Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 118: Chương 118. Định An Vương phủ đâu?


trước sau

Vì Hàn thị té xỉu, cả viện hoảng loạn, Phượng Phấn Đại cũng biết là mình gây họa, nhưng cũng không tình nguyện nhìn thử bệnh tình mẫu thân nàng ra sao, thẳng thắn quay đầu chạy ra ngoài.

Mà ở Tùng viên bên kia, Thẩm Vạn Lương mang đến ngân phiếu ba trăm vạn lượng, khiến Phượng Cẩn Nguyên ngây người.

Ba trăm vạn, hắn rất muốn có ba trăm vạn này. Hiện tại hắn cần rất nhiều tiền, Phượng phủ cũng tốt, nhưng Tam Hoàng tử bên kia cần có thứ thực tế. Mà Thẩm gia đột nhiên đưa tiền tới, chắc chắn sẽ có điều kiện.

“Tỷ phu.” Thẩm Vạn Lương tận tình khuyên nhủ. “Tỷ tỷ của ta nhiều tật xấu, Thẩm gia chúng ta đều biết, nhưng cho dù ngươi không nể tình phu thê nhiều năm, cũng phải nghĩ đến Trầm Ngư!”

“Trầm Ngư vĩnh viễn là đích nữ Phượng gia ta.” Phượng Cẩn Nguyên bày tỏ thái độ kiên quyết.

Thẩm Vạn Lương lắc đầu, nói. “Tỷ phu không phải là không biết vị Phượng gia Nhị tiểu thư kia lợi hại cỡ nào, Trầm Ngư đoạt vị trí đích nữ của nàng, rõ ràng nàng muốn trả thù. Với thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, chỉ sợ sẽ ăn tươi nuốt sống Trầm Ngư đến không còn sót lại một cái xương... Huống chi, Cửu Hoàng tử đã không còn có khả năng lên ngôi, Phượng gia chỉ có thể giữ lại một nữ nhi... Nhất định phải là Trầm Ngư.”

Phượng Cẩn Nguyên sắc mặt trầm xuống. “Ngươi đang muốn nhúng tay vào chuyện của Phượng gia?”

“Tiểu đệ không dám.” Thẩm Vạn Lương nhanh chóng cung kính tạ lỗi. “Tiểu đệ chỉ đang e ngại cho tỷ phu. Trầm Ngư lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa Tử Dương đạo trưởng cũng đã nói, tỷ phu tuyệt đối không thể xem nhẹ nàng!”

Phượng Cẩn Nguyên nghe hắn nói mà buồn bực, nhưng thực tế thì hắn cũng nghĩ giống Thẩm Vạn Lương. Hiện tại Phượng Vũ Hoành có khí thế, nhưng Cửu Hoàng tử kia không thể lên ngôi, dù nàng có Ngự Vương, Thuần Vương và cả Văn Tuyên Vương phủ chống lưng thì đã làm sao? Sẽ có một ngày Thánh thượng mất, tân đế sao có thể để cho Cửu Hoàng tử thích gì làm nấy?

Hắn cất ngân phiếu vào ống tay áo, nói với Thẩm Vạn Lương. “Việc này ta tự có tính toán, ngươi trở về đi.”

Thẩm Vạn Lương nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên nhận ngân phiếu, trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm, chịu nhận tiền là tốt rồi. Hắn cũng là người thông minh, tuyệt đối sẽ không ép đối phương, Phượng Cẩn Nguyên đã nói vậy, vậy thì chờ, có lẽ không lâu lắm, tỷ tỷ của hắn sẽ được hồi phủ.

Sau khi Thẩm Vạn Lương rời khỏi, ám vệ lại hiện thân trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Cẩn Nguyên hỏi hắn. “Phổ Độ am bên kia đã yên tĩnh hơn chứa?”

Ám vệ đáp. “Từ sau khi tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, Đại phu nhân đã không còn khóc nữa, ban ngày còn đi theo các ni cô làm việc.”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. “Xem ra đệ đệ nàng đến là có chủ ý muốn bảo vệ tình mạng của nàng. Thôi, ngươi lui xuống đi.”

Ám vệ lắc mình biến mất.

Phượng Cẩn Nguyên định trở lại chỗ Hàn thị, nhưng vừa ra khỏi Tùng viên liền không tự chủ tiến đến Như Ý viện. Kim Trân dù sao cũng trẻ tuổi, luôn như một sợi dây thừng níu kéo Phượng Cẩn Nguyên, để hắn muốn ngừng mà không được.

Lúc hắn đến Như Ý viện, Kim Trân vừa nhận được tin Phấn Đại làm Hàn thị tức giận đến té xỉu, thấy Phượng Cẩn Nguyên đi tới như không có chuyện gì, liền biết hắn nhất định chưa nghe nói đến. Nhanh chóng dặn nha hoàn canh cửa. “Lát nữa mặc kệ là ai tới, mặc kệ là chuyện gì, đều không cho quấy rối lão gia. Nếu có người khóc, trực tiếp lôi ra ngoài cho ta, kéo đi thật xa.”

