Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy hoảng sợ, mồ hôi lạnh đã chảy xuống. Không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phượng Vũ Hoành, nếu không phải Hoàng thượng ở đây, hắn nhất định phải hỏi thử chuyện này là thế nào.
Nguyên bản hắn chỉ mang theo một vật tầm thường đến tặng Hoàng hậu, không có Thẩm gia giúp đỡ, Phượng gia thực sự không có được vật tốt gì. Nhưng từ sau khi Phượng Vũ Hoành giành được trâm Phượng Hoàng, đã đi tìm và nói với hắn. “Nữ nhi từng được Ba Tư sư phụ tặng cho một kỳ bảo, nữ nhi biết phụ thân không tìm được gì tốt, không bằng phụ thân lấy cái này đi, vật này quý hiếm vô cùng, phụ thân cứ coi như lễ vật này đại diện cho Phượng gia, Hoàng hậu nương nương sẽ vô cùng vui lòng.”
Sau đó, Phượng Vũ Hoành nói với hắn về Thất Thải Thạch một lần.
Phượng Vũ Hoành có thứ tốt, điểm này Phượng Cẩn Nguyên không hề hoài nghi, nguyên bản là trước khi tới đây hắn cũng muốn đến chỗ Phượng Vũ Hoành có đồ tốt gì không, chỉ là xấu hổ không dám mở miệng. Cho nên khi Phượng Vũ Hoành đưa đồ cho hắn, hắn không có nửa điểm do dự mà cho vào ống tay áo. Huống chi Phượng Vũ Hoành còn nói với hắn rằng đám người khi lần đầu nhìn thấy Thất Thải Thạch sẽ rất kinh ngạc, nói rằng Phượng Cẩn Nguyên nhất định phải chờ đến lúc thích hợp mới được mở ra, để người khác được một phen ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, hắn đã bị Nhị nữ nhi này gài bẫy, và hắn thực sự trúng kế. Hoàng thượng hôm nay vốn đã nổi giận, tuy nhiên vào lúc nãy đã có thái độ hòa hoãn, sắc mặt cũng tốt hơn. Nhưng hắn làm quan nhiều năm, đã làm bạn với vua nhiều năm, sao có thể không biết tính tình của vị Đế Vương này. Nhìn thì giống mây mù đã tan, nhưng kỳ thực trong lòng gió đã chuyển thành bão, rất đáng sợ!
Phượng Cẩn Nguyên biết, nếu hắn không có lời giải thích, chỉ sợ sẽ Thiên Vũ Đế sẽ nổi cơn thịnh nộ. Nhìn những việc liên quan đến Vân phi mới nãy, chỉ sợ kết cục của hắn cũng sẽ giống như vị Lại Bộ Thượng thư kia.
Trán Phượng Cẩn Nguyên đổ mồ hôi, thẳng thắn vén áo bào quỳ xuống đất, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Vũ Hoành. Nhị nữ nhi của hắn chẳng phải gọi Hoàng thượng là Phụ hoàng sao, vậy hắn sẽ khai tên nàng, chỉ mong nữ nhi dẻo miệng này sẽ xử lý chu toàn trận này.
Phượng Cẩn Nguyên hé miệng, lúc chuẩn bị lên tiếng, Phượng Vũ Hoành tự dưng đứng lên, Phượng Cẩn Nguyên tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Tiếc thay, mới thở xong một hơi này, một câu nói của Phượng Vũ Hoành lại khiến hắn dựng đứng.
Nàng nói. “Hả? Vừa nãy Đại tỷ tỷ lấy Thất Thải Thạch ngắm, còn chưa trẻ cho phụ thân sao?”
Bùm!
Đầu Phượng Cẩn Nguyên nổ một cái.
“Ngươi... Ngươi nói nhăng nhít gì đó?” Hắn chỉ vào Phượng Vũ Hoành, tay cũng run cầm cập. “Đại tỷ tỷ ngươi vốn không hề tiến cung, nàng lấy khi nào?”
