Một tiếng kêu này dọa mọi người nhảy dựng, Hoàng Tuyền trong chớp mắt nhảy lên trước mặt Phượng Vũ Hoành để bảo vệ nàng, chỉ thấy Thanh Nhạc đang quỳ dưới đất đột nhiên xông ra, tay phải nhanh chóng rút xuống một cây trâm cài tóc trên đầu Trầm Ngư, chạy thẳng tới chỗ Phượng Vũ Hoành, đâm tới.
Phượng Vũ Hoành không trốn, cứ nhìn Thanh Nhạc điên điên khùng khùng tiến tới, hơn nữa còn có Hoàng Tuyền, lúc khẽ mỉm cười, Thanh Nhạc đã bị Hoàng Tuyền một cước đá ra thật xa.
Phượng Trầm Ngư lần đầu tiên nhìn thấy nha hoàn bên người nàng động thủ, trước đây chỉ biết Ngự Vương phủ đưa tới hai người nha hoàn biết võ công, lại không nghĩ rằng hung hãn như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành, vị muội muội này thanh lãnh và quả cảm, bất chợt cảm thấy bản thân không quen biết người này. Bất kể là đích nữ Phượng Vũ Hoành trước đây hay thứ nữ Phượng Vũ Hoành hiện tại, dường như cũng không nên như vậy.
Nàng nói không ra Phượng Vũ Hoành có gì không đúng, chỉ là đáy lòng có một loại tuyệt vọng dâng lên.
Vị muội muội này, nàng dường như... Không đấu lại.
Thanh Nhạc quỳ một đêm, bây giờ lại bị Hoàng Tuyền đạp một cước, đã sớm hôn mê trong lúc bay ra ngoài. Lúc rơi xuống đất chỉ nghe “rầm” một tiếng, ngay cả đỡ cũng không có người tiến lên đỡ nàng.
Ma ma kia không quan tâm đến việc Hoàng Tuyền ở trước cửa cung mà động thủ, nàng là lão nhân trong cung, nàng đã từng thấy Hoàng Tuyền và Vong Xuyên. Nha hoàn mà Vân phi đã dùng qua, ai dám đắc tội?
Nàng cười ha ha nhìn Phượng Vũ Hoành, không để ý đến Thanh Nhạc, chỉ cung kính nói. “Vương phi muốn xuất cung sao? Hay là để lão nô sắp xếp xe ngựa cho người?” Vừa nói vừa đưa mắt nhìn xe ngựa của Phượng gia cách đó không xa.
Phượng Vũ Hoành cười, ma ma trong cung quả nhiên đều là người có thể nhìn ra môn đạo, nàng cũng không khách khí. “Như vậy thì làm phiền ma ma.”
“Vương phi chớ nói vậy.” Ma ma kia nhanh chóng hành lễ, xoay người sai người chuẩn bị.
Lúc Phượng Vũ Hoành ngồi xe ngựa trong cung về đến nhà, đã là giờ thìn. Chuyện phát sinh ở cung yến đêm qua, Phượng Cẩn Nguyên đã mang theo Tưởng Dung hồi phủ và thuật lại với mọi người. Bây giờ Trầm Ngư còn quỳ bên ngoài cửa cung, lão thái thái muốn Phượng Cẩn Nguyên qua đó xem thử, nhưng Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy hắn đi sẽ làm Hoàng hậu tức giận hơn, cũng chỉ có thể phái xe ngựa đi đón, còn mình thì ở trong phủ yên lặng chờ đợi.
Tiếc thay, nữ nhi trở về vào sáng sớm chẳng phải là Trầm Ngư mà hắn quan tâm nhất, mà là Phượng Vũ Hoành.
“Có thấy Đại tỷ tỷ của ngươi hay không?” Phượng Vũ Hoành vừa tiến vào cửa phủ, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp tiến lên đón, mở miệng lại hỏi một câu như vậy.
Nàng hơi run sợ giật mình, cả đêm không ngủ, tinh thần có chút không tốt, Phượng Cẩn Nguyên hỏi một câu như vậy trực tiếp động vào hỏa khí của nàng. “Nữ nhi lưu trong cung cả đêm, phụ thân cũng không quan tâm được một chút sao?”
Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày lại, không khách khí chút nào, nói. “Ngươi không phải đã an toàn trở về sao! Đại tỷ tỷ ngươi bị phạt quỳ ở cửa cung, sao có thể so sánh với ngươi, người được Hoàng thượng lưu lại để xem bệnh.”
Nàng cũng cau mày nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, trong đầu có có bốn chữ như vạn mã ngàn lao chạy qua: Không biết xấu hổ!
“Không nhìn thấy!” Nàng chẳng muốn nói linh tinh, mang theo Hoàng Tuyền đi về phía Đồng Sinh hiên.
Phượng Cẩn Nguyên cũng cả đêm không ngủ, nên có chút khó chịu, thấy Phượng Vũ Hoành cư nhiên nói chuyện với hắn như vậy, tức giận đến hét lớn một tiếng. “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Phượng Vũ Hoành đâu chịu để ý, làm như không nghe, trực tiếp mà đi. Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị một nha hoàn đi tới ngăn cản. “Nhị tiểu thư, lão thái thái mời người đến Thư Nhã viên!” Lời nói mang theo khách khí cùng mừng rỡ, thái độ hoàn toàn khác biệt Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Vũ Hoành gật đầu, mang theo Hoàng Tuyền cùng nha hoàn kia đến Thư Nhã viên, trước khi đi còn nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Phụ thân nếu còn chuyện muốn hỏi, không bằng cùng A Hoành đến thỉnh an tổ mẫu, Đại tỷ tỷ thân là đích nữ Phượng gia, nhưng lại tự ý đóng giả nha hoàn của Thanh Nhạc cô nương, thật không biết rốt cuộc nhà chúng ta trong kinh thành có địa vị gì.”
Mặt Phượng Cẩn Nguyên lúc đỏ lúc trắng, mắt thấy Phượng Vũ Hoành đã cùng nha hoàn đi đến Thư Nhã viên, bất đắc dĩ giậm chân một cái, cũng theo đi.
Trái với Phượng Cẩn Nguyên một lòng lo lắng cho Trầm Ngư, lão thái thái và tất thảy mọi người ở Thư Nhã viên lại vô cùng mừng rỡ khi Phượng Vũ Hoành trở lại. Triệu ma ma đi lên trước nghênh tiếp, cũng không chú ý đến sự hiện diện của Phượng Cẩn Nguyên, hành đại lễ với Phượng Vũ Hoành “Lão nô thỉnh an Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư trong cung bận rộn cả đêm, nhất định là mệt muốn chết rồi, lúc trời còn chưa sáng lão thái thái đã sai người làm canh bồ câu non, để Nhị tiểu thư bồi bổ thân mình.”
Phượng Vũ Hoành nở nụ cười xán lạn, nói với Triệu ma ma. “Thật làm phiền tổ mẫu nhớ nhung, trong phủ này, chỉ có tổ mẫu thương ta nhất!”
Triệu ma ma dẫn người tới đại sảnh, đồng thời thuận theo lời của nàng nói. “Lão thái thái tất nhiên là thương Nhị tiểu thư, không chỉ chuẩn bị canh bồ câu non, còn đi tìm thợ cắt may tốt nhất kinh thành, chờ Nhị tiểu thư hồi phủ sẽ may cho người bộ đồ mới.”
“A?” Phượng Vũ Hoành khó hiểu. “Vì sao phải may đồ mới?”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi vào đại sảnh, lão thái thái đang ngồi trên chủ vị, gương mặt cười hiền hòa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, lời nàng hỏi, lão thái thái chủ động đáp. “A Hoành nhà chúng ta nhận được trâm Phượng Hoàng, tất nhiên phải có một bộ xiêm y đẹp mắt phối hợp cùng cây trâm kia.”
Thì ra là lo nghĩ cái này.
Phượng Vũ Hoành không dấu vết nhếch khóe môi, cúi người hạ bái với lão thái thái. “Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, phiền tổ mẫu nhớ mong, là tôn nữ không tốt.”
