Kỳ thực Trầm Ngư không biết là từ khi nào Thất Thải Thạch đã ở trên người nàng, nàng rõ ràng đã...
“Phượng gia!” Còn không đợi nàng suy nghĩ thêm, chợt nghe Hoàng hậu lạnh giọng nói. “Lén vào Hoàng cung chính là trọng tội, nhưng bản cung nể mặt Phượng gia đã dâng kỳ bảo này nên xử lý nhẹ, ngươi cùng Thanh Nhạc, ra cửa cung phạt quỳ.”
Thanh Nhạc nghe còn có phần nàng, tức giận tới mức muốn đem Trầm Ngư xé nát ra, nhưng nhiều người nhìn như vậy, là nàng dẫn theo Trầm Ngư tiến cung, ai cũng thấy rõ, nàng còn nói được gì đây?
Nhưng trước khi đi phạt quỳ, thế nào cũng phải dâng lễ vật. Vì thế chầm chậm tiến lên, đưa vật trong tay lên. “Thanh Nhạc không có đồ tốt như Phượng gia, nhưng cái này là bức tượng Hoàng ngọc Quan Âm được chế tác từ một loại ngọc cực quý, nương nương yêu thích Phật lý, chỉ mong tượng Quan Âm của Thanh Nhạc có thể vừa mắt nương nương.”
Ma ma tiến lên nhận lấy cái hộp trong tay Thanh Nhạc, sau đó Thanh Nhạc bước về sau, chuẩn bị đi theo Trầm Ngư cùng phạt quỳ.
Thế nhưng ai nghĩ được, ma ma kia đến gần, mở cái hộp ấy, chợt nghe Hoàng hậu “Á” một tiếng quái dị, trực tiếp chui vào trong ngực Thiên Vũ Đế.
Thiên Vũ Đế cũng bị dọa giật mình, nhìn vật trong hộp kia, giận dữ hỏi. “Thứ bên trong kia là cái gì?”
Thanh Nhạc khó hiểu. “Là một bức tượng Hoàng ngọc Quan Âm!”
“Càn rỡ!” Thiên Vũ Đế vung tay áo lên, vận nội lực, một cơn gió mạnh, đánh bay trước hộp kia tới trước mặt Thanh Nhạc.
Tất cả mọi người đi lên trước xem, chỉ thấy trong hộp kia không có cái gọi là Hoàng ngọc Quan Âm, rõ ràng là một con mèo chết. Con mèo kia rất đặc sắc, tai mắt chảy máu, còn chưa chết hẳn, thân thể vẫn hơi động.
Mèo sống còn sợ, huống chi là đã chết. Một trận kinh hãi này, chỉ sợ phải nằm trên giường khá lâu.
Mọi người dồn dập đưa mắt nhìn Thanh Nhạc, thực sự không hiểu nổi vào ngày mười lăm tháng tám, nàng đưa con mèo chết tới làm gì?
Mà lúc này, Thanh Nhạc cùng Trầm Ngư cũng trợn tròn mắt.
Các nàng căn bản không đưa mèo chết tới, con mèo chết này vốn nên ở chỗ Phượng Vũ Hoành, nhưng chẳng hiểu vì sao lại quay trở về tay các nàng?
Thanh Nhạc quăng mắt nhìn về phía Trầm Ngư, chỉ thấy Trầm Ngư cũng đầy ngỡ ngàng, biết rằng có hỏi cũng uổng công.
Sợ mèo, nàng lại đưa một con mèo tới, còn là một con mèo chết... Sắc mặt Thanh Nhạc thay đổi mấy lần, chân mềm nhũn, ngã sang một bên.
Thiên Vũ Đế đột nhiên giận dữ. “Kéo ra ngoài!”
Định An Vương vội trách Thanh Nhạc một tiếng. “Nương nương nói các ngươi quỳ trước cửa cung, còn không mau đi!” Quỳ cửa cung dù sao cũng tốt hơn, chỉ có Lão Thiên mới biết vế sau của câu “Kéo ra ngoài!” kia có phải là “Chém!” hay không.
