Kim Trân là người thông minh, một câu nói của Mãn Hỉ đã khiến nàng hiểu rõ đối phương đã sớm là người của Phượng Vũ Hoành. Nàng nghĩ một lát, cũng đúng, với loại luôn tự đi tìm đường chết như Thẩm thị, cẩn thận như Phượng Vũ Hoành, sao có thể không sắp bên người nàng vài nhân thủ.
Trong lòng đã có ý định, nàng không nói thêm lời, lui về sau vài bước, quỳ xuống với Thẩm thị đang ở trong phòng.
Mãn Hỉ đứng một bên, chợt nghe Kim Trân lớn tiếng nói. “Phu nhân, ta là Kim Trân, là nha hoàn từ nhỏ đã ở bên cạnh người. Kim Trân đến thăm ngài, phu nhân, ngài chịu khổ rồi!”
Trong phòng không có động tĩnh gì, Kim Trân ngừng một lúc, lại nói. “Phu nhân, ta đã mang thai cốt nhục của lão gia, Kim Trân từ nhỏ đã đi theo phu nhân, bây giờ có hỉ sự, việc đầu tiên nghĩ đến là đi thông báo cho phu nhân biết, để phu nhân cùng hài lòng.”
Bốp!
Bên trong có thanh âm của đồ vật rơi xuống đất, khóe môi Kim Trân hơi nhếch lên, tiếp tục nói. “Kim Trân có thể hầu hạ lão gia, thật sự rất cảm động và biết ơn phu nhân. Đêm qua biết được rằng mình có thai, việc đầu tiên nghĩ tới chính là đến dập đầu tạ ân phu nhân, nếu không có phu nhân bồi dưỡng, Kim Trân làm sao có ân sủng như hôm nay. Đa tạ phu nhân ban cho Kim Trân hài tử này, đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!” Nàng nói, đầu cụng xuống đất, lỗ tai dựng thẳng, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Kim Trân vừa mở miệng là nói đến mang thai, vừa mở miệng là nói đến hài tử, Thẩm thị đâu chịu được loại kích thích này, lập tức tức giận, thét đến chói tai. Nguyên bản là một ngày một đêm đã không ăn gì, đói đến nỗi không còn chút khí lực, trong chốc lát đột nhiên tràn đầy sinh khí, liên tục đập phá trong phòng.
Kim Trân hơi nhíu lông mày, nhủ thầm rằng ngươi có ném hết đồ trong phòng đi thì cũng chưa được, vì thế lại nói. “Phu nhân nên bảo trọng thân thể, lão gia nói ta phải an tâm dưỡng thai, chỉ sợ sẽ không thể thường xuyên đến thăm phu nhân, thỉnh phu nhân nhất định phải bảo trọng thân thể, hài tử này khi ra đời sẽ gọi phu nhân là mẫu thân. Đêm qua thỉnh Nhị tiểu thư tới thăm, Nhị tiểu thư nói... Là một nam thai.”
Nàng cố ý thêm một câu như vậy, quả nhiên, người trong phòng mất hết lý trí, bắt đầu dùng sức xô cửa, vừa xô vừa nói. “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Kim Trân trong lòng hơi động, lớn tiếng hơn. “Phu nhân nói cái gì? Phu nhân nhớ Kim Trân sao? Kim Trân cũng nhớ ngài!”
Ầm!
Rốt cuộc cánh cửa bị thân thể mập mạp của Thẩm thị xô cho gãy.
Đúng lúc đó, Kim Trân chỉ cảm thấy bụng dưới như có gì đó đạp xuống.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, đỡ Thẩm thị đang loạng choạng, vừa đi vừa nói. “Phu nhân, ngài thế nào rồi? Phu nhân, ngài... A!”
Thẩm thị đột nhiên đẩy, Kim Trân ngã xuống đất.
Chợt nghe Thẩm thị khàn giọng reo lên. “Tiện nhân! Hồ mị tử! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết thứ nghiệt chủng trong bụng ngươi!” Vừa mắng còn vừa đá lên bụng Kim Trân.
Kim Trân cũng không trốn, cắn răng miễn cưỡng chịu đựng, đến khi bọn nha hoàn kéo Thẩm thị ra, nàng cúi đầu nhìn thử, dưới thân là một mảng máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức vùng lên. “Hài tử của ta!”
Bên trong Kim Ngọc viện, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Kim Trân truyền đi mọi ngõ ngách trong phủ. Chỉ chốc lát sau, mọi người tụ họp.
Thẩm thị đã bị hạ nhân nhốt về phòng, Mãn Hỉ đang quỳ trong viện, nói với lão thái thái. “Kim Trân di nương mang thai, cảm động và nhớ nhung Đại phu nhân, đến để báo tin vui cho phu nhân. Kết quả là Đại phu nhân đột nhiên phá cửa đi ra, đẩy Kim Trân di nương ngã xuống đất, còn... Còn đạp lên bụng di nương mấy cái.”
Kim Trân ngã vào trong vũng máu, hơi thở mong manh, Phượng Vũ Hoành đang nắm cổ tay nàng, mặt trầm trọng.