Lão thái thái mau chóng liếc mắt ra hiệu với Triệu ma ma, Triệu ma ma tiến lên đỡ Phượng Vũ Hoành dậy, chợt nghe lão thái thái lại nói. “A Hoành đâu có gì không tốt, được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu yêu thương là phúc phận của ngươi, cũng là phúc khí của Phượng phủ chúng ta. Ngươi có thể cho Phượng gia thể diện lớn như vậy, ta và phụ thân ngươi cũng nên cảm kích ngươi.”
“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành nhẹ xoay người, nhìn Phượng Cẩn Nguyên. “Chỉ sợ phụ thân không hề cảm thấy đây là thể diện.”
“Hừ!” Phượng Cẩn Nguyên dùng sức vung tay áo một cái, cũng không đoái hoài tới việc thỉnh an lão thái thái, trực tiế ngồi trên ghế, trừng Phượng Vũ Hoành, tức giận nói. “Chỉ biết giành lấy vinh quang cho mình, lại hoàn toàn không để ý đến Đại tỷ tỷ ngươi, Phượng gia ta không có hài tử như ngươi!”
“Cẩn Nguyên!” Lão thái thái chỉ sợ thái độ của Phượng Cẩn Nguyên sẽ làm Phượng Vũ Hoành tức giận, nhanh chóng quát hắn ngưng lại. “A Hoành là A Hoành, thể diện chính là thể diện, ngươi kéo Trầm Ngư vào làm gì?” Thấy Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn tức giận, lại nói tiếp. “Trâm Phượng Hoàng là vật gì? Bây giờ Thánh thượng đã ban nó cho A Hoành của chúng ta, chuyện này đối với Phượng phủ mà nói, chẳng phải là phúc khí chứ là gì? Ngươi là phụ thân, không khen thì thôi vậy, sao còn muốn răn dạy?”
Nghe lão thái thái nhắc tới trâm Phượng Hoàng, hỏa khí của Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới giảm đi một chút. Nói thật, lúc Phượng Vũ Hoành giành được trâm Phượng Hoàng, hắn cũng chấn động. Đặc biệt là ba mũi tên Phượng Vũ Hoành bắn ra, không chỉ tiêu diệt nhuệ khí của Bộ Nghê Thường, còn khiến tất cả mọi người thán phục.
Hắn không quên được biểu tình của một đám quan chức nhìn hắn lúc ấy, tuy phức tạp, nhưng hắn biết, ai nấy đều vì hắn có được một nữ nhi như vậy mà ước ao ghen tị. Mà chính hắn, sau khi chấn động chính là nghi hoặc.
Hắn dù thế nào cũng nghĩ không ra, Phượng Vũ Hoành sống trong núi ba năm, sao có thể thay đổi nhiều như vậy? Không những thay đổi tính cách, mà tâm địa cũng thay đổi, nhưng một thân công phu này, rốt cuộc là đến từ đâu?
Nhẹ nhàng thu lại tâm tư, lần nữa liếc nhìn Phượng Vũ Hoành, có hơi hòa hoãn. “A Hoành có được trâm Phượng Hoàng, tất nhiên là vinh dự của Phượng gia, nhưng...” Hắn nghĩ tới chuyện của Trầm Ngư, trong lòng lại khó chịu. “Đại tỷ tỷ ngươi bây giờ vẫn còn quỳ trước cửa cung, ngươi có được thể diện lớn như vậy trong cung yến, sao lại không van nài cho Đại tỷ tỷ ngươi?”
Phượng Vũ Hoành hít sâu một hơi, nàng rất muốn nổi giận, đối mặt với vị phụ thân không biết xấu hổ của nguyên chủ, nàng thật sự muốn tiến lên trước cho hắn mấy cái bạt tai.
“Phụ thân, làm người phải biết đâu là giới hạn. Tuy ta được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu yêu thương, nhưng nếu không biết điều mà có lòng tham không đáy, Phượng gia dù là cái gì cũng không giữ được.” Ánh mắt nàng dần dần ác liệt. “Ta có được trâm Phượng Hoàng, được Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng hậu nương nương tự tay cài lên tóc cho ta, Hoàng thượng lại cho phép ta gọi hắn là Phụ hoàng. Vinh dự như vậy, nhưng Phượng gia đến một cái xe ngựa cũng không phái đến đón ta, việc này, chỉ sợ đã truyền vào trong cung.”