“Không có tới?” Phượng Vũ Hoành bất chợt chìa tay ra chỉ. “Thế kia là ai?”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy nàng chỉ thẳng tới vị trí của Thanh Nhạc Quận chúa, mà nha hoàn mặc hồng y đằng sau Thanh Nhạc Quận chúa đang sợ hãi từng bước lùi về sau.
Phượng Trầm Ngư dù thế nào cũng không nghĩ tới Phượng Vũ Hoành phát hiện ra nàng, nàng muốn chạy, nhưng nơi này là Hoàng cung, đừng nói là chạy, muốn rời khỏi Lưu Ly viện này cũng khó.
“Phụ thân.” Phượng Vũ Hoành hỏi lại phụ thân nàng. “Thất Thải Thạch ở trên người Đại tỷ tỷ, nữ nhi trông thấy nàng cầm lên ngắm nghía, còn tưởng rằng Đại tỷ tỷ sẽ biết nặng nhẹ, sau khi xem thì để lại, không ngờ nàng giữ lại cho mình.”
Hoàng hậu thịnh nộ. “Phượng đại nhân! Nếu bản cung nhớ không lầm, vị đích nữ này của Phượng gia, trong vòng năm năm không được vào cung. Rốt cuộc Phượng gia của các ngươi đặt ý chỉ của Bản cung ở chỗ nào?”
Phượng Cẩn Nguyên bây giờ đâu cần hiểu rõ chuyện ra sao, Trầm Ngư xuất hiện ở đây, còn đứng sau Thanh Nhạc, rõ ràng là bị Thanh Nhạc mang vào. Hắn hận! Vì sao các hài tử này không thể khiến hắn bớt lo?
“Thỉnh nương nương thứ tội.” Ngoài câu này, hắn thật sự không biết nên nói cái gì, nhưng suy xét lại, cảm thấy oan ức này không thể để một mình Phượng gia chịu, thế nào cũng phải kéo nệm chống lưng theo. Vì thế Phượng Cẩn Nguyên lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Thanh Nhạc. “Xin hỏi Thanh Nhạc Quận chúa, vì sao lại cưỡng ép đích nữ Phượng gia ta tiến cung?”
Hắn dùng hai chữ “cưỡng ép”, Thanh Nhạc chưa kịp phát tác, Định An Vương đã nổi giận trước. “Phượng Cẩn Nguyên! Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”
Phượng Cẩn Nguyên sợ Hoàng hậu, nhưng hắn không sợ Định An Vương, đối phương hỏi câu này, cũng khiến hỏa khí của hắn bùng lên. “Bổn tướng không nói sai! Đích nữ nhà ta đã có ý chỉ của Hoàng hậu, nàng vốn không được vào cung, nhưng mời Vương gia nhìn thử, hôm nay nàng không chỉ vào cung, mà còn làm tỳ nữ của Thanh Nhạc Quận chúa, rốt cuộc là chuyện gì?”
Phượng Cẩn Nguyên nói, quăng hết tội lỗi của mình cho một nhà Định An Vương chịu.
Nguyên bản là Định An Vương thấy nha hoàn Thanh Nhạc mang theo rất lạ mắt, bây giờ Phượng Cẩn Nguyên nói như vậy hắn mới nhớ tới, không đúng, hồng y kia, trừ bỏ mặt có chút đen, dung mạo cùng bộ dáng giống y hệt Phượng Đại tiểu thư đã xuất hiện tại thọ yến của Định An Vương phi!
Hắn ngây người tại chỗ, không hiểu gì nhìn về phía Thanh Nhạc.
Thanh Nhạc hung hăng liếc nhìn Phượng Trầm Ngư, nhanh chóng đứng dậy quỳ trước mặt Hoàng thượng, giải thích. “Hoàng thượng, là Phượng Trầm Ngư cầu xin Thanh Nhạc dẫn nàng vào. Thanh Nhạc vốn không đồng ý, nhưng nàng sống chết cầu xin, đuổi cũng không đi.”