Nha hoàn gật đầu đáp lại, thanh âm của Phượng Cẩn Nguyên vang lên. “Đã quá nửa đêm, sao ngươi còn chưa ngủ?”

Kim Trân nhanh chóng đổi thanh nụ cười câu dẫn, thanh âm yếu ớt đáp hắn. “Nếu thiếp thân ngủ, ai sẽ chờ lão gia ở đây.” Vừa nói vừa ôm lấy thắt lưng Phượng Cẩn Nguyên, kéo vào trong phòng.

Chỉ là Phượng Cẩn Nguyên hôm nay có chút không chuyên tâm, Kim Trân tự nhận bản thân có bản lĩnh, nhưng lại không thể làm Phượng Cẩn Nguyên chú ý.

Nàng thẳng thắn ngồi dậy, vừa bóp chân Phượng Cẩn Nguyên vừa hỏi. “Lão gia có tâm sự sao?”

Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, nắm cổ tay Kim Trân, thấy một vết sẹo nhỏ trên cánh tay liền hỏi. “Bị làm sao thế?”

Trong lòng Kim Trân có chút ấm áp dâng lên, lập tức ủy khuất. “Trước đây làm sai, bị Đại phu nhân dùng vật nóng in lên tay.”

“Nóng?” Phượng Cẩn Nguyên cau mày. “Nàng dùng cái gì nóng?”

Kim Trân nói cho hắn. “Dùng khối thép nung đỏ, Đại phu nhân chuyên môn in dấu phạt hạ nhân, ai không theo nàng ý, nàng liền đốt cả chậu than, chọn nói y phục có thể che khuất mà in.”

Nộ khí của Phượng Cẩn Nguyên dâng lên, ngồi dậy, thật lâu không nói.

Kim Trân cảm thấy hắn đang thương tâm cho mình, lúc chuẩn bị nói mấy câu giải sầu, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói. “Tính khí nàng xưa nay là như vậy, Thẩm gia dư giả, lại chỉ có một mình nàng là nữ nhi, được nuông chiều nên đâm ra hư hỏng, ngươi cũng đừng ghi hận nàng.”

Kim Trân chớp mắt, có chút không phản ứng kịp với lời nói của Phượng Cẩn Nguyên. Hắn đang nói tốt choi Thẩm thị sao? Nhưng... Tại sao? Chẳng phải Thẩm thị được đưa đến miếu rồi sao? Chẳng lẽ tro tàn lại muốn tiếp tục cháy?

“Lão gia nói gì vậy.” Nàng là nữ nhân thông minh, Phượng Cẩn Nguyên nói như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, giờ khắc này phải thuận theo. “Thiếp thân lúc trước là nô tỳ của Đại phu nhân, làm sai thì phải phạt, sao có thể ghi hận.”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu. “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngươi. Tương lai ngươi cũng nên vì Phượng gia ta khai chi tán diệp, sinh một nam một nữ, ta định sẽ đối xử tử tế với bọn hắn.”

Kim Trân vừa nghe lời này, trong dạ dày lại trào lên thứ gì đó. Nàng quay đầu đi chỗ khác giả vờ thẹn thùng, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn.

“Ngủ đi.” Phượng Cẩn Nguyên lôi nàng vào trong chăn, hai người mang tâm sự riêng đi ngủ.

Nhưng Kim Trân đâu ngủ được, Phượng Cẩn Nguyên nói như vậy, chỉ sợ Thẩm thị sắp xoay mình, đây chẳng phải hiện tượng tốt.

Hôm sau, trời vừa sáng, còn không chờ Phượng Vũ Hoành đi thỉnh an cho lão thái thái, Kim Trân đã vội vã tìm tới. Phượng Vũ Hoành nhìn dáng vẻ này, phỏng chừng mình cũng không đến Thư Nhã viên được, nói Diêu thị thay mình tạ lỗi với lão thái thái, sau đó mang theo Kim Trân trở về phòng.

“Nhị tiểu thư.” Kim Trân gấp gáp. “Chuyện lần trước thiếp thân nói với Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư đã có quyết định chưa?”

Phượng Vũ Hoành nhíu mày. “Ta nói rồi, đó là một sinh mệnh, ta tuy hiểu y lý, nhưng là để cứu người, không phải để giết người.”

“Hài tử này vẫn chưa thể coi là người.” Kim Trân vội vã giải thích. “Là ta tự nguyện, là tội của ta, không liên quan đến Nhị tiểu thư.” Nàng nghĩ một lúc, dứt khót nói. “Nhị tiểu thư chỉ cần cho ta một phương thuốc phá bỏ cái thai này, ta... Ta sẽ đưa cho Nhị tiểu thư một phần lễ vật lớn.”

“A?” Phượng Vũ Hoành cảm thấy kỳ lạ, nhưng lập tức nghĩ đến việc Ban Tẩu nói đêm qua người của Thẩm gia vào Phượng gia, còn nói chuyện với Phượng Cẩn Nguyên một lúc lâu, trong lòng nàng đã có suy đoán, tám phần là có liên quan đến Thẩm thị, chắc hẳn Kim Trân biết gì đó. “Ngươi trở về đi, ta sẽ suy nghĩ thêm.”