Thiên Vũ Đế thấy Trầm Ngư cùng Thanh Nhạc đều bị Thái giám và ma ma áp giải đi, chỉ rên khẽ một tiếng, không truy cứu nữa. Hắn có thể khiến Định An Vương mất mặt, nhưng vị Thừa tường Phượng Cẩn Nguyên này, nói về triều chính, hắn cũng có chút chỗ đứng. Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, cho dù không ưa Trầm Ngư, cũng phải để lại chút thể diện cho Phượng Cẩn Nguyên.
Tưởng Dung đứng bên người Phượng Vũ Hoành, nhìn một màn kịch này, cuối cùng đã hiểu câu “Xem kịch vui” của Nhị tỷ tỷ là gì.
Quả nhiên là một tiết mục thú vị, Đại tỷ tỷ lại dám mặc hồng y đến tham gia cung yến, đúng thật là... Nàng chợt nhớ tới, dường như mấy ngày trước, sau khi thỉnh an lão thái thái, Nhị tỷ tỷ đã nói Thất điện hạ thích hồng sắc, chẳng lẽ...
Tưởng Dung đưa mắt nhìn về phía Huyền Thiên Hoa, chợt phát hiện Huyền Thiên Hoa cũng đang nhìn về bên này, không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mạc Bất Phàm cho Hoàng thượng uống một viên thuốc, tốt xấu gì cũng tạm thời ổn định. Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn Định An Vương, hừ lạnh một tiếng, nói. “Chuyện Thanh Nhạc Quận chúa tự dẫn nữ nhi của ta tiến cung, nương nương đã không truy cứu, nên bổn tướng cũng không hỏi nhiều. Nhưng vì sao Quận chúa lại mang theo cả hung vật như vậy tiến cung? Lại còn muốn dâng cho nương nương?”
Mèo chết trên đất đã sớm được cung nhân mang đi, thế nhưng cái cảnh con mèo chết rơi ra ngoài thì không ai quên nổi. Cung yến hôm nay thật quá nhiều chuyện xảy ra, hết người chết lại là mèo chết, những quý tộc có lẽ cả đời cũng không thấy được những cảnh này, hôm nay đã chiêm ngưỡng đầy đủ.
Phượng Cẩn Nguyên hỏi khiến Định An Vương không thể không dập đầu với Thiên Vũ Đế một lần nữa. “Hoàng thượng minh giám!”
“Minh giám?” Thiên Vũ Đế cau mày. “Ngươi nhìn chưa rõ sao? Định An Vương, vừa rồi trẫm còn mới tứ hôn cho Thanh Nhạc, tác thành cho nàng cùng người nàng tâm đầu ý hợp. Thậm chí Quận mã kia vì ngoại hình của nàng mà muốn từ hôn, trẫm cũng vì Thanh Nhạc làm chủ. Tại sao Định An Vương phủ các ngươi không những không biết ơn trẫm, lại còn muốn hại trẫm?”
Định An Vương tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng lên, bao nhiêu năm rồi, dù là sự việc nào dính đến Định An Vương phủ, Hoàng thượng cũng không bao giờ để tâm. Chuyện hôm nay rõ ràng rất kỳ lạ, mà ngay cả điều tra sự tình Hoàng thượng cũng không làm, trực tiếp chụp mũ lên đầu hắn.
Hắn tức không nhịn nổi, muốn lý luận với Hoàng thượng, nhưng chợt nghe Phượng Vũ Hoành mở miệng, nói với hắn. “Ngươi không nên biện bạch, sự việc ra sao, đi về hỏi Thanh Nhạc Quận chúa thì sẽ biết được, Hoàng thượng không nói oan cho ngươi.”
Định An Vương sao có thể không đoán được Thanh Nhạc và Trầm Ngư liên thủ với nhau, chỉ là hắn tức giận với thái độ của Hoàng thượng. Nhưng nghe Phượng Vũ Hoành nói vậy, lại ngó sang nơi chín vị Hoàng tử họ Huyền đang ngồi, lại phát hiện dù mình có bao nhiêu oán giận, kỳ thực cũng vô dụng thôi. Nếu như hắn là Văn Tuyên Vương, là đệ đệ của Hoàng thượng, dù cho có ầm ĩ với Hoàng thượng vài câu cũng không sao, nhưng hắn lại khác họ, không hề giống với nhà họ Huyền, nói nhiều một câu đều sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, lập tức nguôi giận, thở dài, dập đầu với Thiên Vũ Đế. “Thanh Nhạc vì lúc trước thấy phủ bị cháy, bị trọng thương không nói, còn rất kinh sợ. Đôi khi thần trí không ổn lắm, mình làm cái gì cũng không biết. Có lẽ lúc chuẩn bị lễ vật đã phát bệnh, mới phạm vào điều nương nương kiêng kỵ, mong Hoàng thượng tha tội.”
