Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 152: Chương 152. Phượng Vũ Hoành, ta giết ngươi!


trước sau

Phượng Vũ Hoành trong nháy mắt đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, sắc mặt khôi phục như bình thường.

Nhưng mặc dù thế, vẫn không tránh được ánh mắt của hai người.

Một người là Huyền Thiên Minh, một người khác, là Huyền Thiên Hoa.

“Gần đây có phải ngươi chạy tới chỗ đại doanh?” Huyền Thiên Hoa quay đầu sang, nhẹ giọng nói một câu.

Lúc này, Định An Vương đang dập đầu cái cuối cùng với Thiên Vũ Đế, coi như kết thúc cuộc đời Vương gia của hắn.

“Đúng.” Sắc mặt Huyền Thiên Minh hơi trầm xuống, thoáng chốc trở nên nghiêm nghị.

Trên cung điện, đã có người đem Định An Vương ra ngoài, vị Vương gia khác họ duy nhất của Đại Thuận triều, trong Nguyệt Tịch cung yến năm nay, đã không còn.

Mà vị Quận mã Vương Nặc vừa được phong, cũng mất địa vị y hệt một nhà Định An Vương, chỉ còn lại một tiểu thê tử trọc đầu.

“Hôm nay Bộ gia gặp phải kiếp nạn này, có lẽ Bộ Thông cũng sẽ trở về. Ta không giúp được gì chuyện đại doanh bên kia, ngươi phải tự cẩn thận mọi việc. Nha đầu kia... Chỉ sợ sẽ sống không yên ổn.”

“Hừ!” Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng. “Cuộc sống của nàng có khi nào tốt đẹp? Không có chuyện gì, Thất ca yên tâm.”

Phượng Vũ Hoành tất nhiên không biết hai người này đang nói cái gì, chỉ là thấy bọn hắn cùng đưa mắt về phía mình, mang theo sự thân thiết, trong lòng hơi ấm lên.

Một cung yến náo nhiệt như vậy, dù như thế nào cũng không thể tiếp tục nữa.

Mọi người dồn dập đứng dậy quỳ xuống đất, chờ Thiên Vũ Đế tuyên bố cung yến kết thúc.

Thiên Vũ Đế cũng mất tinh thần, vung tay lên, mọi người lui, lúc mọi người chuẩn bị rời đi, gọi Phượng Vũ Hoành một tiếng. “Hoành nha đầu, đầu trẫm lại có chút đau, ngươi ở lại đây một chút!”

Phượng Vũ Hoành không biết Thiên Vũ Đế lưu lại nàng là có dụng ý gì, chỉ đành ổn định bước chân, đáp lại. “Vâng.” Sau đó thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Phượng Cẩn Nguyên, nàng biết, phụ thân nàng muốn nàng cầu tình cho Trầm Ngư.

Phượng Vũ Hoành không để ý đến cục diện hỗn loạn của Trầm Ngư, tuy cùng là người nhà họ Phượng, nhưng Hoàng gia rõ ràng không có ý định xử tội nàng, nàng cũng không muốn làm người ta thấy chán ghét.

Thấy Phượng Vũ Hoành căn bản không nhìn ánh mắt của hắn, Phượng Cẩn Nguyên gấp gáp, không khỏi nhỏ giọng gọi. “A Hoành.”

Nàng cau mày, liếc nhìn, chỉ cảm thấy vị phụ thân này quả thực không biết xấu hổ. Dùng đầu óc của Tả Thừa Tướng Đại Thuận triều, chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra Thanh Nhạc cùng Trầm Ngư liên thủ với nhau hãm hại nàng, nhưng hắn vẫn muốn nàng, kẻ bị hại này đi cầu tình, thiên vị kiểu này, thiên địa cũng thấy chán ghét.

“Phụ thân.” Nàng mở miệng, rất nhỏ giọng, không mang theo một chút tình cảm. “Nếu như con mèo kia xuất hiện trong tay của ta, sẽ như thế nào?”

Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, trong lúc nhất thời không thể đáp lại.

Lúc hắn nhìn lại Phượng Vũ Hoành, đã thấy Nhị nữ nhi của hắn đã chầm chậm đi lên đài cao, vị ngồi trên ngôi cửu ngũ kia nở nụ cười như từ phụ nhìn nàng.