“Nhị tiểu thư.” Kim Trân bất đắc dĩ nói. “Nhị tiểu thư hãy nhanh một chút!” Vừa nói vừa sờ bụng mình. “Không lâu nữa... Chỉ sợ không thể dối gạt người khác.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, đuổi Kim Trân đi.

Hơn hai tháng, đã không còn nhiều thời gian cho nàng do dự. Đến lúc đủ ba tháng, chỉ sợ muốn giấu cũng không được. Huống chi, đã ba tháng mà phá thai, nguy hiểm cũng lớn hơn.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, giúp Kim Trân nạo thai xem ra là nhất định phải làm, dù sao thì nếu chuyện tình của Kim Trân mà lộ ra sẽ không tốt cho nàng chút nào. Chẳng qua là hiện tại đang thiếu một bước ngoặt, hài tử này không thể chết oan uổng, cũng không biết lễ vật mà Kim Trân nói đến là gì.

“Ban Tẩu.” Nàng kêu một tiếng, Ban Tẩu lập tức hiện thân. Phượng Vũ Hoành đã mấy lần muốn hỏi rốt cuộc Ban Tẩu luôn ở chỗ nào, nhưng có lẽ ám vệ không muốn tiết lộ chỗ trốn, cũng coi như thôi. “Ngươi đến Phổ Độ tự một chuyến, xem thử Thẩm thị bên kia có động tĩnh gì không.”

Ban Tẩu gật đầu, hỏi một câu. “Bây giờ?”

“Đúng, bây giờ.”

“Chủ nhân, nhớ không được ra khỏi phủ.”

Phượng Vũ Hoành vỗ trán. “Biết rồi.”

Ban Tẩu lắc mình biến mất, nàng xem xét xung quanh trong chốc lát, chắc chắn rằng Ban Tẩu đã đi ra, mới gọi Vong Xuyên đến. “Mau, thay xiêm y bình thường, chúng ta đến xem thử Định An Vương phủ.”

Vong Xuyên bĩu môi. “Vừa nãy ai mới đáp ứng Ban Tẩu sẽ không ra khỏi phủ?”

“Không sao!” Phượng Vũ Hoành vỗ vai Vong Xuyên. “Chúng ta đâu có ra khỏi kinh thành, ban ngày thì lấy đâu ra nguy hiểm.”

Vong Xuyên ngẫm lại cũng phải, trong kinh thành khắp nơi đều có thân thủ của Cửu Hoàng tử, Định An Vương phủ bên kia còn có cả một trạm gác ngầm, một khi xảy ra bất trắc, nàng ngay lập tức có thể gọi người đến bảo vệ Phượng Vũ Hoành. Vì vậy liền đồng ý, trở về thay đổi xiêm y, đi theo Phượng Vũ Hoành ra khỏi Phượng phủ.

Đến khi ra ngoài đường, Phượng Vũ Hoành mới biết chuyện Định An Vương phủ bị đốt lần thứ hai có tầm ảnh hưởng như thế nào. Không chỉ có đám ngươi đi đường bàn tán sôi nổi, đến cả đám tiên sinh dạy học cũng biến nó thành chuyện xưa kể trong quán trà. Ai đi qua cũng ngó đầu vào nghe, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết.

Phượng Vũ Hoành nghe trong chốc lát, lắc đầu cười, nói. “Chuyện xưa cũng chỉ là chuyện xưa, dù thế nào thì cũng đâu thể đốt cháy Định An Vương phủ đến không còn một cọng lông, lấy đâu ra lắm lửa như thế!”

Người bên đường nghe nàng nói như vậy, không đồng ý. “Vị tiểu thư này có chỗ không biết, từ trưa hôm qua đã bắt đầu cháy, cứ như thế đến tận nửa đêm, Định An Vương phủ nuôi bao nhiêu ngựa cũng cháy sạch bấy nhiêu.”

Phượng Vũ Hoành rất tỉnh táo. “Người đâu? Đến ngựa cũng chết cháy, người chạy thế nào?”

“Nghe nói Thanh Nhạc Quận chúa bị thiêu đến không còn tóc, Định An Vương phi cháy sạch lông mày.” Người nọ vừa nói vừa lắc đầu. “Nhưng có phải sự thật hay không thì cũng không biết.”

Phượng Vũ Hoành không hỏi thêm nữa, kéo Vong Xuyên đến Định An Vương phủ thật nhanh. Nàng thật sự có chút kỳ vọng với kiệt tác của Huyền Thiên Minh, nếu thực sự có thể cháy lâu như mọi người nói, Định An Vương phủ sẽ thành cái dạng gì?

Hai người chạy thật nhanh đến Định An Vương phủ, ước chừng sắp đến nơi, Phượng Vũ Hoành nhìnxung quanh, phóng tầm mắt, nơi ấy hoàn toàn trống trải, nàng thấy lạ liền hỏi Vong Xuyên. “Đi nhầm đường sao?”

Vong Xuyên lắc đầu. “Không, chính là chỗ này.”

“Vương phủ đâu?”

Vong Xuyên chỉ vào địa phương đang được vây quanh bởi một đống người. “Vốn là ở đó.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!