Mấy câu nói, đem sai lầm của Thanh Nhạc đổ lên vụ cháy kia.
Phượng Vũ Hoành thấy vô cùng buồn cười, không khỏi nhìn Huyền Thiên Minh, nhìn thấy người ngồi trên xe lăn kia một tay cầm chén rượu, một tay vân vê roi của hắn, thao thao nói. “Ai thắt nút thì người đó cởi nút, nguyên nhân phát bệnh của Thanh Nhạc Quận chúa là một trận lửa lớn, chắc hẳn sẽ vì một trận lửa lớn mà khỏi bệnh. Như vậy đi, bổn Vương sẽ vất vả một chút, một nhà Định An Vương các ngươi đang ở đâu, ngày mai bổn Vương sẽ đến cho một mồi lửa nữa, chữa bệnh cho Thanh Nhạc Quận chúa.”
“Không cần! Không cần không cần!” Định An Vương thật sự muốn khóc. Người nhà họ Huyền người nào cũng giống người nào. Lão tử không phân rõ phải trái, nhi tử của hắn cũng không phân rõ phải trái. Đặc biệt là nhi tử nhỏ nhất của hắn, nhìn tâm tình bây giờ của hắn mà nói, căn bản chính là “Hắn tình nguyện”. Cái gì mà chữa bệnh cho Thanh Nhạc, chữa bệnh cho nương ngươi thì có!
Định An Vương thật sự muốn văng tục, nhưng bây giờ không dám, chỉ đành không ngừng cầu xin Huyền Thiên Minh.
Phượng Vũ Hoành giơ ngón cái với Huyền Thiên Minh, khuôn miệng mấp máy. “Giỏi lắm.”
Thiên Vũ Đế nhìn cảnh này, cũng đảm nhận vai của người tốt, cùng Định An Vương khuyên nhi tử của hắn. “Quên đi, ngày mai trẫm phái ngự y đến xem bệnh cho Thanh Nhạc là được rồi, nhà bọn hắn cũng chỉ là sơn trang nho nhỏ, có lẽ cũng không thể bỏ ra mà chữa bệnh cho nữ nhi.”
Mọi người bên trong điện bật cười, trơ mắt nhìn Định An Vương bị một cặp phụ tử của Hoàng gia gài bẫy, chỉ muốn nói hai chữ: Đáng đời!
Đúng rồi, không chỉ là phụ tử, còn có cả tức phụ.
Không ngờ một người luôn luôn nghiêm túc như Tả Thừa tướng Phượng Cẩn Nguyên, lại có thể sinh ra một nữ nhi thú vị như vậy.
Định An Vương cũng dở khóc dở cười, lời này của Hoàng thượng hắn hiểu, đó là “Không nỡ lấy tòa sơn trang ra để chữa bệnh cho nữ nhi”, nếu hắn không đồng ý, nghĩa là “Ta đồng ý dùng sơn trang để chữa bệnh cho nữ nhi, Cửu điện hạ, người đốt đi”. Mà đồng ý cũng không được, hắn đều mất thể diện.
Định An Vương trong tâm khó chịu, không ngừng mắng thầm Thanh Nhạc. Nữ nhi này từ nhỏ đến lớn đều không khiến hắn bớt lo, đặc biệt cũng không biết tại sao lại nhìn trúng Huyền Thiên Minh đầy sát khí kia, khiến cho Vương phủ gặp nạn lớn như vậy.
Chẳng qua lần này đã kéo được Phượng Trầm Ngư xuống nước chung, Định An Vương bỗng nhiên cảm thấy cũng không quá thiệt thòi. Thanh Nhạc từ bé đến lớn bị mất thể diện không phải một lần, nhưng nữ nhi kia Phượng gia kia giấu kỹ như bảo vật. Bây giờ cư nhiên làm ra chuyện như vậy... Hắn nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ nói năm mươi bước cười một trăm bước, kỳ thực không ai tốt hơn ai.