Lão thái thái sững sờ. “Xe ngựa gì?”
Phượng Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, nhưng lại cảm thấy mình làm đúng, vì vậy nói. “Nhi tử phái xe ngựa tới cửa cung đón Trầm Ngư.”
“Vậy A Hoành trở về thế nào?” Lão thái thái dường như nghĩ tới điều gì. “Ngươi chỉ phái xe ngựa đi đón Trầm Ngư bị phạt quỳ, nhưng lại không thể phái thêm một chiếc xe nữa đến đón A Hoành?”
Phượng Cẩn Nguyên cúi đầu không nói.
Phượng Vũ Hoành nói. “Hồi tổ mẫu, lão ma ma ở cửa cung thấy tôn nữ đáng thương, nên chuẩn bị xe ngựa đưa tôn nữ về. Bằng không... Chỉ sợ tôn nữ phải đi bộ trở về.”
“Hồ đồ!” Lão thái thái tức giận, gõ quyền trượng xuống mặt đất.“Trầm Ngư là bị Hoàng thượng tự mình giáng tội, A Hoành là được Hoàng thượng chính miệng khen thưởng, bên nào nặng bên nào nhẹ, sao ngươi không hiểu?”
Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái chửi đến có chút bực bội, không khỏi cãi lại. “Sao lại không hiểu? Dù được khen thưởng, nàng cũng chỉ là thứ nữ! Dù có trâm Phượng Hoàng, Cửu Hoàng tử cũng chỉ là tên phế nhân không có hy vọng với Hoàng vị! Nữ nhi mà Phượng gia ta muốn bảo vệ là ai, mẫu thân sẽ không quên chứ?”
Hắn nhắc nhở như vậy, lão thái thái đúng chỉ là cọng cỏ đầu tường gặp gió thì gục, trong lòng lại bắt đầu thiên vị. Đúng vậy, nàng chỉ cao hứng vì Phượng Vũ Hoành có được trâm Phượng Hoàng, nhưng lại quên mất Cửu Hoàng tử vô vọng với Hoàng vị!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề. Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên tâm niệm xoay chuyển, đặc biệt là lão thái thái, con ngươi chuyển loạn, tâm tư phức tạp.
Đêm qua, lúc nàng nghe Phượng Cẩn Nguyên nói tới chuyện trên cung yến, cả trái tim đều bị trâm Phượng Hoàng hấp dẫn. Nàng biết, có được trâm Phượng Hoàng, tương đương với việc có được nửa thiên hạ. Hoàng thượng đến nay không lập Thái tử, mà cung yến năm nay lại hạ lệnh ban thưởng trâm Phượng Hoàng, đây phải chăng là ngầm nhận định Thái tử tương lai sao?
Đối với nàng mà nói, bất kể là Phượng Trầm Ngư hay là Phượng Vũ Hoành, mà kể cả Tưởng Dung hay Phấn Đại cũng tốt, chỉ cần là Phượng gia hài tử, mặc kệ trưởng thứ, có được trâm Phượng Hoàng, đó đều là vinh quang của cả Phượng gia.
Cho nên nàng không để ý tới Trầm Ngư còn quỳ nơi cửa cung, một lòng nịnh bợ Phượng Vũ Hoành, nhưng bây giờ nhi tử nàng nhắc nhở như vậy, lão thái thái lại cảm thấy trâm Phượng Hoàng cũng không có tốt như nàng tưởng tượng.
Nàng theo bản năng đưa mắt sang Phượng Vũ Hoành, liền muốn hỏi xem đêm qua nàng không về, Hoàng thượng còn nói thêm gì không.
Giờ khắc này sắc mặt Phượng Vũ Hoành hơi đen lại, ánh mắt sắc bén như đao, thân mình từ trên ghế đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức chưa từng có trước đây theo tiếng chân của Phượng Vũ Hoành tiến tới, y hệt như ba mũi tên trong cung yến, mà hắn thì biến thành hồng tâm, Phượng Vũ Hoành ngày càng tiến lại gần, hô hấp của hắn lại cũng dừng lại.
“Phụ thân!” Rốt cuộc, nàng đi tới trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, tay chống góc bàn, nghiêng mình về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng. “Ngươi nói ai là phế nhân?”