Lão thái thái cũng không đoái hoài tới việc trách cứ Thẩm thị, vẻ mặt lo lắng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Sao rồi? Còn giữ được hài tử không?”
Phượng Vũ Hoành muốn nói ngươi có phải bị mù không? Máu đã chảy đầy trên mặt đất, còn giữ được mới lạ!
Nhưng ngoài miệng vẫn phải nể mặt, bi thương thở dài, nói. “Không thể giữ được, mẫu thân đá quá mạnh, từng phát đều trúng vào hài tử này, hài tử trực tiếp bị mẫu thân đá khỏi cơ thể di nương.”
“Ngươi đừng có gọi nàng là mẫu thân!” Lão thái thái tức giận đến hét lớn một tiếng, chỉ vào các hài tử khác, nói. “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, không cho phép người nào gọi nàng là mẫu thân! Phượng gia chúng ta, không có dạng mẫu thân này!”
“Lão thái thái.” Kim Trân suy nhược mà kêu một tiếng. “Ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp thân!”
Phượng Vũ Hoành vội vàng nói. “Thân mình di nương không khỏe, đừng nói chuyện nhiều, yên tâm, ngươi còn trẻ, sau này còn có cơ hội sinh dưỡng.”
Lão thái thái gật đầu. “A Hoành nói đúng, ngươi còn có thể sinh dưỡng, chuyện này ta không trách ngươi, muốn trách thì trách ác phụ Thẩm thị kia!” Nàng nặng nề nắm quyền trượng, cắn răng nghiến lợi, nói. “Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!”
Đêm đó, mọi người trong Phượng phủ nhận được tin tức Thẩm thị bị bệnh nặng. Kim Ngọc viện như lao tù, ngoài nha hoàn giữ cửa, đám người còn lại không ai được phép tiếp cận nửa bước, ngay cả Phượng Trầm Ngư cùng Phượng Tử Hạo cũng bị cưỡng chế, tuyệt đối không cho phép thăm hỏi.
Tối muộn ở Như Ý viện, Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái cùng với Phượng Vũ Hoành đều tập trung ở trước giường Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên trầm mặt hỏi Phượng Vũ Hoành. “Thật sự là nam thai?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Đêm qua mạch tượng đã biểu hiện là nam thai, vốn là muốn chờ phụ thân thỉnh đại phu đến sẽ tuyên bố.”
Lão thái thái tức giận tới mức thở suyễn. “Đây không phải hài tử đầu tiên bị Thẩm thị hãm hại!”
Phượng Cẩn Nguyên biết rằng nàng đang nói đến cái thai của Hàn thị một năm trước, không khỏi cắn răng. “Mẫu thân yên tâm, lần này, nhi tử tuyệt đối không nương tay.”
Kim Trân khóc nức nở, kéo tay áo Phượng Cẩn Nguyên, khổ sở cầu xin. “Lão gia, thực sự xin lỗi, cũng là thiếp sai, thiếp không thể bảo vệ tốt cho hài tử của chúng ta, thỉnh lão gia để thiếp đi theo hài tử này bồi tội!”
Phượng Cẩn Nguyên không chịu nổi dáng vẻ này của Kim Trân, nhanh chóng an ủi nàng. “Không nên nói lung tung, không phải A Hoành đã nói rồi sao, thân thể ngươi không có gì đáng ngại, sau này vẫn còn cơ hội có hài tử.”
Lão thái thái nói theo. “Ngươi còn trẻ, vẫn còn cơ hội.”
Kim Trân nhìn lão thái thái, mặt áy náy. “Thiếp thân thực sự xin lỗi Phượng gia, thiếp thân quá vô dụng, không thể giữ được hài tử.”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng khuyên. “Việc này cũng coi như là đẻ non, không phải lỗi của ngươi. Ta sẽ tự mình mua thuốc chăm sóc cho ngươi, nửa năm sau sẽ khỏe mạnh như cũ.”
Kim Trân cảm kích, chân thực cảm kích. “Đa tạ Nhị tiểu thư, dược của Nhị tiểu thư chính là tốt nhất trên đời này.” Lại nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Thiếp thân nhất định sẽ giúp lão gia sinh nhi tử, chỉ là...” Nước mắt nàng lại rơi xuống. “Hài tử này chết thật oan uổng.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy quá oan uổng, rõ ràng Kim Trân có ý tốt muốn đến tạ ân Thẩm thị, kết quả lại bị ác phụ kia đá cho rơi mất hài tử. Đây chính là nhi tử của hắn!
Vừa nghĩ tới đó, lửa giận của Phượng Cẩn Nguyên lại hừng hực, chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào xoay người rời đi, không thèm để ý đến lão thái thái gọi lại phía sau.
Ngày kế, Hoàng Tuyền truyền lời của Mãn Hỉ. “Mãn Hỉ nói, hôm qua Phượng tướng đến Kim Ngọc viện đánh cho Thẩm thị một trận. Hiện tại Thẩm thị sưng mặt sưng mũi, trọng bệnh nằm trên giường, Phượng gia cũng không cho mời đại phu. Chẳng qua khi đó Đại tiểu thư cũng đến Kim Ngọc viện, Phượng tướng chỉ vào Thẩm thị nói, nếu không có người mẫu thân này, thì ngươi vĩnh viễn là đích nữ.”