Vào giờ phút này, Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy bản thân chính là người ngoài, hài tử kia căn bản không phải nữ nhi của hắn, hắn cũng chưa từng cho nàng một chút tình cảm mà phụ tử nên có.

Hắn khom người bước về sau, như muốn chạy trốn khỏi Lưu Ly viên, bước nhanh tới đám người, ẩn mình vào trong đó.

Thiên Vũ Đế chỉ dùng chút dư quang nhìn Phượng Cẩn Nguyên rời khỏi, lập tức thu hồi, cứ y như không nhìn thấy, nói với Phượng Vũ Hoành. “Hoành nha đầu, ngươi bồi trẫm đi dạo một chút.”

Nguyệt Tịch trăng tròn, kinh đô Đại Thuận bốn mùa rõ ràng, trong đêm Nguyệt Tịch từng cơn gió thổi run cả người.

Chương Viễn, Thái giám thân cận của Thiên Vũ Đế đem đến một cái áo choàng cho Thiên Vũ Đế, cũng có tiểu cung nữ mang cho Phượng Vũ Hoành một cái áo choàng, nàng yên lặng đi theo sau Thiên Vũ Đế, cứ thế đi đến bên ngoài cửa Nguyệt Hàn cung.

Thiên Vũ Đế rốt cuộc cũng dừng bước, khoát tay, Chương Viễn biết điều mang theo một đám cung nhân cùng Hoàng Tuyền lùi ra sau, chỉ để lại Thiên Vũ Đế và Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành cũng có chút hiếu kỳ về việc của Thiên Vũ Đế và Vân phi, một phi tử bốc đồng như vậy vẫn được Thiên Vũ Đế nhớ nhung nhiều năm, nếu như không phải giữa hai người này có sự cố, thì dù là lý do gì nàng cũng không tin.

Đêm nay Thiên Vũ Đế giữ nàng lại, lại đưa tới cửa Nguyệt Hàn cung, Phượng Vũ Hoành ngầm suy đoán, có thể ngày thường vị Hoàng đế này không có ai nói chuyện cùng, đặc biệt là chuyện liên quan tới Vân Phi. Với tính cách của Huyền Thiên Minh, Thiên Vũ Đế cũng không cách nào tâm sự với hắn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn tức phụ tương lai này là có thể nói chuyện cùng.

Phượng Vũ Hoành tiến lên phía trước vài bước, nhìn Thiên Vũ Đế, chờ hắn nói với nàng về một người.
Ngờ đâu, Thiên Vũ Đế thực sự quay đầu nhìn nàng, nhưng lại hỏi. “Chân của Minh Nhi, có thể trị không?”

Phượng Vũ Hoành sững sờ, nửa ngày mới khôi phục tinh thần, kinh ngạc nói. “Đương nhiên trị được.”

“Ha ha ha!” Thiên Vũ bất chợt cười ha hả. “Trẫm biết bọn Thái y kia đều là lang băm, chỉ có hậu nhân của Diêu gia là đáng tin.”

Mắt Phượng Vũ Hoành giật giật mấy cái, hậu nhân của Diêu gia? Ừ, nói vậy cũng không sai. Tuy nàng chưa từng thấy người của Diêu gia, nhưng theo như ký ức của nguyên chủ, so với Phượng gia, Diêu gia ở nơi Hoang Châu xa xôi kia có nhân tình hơn nhiều. Đặc biệt là ngoại tổ phụ nàng, Diêu Hiển, là người Phượng Vũ Hoành rất muốn gặp mặt.

“Thái y nói với trẫm, chân của Minh Nhi đã hết thuốc chữa, trẫm rất đau lòng.” Ánh mắt Thiên Vũ Đế một lần nữa hướng về Nguyệt Hàn cung, tự mình nỉ non, thanh âm nghiêm nghị. “Nhưng Minh Nhi nói với trẫm, hắn nhất định sẽ đứng lên được lần nữa, chỉ cần hắn cưới ngươi. Đó chính là nguyên nhân trẫm đáp ứng Minh Nhi cưới Phượng gia nữ nhi.”

Phượng Vũ Hoành hiểu ra.

