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Hỏa khí của Hàn thị đã bốc lên đến đầu. “Phượng Phấn Đại, ta nói cho ngươi biết, muốn hưởng vinh hoa phú quý thì tự ngươi đi mà giành lấy! Muốn có được Cửu Hoàng tử thì tự ngươi đi mà cướp lấy! Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy thắng Phượng Trầm Ngư và Phượng Vũ Hoành đi, còn nếu không có bản lĩnh, cũng đừng bắt ta làm thay ngươi!”
“Ngươi nghĩ ta không làm gì hay sao?” Phấn Đại vọt vào, khom lưng nhặt cái gối Hàn thị vất xuống, đặt lại trên giường. “Nếu ta là đích nữ, ta muốn gì mà không có? Là ta hay ngươi có vấn đề? Thẩm thị có thể bò lên trên vị trí đương gia chủ mẫu, dựa vào cái gì? Ngươi không thể? Thẩm gia dựa vào Phượng phủ để có khí thế như bây giờ, còn Hàn gia các ngươi thì đến con sâu cũng không có. Xuất thân không tốt như ngươi thì đừng có leo lên cửa của Phượng phủ, làm ta cũng bị khinh bỉ giống ngươi, ngươi mà gọi là mẫu thân hay sao? Ngươi chẳng thà chết quách đi cho xong!”
Phượng Phấn Đại liều mạng kêu la một trận, động tác hơi mạnh, cánh tay lại bắt đầu đau. Tay đau nàng liền khóc, vừa khóc còn vừa mắng Hàn thị. “Ta cư nhiên bị nam tử ta thích nhất bẻ gãy tay, nếu ngươi có một chút địa vị tại Phượng phủ, thì dù một Vương gia như hắn cũng nào dám ra tay mạnh như thế? Ngươi là loại nữ nhân không có bản lĩnh, làm nữ nhi của ngươi đúng là xui tám kiếp!”
Hàn thị cảm thấy trong lồng ngực có cái gì đó dâng lên, nàng liều mạng muốn ép xuống, nhưng thế nào cũng không ép được. Phun một ngụm máu ra khỏi miệng, sau một khắc, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.