“Định An Vương!” Hoàng hậu đã hoàn hồn bỗng nhiên mở miệng. “Bản cung chưởng quản lục cung nhiều năm, ngoài sáng trong tối cũng kết không ít thù hận. Tuy rằng không biết là từ khi nào đã đắc tội Định An Vương phủ, nhưng nghĩ rằng nhất định có chỗ bản cung suy nghĩ không chu toàn, bằng không hôm nay Thanh Nhạc Quận chúa cũng sẽ không trả thù Bổn cung như thế. Định An…” Nàng gắng sức nhìn về phía Định An Vương. “Bất luận bản cung đã đắc tội ngươi cái gì, hôm nay Thanh Nhạc cũng đã thay Định An Vương phủ báo thù, bản cung sợ nhất là mèo, mong rằng từ nay về sau có thể tha cho bản cung.”
Định An Vương bị doạ nằm trên đất cũng không dám đứng lên, trong miệng lảo nhải không ngừng. “Thần không dám! Thần không dám!”
“Bản cung thấy ngươi cực kỳ dám!” Hoàng hậu thịnh nộ.
Nói đến, đã nhiều năm rồi mới có người nhìn thấy Hoàng hậu nương nương của Đại Thuận chân chính nổi giận, tuy nàng là Hoàng hậu, nhưng đa số thời gian chỉ phối hợp đi cạnh Thiên Vũ Đế đến các buổi dự họp trong những trường hợp cần thiết. Đại Thuận cần một Hoàng hậu, hậu cung phải có chủ, triều đình mới có thể ổn định, dân tâm mới có thể an. Cho nên, nàng có thân phận, cũng có quyền lợi, nhưng biết rõ mình không phải người được Hoàng thượng đặt trong tâm. Nàng rất thông minh, không chiếm được cảm tình, vậy thì cam tâm tình nguyện cùng Thiên Vũ Đế duy trì một mối quan hệ hợp tác. Nàng có thể ngồi yên ở vị trí này, cũng là nhờ đạo lý này.
Nàng rất ít khi nổi giận, nói như vậy, không có nghĩa là nàng không biểu lộ cảm xúc, khi đàm tọa cùng Thiên Vũ Đế cũng biết đâu là điểm dừng.
Nhưng hôm nay, nàng đã nổi giận! Thật sự nổi giận!
“Bản cung sợ nhất là mèo, ai nấy đều biết. Nếu Định An Vương phủ cảm thấy những năm nay bản cung ngồi trên Hậu vị quá yên ổn, thật sự muốn khiêu khích, vậy thì phóng ngựa đến đây.” Dứt lời, mẫu nghi thiên hạ phẩy tay một cái, được Mạc Bất Phàm đỡ, bỏ mặc Thiên Vũ Đế cùng một đám người đằng sau, dứt khoát rời khỏi Lưu Ly viên.
Định An Vương quỳ trên mặt đất, lòng như tro nguội. Hắn biết, Định An Vương phủ tiêu rồi.
Quả nhiên, sau khi Hoàng hậu bỏ đi, Thiên Vũ Đế đã quyết tâm báo thù cho thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. “Người đâu! Truyền ý chỉ của trẫm, Định An Vương từ khi nhận Vương vị tới nay, không có công với xã tắc, không trợ giúp dân chúng, không biết dạy nữ nhi, hãm hại Hoàng hậu. Từ nay trở đi, tước bỏ Vương vị, giáng thành thứ dân.”
Một lời buông ra, tất cả đã định.
Phượng Vũ Hoành giật giật khóe miệng, muốn cười cũng không được.
Đây là Hoàng quyền, một câu nói cho ngươi ân điển, một câu nói cho ngươi vào vực sâu.
Dù sao nàng cũng không sống ở xã hội phong kiến, trực tiếp nhìn thấy cơ cấu quyền lợi này, khiến tâm nàng bị chấn động không ít.
Nàng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng nơi đài cao kia. Chính là như vậy, một câu nói, liền có thể chi phối tất cả mọi người trong Đại Thuận này. Không ai có thể may mắn thoát khỏi, cũng không ai có thể phản kháng.
Trong lòng nàng có chút buồn phiền, lảng tránh ánh mắt, lấy tay khẽ đè lên ngực, chỉ cảm thấy ở nơi nào đó, đang có hai ánh mắt nhìn về phía nàng.