Nghĩ đến, đối với vụ hôn nhân này, Hoàng thượng thì ra là không vui. Hắn chỉ là vì muốn Huyền Thiên Minh tốt hơn, nên không thể không gật đầu.

Nàng suy nghĩ nửa ngày, chỉ nói một câu. “A Hoành là Diêu gia nữ nhi.”

Thiên Vũ Đế gật đầu, hiển nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này của nàng, trên mặt cũng coi như hòa hoãn một chút.

Nhắc tới bệnh của Huyền Thiên Minh, Phượng Vũ Hoành rất muốn hỏi Hoàng thượng xem nàng có thể chữa thêm một chỗ nữa không, dù sao tin tức lưu truyền bên ngoài cái nào cũng giống nhau, nàng cũng không được Huyền Thiên Minh cho biết tình trạng thật sự, trong lòng luôn không nghĩ ra.

Nhưng chờ cả ngày, Thiên Vũ Đế chỉ nhìn Nguyệt Hàn cung, căn bản không muốn nhắc tới chuyện khác.

Nàng không nhịn được, chủ động hỏi một câu. “Mặt của điện hạ...”

“Không sao.” Thiên Vũ Đế vung tay lên. “Chỉ cần chữa khỏi chân cho Minh Nhi, trẫm không còn gì lo lắng.”

Phượng Vũ Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cố ý hỏi về gương mặt dưới mặt nạ vàng kia, nhưng đáp án của Thiên Vũ Đế chính là một viên thuốc an thần cho nàng. Nghĩ đến, sẽ không có chuyện gì.

Hai người không nói nữa, Phượng Vũ Hoành bồi Thiên Vũ Đế nhìn Nguyệt Hàn cung đến nửa đêm, Thiên Vũ Đế mới hạ chỉ hồi Chiêu Hợp điện.

Phượng Vũ Hoành được Mạc Bất Phàm thỉnh đi bắt mạch lần nữa cho Hoàng hậu.

Nàng biết bắt mạch chẳng phải mục đích thật sự, Mạc Bất Phàm nhất định là muốn lấy từ trong tay nàng ít dược. Hoàng hậu hoảng sợ quá mức, nàng đương nhiên có thuốc bình phục tâm trạng, nhưng cũng không muốn cứ thế lấy ra.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Mạc Bất Phàm, Phượng Vũ Hoành hơi thi lễ với Hoàng hậu trên giường, nói. “Hôm nay tiến cung vốn là ăn tiệc, A Hoành không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không có chuẩn bị nhiều thuốc. Không bằng chờ đến lúc trời sáng, Mạc tiên sinh phái người đến Bách Thảo đường mua.”

Mạc Bất Phàm dở khóc dở cười, vị Ngự Vương phi tương lai này thật sự không buông tha bất kỳ cơ hội nào để Bách Thảo đường của nàng trở nên nổi tiếng. Nếu mọi người biết được ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đi ra ngoài mua thuốc, thì chắc chắn dược đường đó có trình độ rất cao.

Trì hoãn ở chỗ Hoàng hậu ít lâu, rốt cuộc thì lúc Phượng Vũ Hoành được ra khỏi Hoàng cung thì trời đã sáng.

Vì đêm qua là cung yến, hôm nay được miễn lâm triều, Phượng Vũ Hoành vừa ra đến cửa cung đã nhìn thấy xe ngựa của Phượng phủ ở bên ngoài, thùng xe sáng loáng của mộc bài chữ “Phượng”.

Tiểu cung nữ dẫn đường cho nàng cười, nói. “Nhất định là chờ đoán Vương phi, ở lại trong cung cả đêm, Phượng đại nhân chắc chắn rất lo lắng.”

Tiểu cung nữ này chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, nàng căn bản cũng không biết quan hệ của những người trong Phượng gia như thế nào, chỉ nghĩ nữ nhi chưa trở về, thân nhân tất nhiên sẽ phái xe ngựa đến đón.

Nhưng Phượng Vũ Hoành không có lạc quan như vậy, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người đang quỳ trước cửa cung, Phượng Trầm Ngư cùng Thanh Nhạc.