Thiên Vũ Đế nhìn Thanh Nhạc, lại nhìn Trầm Ngư, thắc mắc một câu. “Phượng ái khanh, trẫm nhớ rằng chủ mẫu của Phượng gia mới tạ thế không lâu.”
“Vâng” Phượng Cẩn Nguyên cúi đầu trả lời.
Thiên Vũ Đế hỏi lại. “Chủ mẫu ấy là thân sinh mẫu thân của đích nữ của ngươi?”
Phượng Cẩn Nguyên có chút thắc mắc vì sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy, nhanh chóng đáp. “Đúng vậy.”
Thiên Vũ Đế bỗng nổi giận, đột nhiên xoay người trở về long ỷ, lúc ngồi xuống, tay vỗ lên bàn, trực tiếp lật đổ bàn trái cây.
Mọi người run rẩy toàn thân, dồn dập đứng dậy, cùng nhau quỳ xuống.
Chợt nghe Thiên Vũ Đế nói. “Trẫm không bàn đến ý chỉ của Hoàng hậu, chỉ hỏi đích nữ của ngươi, thân sinh mẫu thân vừa mới tạ thế, còn chưa qua một tháng, nàng là đích nữ, sao lại mặc hồng y đi dự cung yến?”
Phượng Cẩn Nguyên lần thứ hai hoảng sợ!
Hắn phải nói sao đây, vừa rồi khi nhìn thấy Trầm Ngư xuất hiện ở đây, ngoài khiếp sợ và sợ hãi, còn cảm thấy dường như có điều gì không đúng lắm. Bây giờ Hoàng thượng nhắc đến hắn mới kịp phản ứng, chính là một thân hồng y, Phượng Trầm Ngư không chỉ đến đây, còn mặc một thân hồng y. Mà Nhị nữ nhi cùng Tam nữ nhi của hắn, mặc dù các tiểu thư kia vẫn trang điểm cho mình thật xinh đẹp, các nàng vẫn là hai thân tố y tiến cung, ngay cả trang sức trên đầu cũng là màu trắng. Mà Trầm Ngư là thân sinh nữ nhi của Thẩm thị! Người khác sẽ nói gì về nàng?
Phượng Cẩn Nguyên tức giận mắng Trầm Ngư vẫn đang đứng yên một chỗ “Ngươi đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới dập đầu thỉnh tội với Hoàng thượng!”
Trầm Ngư bị dọa đến sắp ngốc, như kẻ đầu gỗ di chuyển đến giữa đại điện, quỳ sụp xuống.
Phượng Cẩn Nguyên lại dập đầu, thanh âm cũng run rẩy. “Hài tử này không hiểu chuyện, đều do thần chiều hư, cầu Hoàng thượng khai ân, tha cho nàng lần này!”
Trầm Ngư cũng dập đầu, đầu vẫn chạm đất, không dám ngẩng lên.
Phượng Vũ Hoành nhìn phụ thân và tỷ tỷ cùng quỳ, cảm thấy bản thân đứng ở chỗ này cũng không tốt, vì vậy liếc mắt ra hiệu với Tưởng Dung, hai tỷ muội song song bước đến giữa điện, quỳ xuống bên cạnh Trầm Ngư.
Thiên Vũ Đế hít sâu một hơi, nói với Phượng Vũ Hoành. “Chuyện này không liên quan đến Hoành Hoành, ngươi mau đứng lên. Hài tử bên cạnh cũng là người nhà các ngươi sao? Để nàng đứng lên, các ngươi đứng sang bên cạnh.”
Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung không ai dám đứng lên, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, Phượng Cẩn Nguyên cho rằng nàng muốn mở miệng cầu tình, kết quả Phượng Vũ Hoành lại nói. “Hoàng thượng, trước hết để Đại tỷ tỷ giao Thất Thải Thạch ra đã, phụ thân đang chuẩn bị đưa cho Hoàng hậu nương nương, không thể để cho phụ thân thất tín.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng không biết nên mắng hay nên khen nữ nhi này, có Thất Thải Thạch là chỗ dựa rồi, nhưng người cũng phải nói giúp Phượng gia một câu! Tỷ tỷ của ngươi một mình tiến cung chính là tử tội! Huống chi nàng còn mặc một thân hồng y. Đại Thuận triều lấy chữ hiếu làm đầu, Hoàng thượng đã đưa ra nghi vấn về chuyện này, còn tốt được sao.
Hắn mong chờ Phượng Vũ Hoành nói câu thứ hai, nhưng nha đầu kia sau khi nói chuyện về Thất Thải Thạch thì không nói thêm nữa, trực tiếp kéo Tưởng Dung đến bên cạnh đứng.
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến suýt nữa quay lưng đi.
Hoàng hậu đang tức giận lúc này mới mở miệng, nói với ma ma bên người. “Lôi xuống, soát người.”
Ma ma trong cung không giống đám ma ma chỉ biết phục vụ trong phủ, đám người này không những hầu hạ chủ tử gọn gàng ngăn nắp, mà thu thập người cũng rất gọn gàng ngăn nắp.
Phượng Trầm Ngư không biết nguyên nhân chuyện này, còn đang định kêu mình bị oan, nhưng Phượng Cẩn Nguyên biết rõ, Hoàng hậu đang nổi giận, chỉ sợ Trầm Ngư phải chịu khổ!
Hắn không nhìn nổi hình ảnh kia, bất đắc dĩ quay đầu đi, chợt nghe thấy Trầm Ngư kêu lên mấy tiếng, hai ma ma đã lục soát kỹ người nàng, rốt cuộc đã phát hiện một cái gì đó.
Một trong hai nâng vật trong tay lên trước mắt Đế Hậu. “Lão nô tìm thấy cái này trên người Phượng Đại tiểu thư.”
Đế Hậu cùng nhau nhìn, chỉ thấy trong tay ma ma kia là một viên ngọc cỡ bàn tay, giống như đóa hoa, hoa thất sắc, mỗi cánh một màu, dưới ánh trăng cùng ánh sáng của Lưu Ly viên, long lanh như thần vật.
Hoàng hậu kinh hãi. “Thật sự có thứ này? Phượng tướng có được từ đâu?”
“Hồi bẩm Hoàng hậu, là nữ nhi của thần được vị Ba Tư sư phụ tặng. Phượng gia không dám độc hưởng bảo vật này, nên chờ Nguyệt Tịch mang đến, dâng tặng cho Hoàng hậu nương nương.” Giờ khắc này Phượng Cẩn Nguyên cũng không dám nói lung tung nữa, Trầm Ngư bên cạnh bị hai ma ma giữ chặt, muốn quỳ cũng không được, lòng hắn đau xót, định ra đỡ, nhưng lại sợ chọc giận Hoàng thượng, cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Hoàng hậu rất hài lòng khi hắn trả lời như vậy, đưa tay nhận lấy Thất Thải Thạch, xoa xoa mấy lần, càng nhìn càng thích, vì vậy liền chủ động khuyên Hoàng thượng. “Nể mặt viên ngọc này, tha cho Phượng gia đi thôi.”
Thiên Vũ Đế rên khẽ một tiếng. “Sao có thể nể mặt một viên ngọc?”
Hoàng hậu hiểu rất rõ tính khí của Thiên Vũ Đế, nhanh chóng đổi giọng. “Là nể mặt Phượng gia Nhị tiểu thư.”
Thiên Vũ Đế lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, chợt nghe Hoàng hậu nói thêm một câu. “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”