Phượng Vũ Hoành cười. “Phượng Cẩn Nguyên quả nhiên đã có chủ ý, nhưng, Phượng gia không thể mãi mãi không có chủ mẫu, không biết sắp tới sẽ đón nhân vật lợi hại cỡ nào về phủ đây.”
Hai ngày sau, Phượng Tử Hạo lần nữa được đưa ra ngoài phủ, đi tới Tề Châu Tử Nham thư viện học.
Đây vẫn là Đại thiếu gia quần áo lụa là, đến khi ra khỏi nhà vẫn không nhớ tới việc hỏi thăm mẫu thân hắn, chỉ quấn lấy quanh người Trầm Ngư, làm Trầm Ngư tức giận đến nỗi vung tay áo trở về.
An thị bên cạnh Diêu thị bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Thật không biết rốt cuộc Thẩm thị đã dùng cách gì để nuôi lớn hai hài tử như vậy.”
Diêu thị trấn an nàng. “May là nữ nhi của chúng ta rất hiểu chuyện, Tưởng Dung hàng ngày đều dậy sớm chạy bộ cùng A Hoành, ta thấy hai tỷ muội này rất hợp ý nhau.”
Vừa nhắc tới cái này, An thị liền vui mừng, luôn mồm nói. “May là Nhị tiểu thư có thể dẫn dắt Tưởng Dung, tỷ tỷ cũng biết tính tình của Tưởng Dung, từ trước đến nay đều nhát gan, trước đây ngày nào nàng cũng nói thích Nhị tỷ tỷ, nhưng cũng không bao giờ dám nói với Nhị tỷ tỷ. Bây giờ Nhị tiểu thư đối xử tốt với Tưởng Dung như vậy, ta thật lòng cảm kích.”
Rốt cuộc Phượng Tử Hạo cũng đã đi, Phượng phủ cũng có mấy ngày bình yên.
Phượng Trầm Ngư suốt ngày ngồi trong hoa viên đánh đàn, tiếng đàn không thấy đau thương, chỉ thấy mùi vị âm mưu dương mưu.
Còn Phượng Vũ Hoành, cải trang thành nam nhân, thủ danh Nhạc Vô Ưu, muốn đến Bách Thảo đường xem bệnh. Mà việc nàng cải trang thành nam nhân, trừ Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cùng Thanh Ngọc, chỉ có mỗi chưởng quỹ Vương Lâm của Bách Thảo đường là biết.
Bởi vì Phượng Vũ Hoành không thường xuyên đến, Vương Lâm đã nhiều ngày không gặp nàng, gần đây Vương Lâm luôn nói với Thanh Ngọc nhắc chủ nhân mang thêm thuốc tới, nhưng Thanh Ngọc chỉ nói với hắn một câu. “Ngươi tự đi mà nói với tiểu thư.”
Hôm nay Vương Lâm nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, nào có đạo lý buông tha nàng, vây quanh Phượng Vũ Hoành không ngừng hỏi loanh quanh, đến khi đầu Phượng Vũ Hoành đã choáng váng, mới bất đắc dĩ hỏi hắn. “Ngươi không đi mà trông cửa tiệm, xoay quanh ta làm gì?”
Vương Lâm bày ra bộ mặt như đưa đám nhìn nàng. “Chủ nhân, thuốc pha với nước để uống ngài mang đến, bao giờ mới có thể bổ sung?”
Phượng Vũ Hoành hỏi hắn. “Bán hết rồi?”
Vương Lâm gật đầu. “Chưa đến mười ngày đã bán hết sạch. Lúc đầu đám người kia không tin, sau này Thanh Ngọc cô nương nói ra phương pháp, đại phu ở trong công đường đã thử tặng dược mấy lần, không quá hai ngày đã thấy hiệu quả.” Vương Lâm cảm thán. “Chủ nhân có loại dược thần kỳ như vậy, đại phu còn chưa có cách, thuốc của ngài đã có hiệu quả.”
Phượng Vũ Hoành không thể giải thích cho Vương Lâm, thuốc Đông y bào chế sẵn hoàn toàn trái ngược với dược đắng, hiệu quả cũng lớn hơn rất nhiều. Nhưng đối với chuyện Vương Lâm nói nàng bổ sung thuốc, nàng không đáp ứng. “Những thuốc kia muốn điều chế vô cùng phiền phức, dược liệu cần thiết cũng nhiều hơn phương thuốc bình thường vài lần, cho nên mới để cho các ngươi bán ít như vậy. Sau này mỗi tháng sẽ mang đến một lần, tháng đó bán sạch, thì chỉ có thể chờ đến tháng sau.”
Nói xong, đứng lên chuẩn bị đến bàn xem bệnh, đang vén rèm cửa, nhìn thấy ở trước Bách Thảo đường có một người rất quen mắt tiến vào trong.