Trầm Ngư một thân hồng y vừa bẩn vừa nhăn, mái tóc dài mỹ lệ bây giờ như thác nước đổ xuống rất rối loạn, quỳ cả đêm, hai chân đã sớm chống đỡ không nổi, không cách nào đứng thẳng, gần như ngồi sững trên mặt đất. Son phấn cùng những vết đen trên mặt tụ lại một chỗ, có nơi là màu trắng, có nơi lại màu đen, thoạt nhìn y hệt như quỷ, còn đâu dáng vẻ của đích nữ Phượng gia được người đời gọi là Thiên tiên.

Lại nhìn Thanh Nhạc, nguyên quả đầu trọc buồn nôn lộ ra, trên đầu kết mủ, nước mưa chảy ướt đẫm gò má, nàng cũng không còn khí lực mà chùi, cứ mặc kệ nó chảy như vậy, từ má đến cổ, cả cổ áo cũng ướt.

Nhưng tinh thần của Thanh Nhạc rõ ràng tốt hơn Trầm Ngư rất nhiều, hai mắt Trầm Ngư nhìn chằm chặp mặt nền, sớm đã vô thần, giống như nơi đây chẳng phải Hoàng cung, chỉ sợ nàng sớm đã ngủ rồi. Mà Thanh Nhạc lại quỳ thẳng tắp, đôi mắt trừng thẳng phía cửa cung, hai cánh tay nắm chặt thành nắm đấm, bộ mặt dữ tợn đến đáng sợ.

Ma ma canh giữ hai người bọn họ vừa uống nước trà, vừa nhìn Thanh Nhạc, khinh thường nói. “Ngươi có trừng tiếp cũng vô dụng, đời này ngươi không thể tiến vào Hoàng cung được nữa, từ nay về sau, Đại Thuận chúng ta cũng không còn Định An Vương nữa. Thanh Nhạc cô nương, ngươi nên mong rằng trong cung sớm truyền ý chỉ ra miễn cho ngươi phạt quỳ, nếu cứ thế này... Chà chà, trước đây kim chi ngọc diệp, đầu gối sợ rằng không chịu được bao lâu.”

Ma ma trong cung bất kể là đánh phạt hay quở trách, mắt không chớp dù chỉ một lần, nói đến là đến. Mấy câu nói, chọc thẳng vào vết sẹo của Thanh Nhạc, Thanh Nhạc kia tức giận đến nỗi toàn thân run cầm cập.

Còn về phía Trầm Ngư, ma ma kia lưu lại không ít tình cảm, đặc biệt là chiếc xe ngựa của Phượng phủ còn đứng bên cạnh, Định An Vương bị biếm làm thứ dân, cũng không có nghĩa là Tả Thừa tướng Phượng Cẩn Nguyên mất đi thế lực. Người trong cung từ trước đến giờ luôn nhìn ánh mắt, hiểu được biến ảo, mặc dù đối với Thanh Nhạc cực điểm nói móc, nhưng vẫn cho Trầm Ngư một chút thể diện.

Phượng Vũ Hoành đi đến nơi các nàng quỳ, lão ma ma đang quở trách Thanh Nhạc nhìn thấy nàng tiến tới, nhanh chóng đặt chén trà trong tay lên bàn, chầm chậm đi tới đoán. Còn không chờ nàng đến gần đã làm ra bộ mặt tươi cười, nịnh hót nói. “Lão nô thỉnh an Ngự Vương phi!”

Một tiếng “Ngự Vương phi”, khiến Trầm Ngư cùng Thanh Nhạc đồng loạt nhìn về phía nàng.

Trải qua lần cung yến này, trải qua việc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chấp nhận tức phụ này, trải qua việc Thiên Vũ Đế cho phép Phượng Vũ Hoành trực tiếp gọi hắn là phụ hoàng, còn ai dám không tiếp nhận vị chính phi này của Cửu Hoàng tử?

Phượng Vũ Hoành cũng không khách khí, nhìn lão ma ma hành đại lễ, lúc này mới nhẹ nâng tay. “Ma ma mau đứng lên.”

Lão ma ma kia chưa kịp đứng dậy, đúng lúc này, cách đó không xa bất chợt có giọng nữ bén nhọn vang lên. “Phượng Vũ Hoành! Ta giết ngươi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!