Phượng Cẩn Nguyên trước đây chẳng qua là cảm thấy nữ nhi này rất khác ba năm trước, nhưng bây giờ, tính tình không chỉ lạnh nhạt, còn có một chút tàn nhẫn. Hắn biết nàng biết võ công, biết y thuật của nàng cao minh, nhưng chưa từng giống như bây giờ, hắn sinh ra vô hạn sợ hãi với nữ nhi này.
Theo bản năng ngả người về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với Phượng Vũ Hoành, người dựa vào lưng ghế, cảm giác khủng bố và áp bức Phượng Vũ Hoành mang đến cho hắn không hề thuyên giảm.
“A Hoành.” Lão thái thái nhìn ra có gì không đúng, muốn khuyên mấy câu, nhưng vừa nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Vũ Hoành nàng đã đổ mồ hôi hột. Chỉ kêu một tiếng, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng quỷ dị. Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên bị Phượng Vũ Hoành dọa sợ, ai cũng không nói một câu, nhưng ai tinh tường cũng nhìn ra được, hai người này đang run rẩy, tim Phượng Cẩn Nguyên đập thình thịch, mi tâm cũng nhíu lại.
“Phụ thân.” Rốt cuộc, Phượng Vũ Hoành lại nói. “Người làm Thừa tướng nhiều năm, cũng không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Cũng không biết những lời nào nên nói trước mặt người nào, lời nào không nên nói trước mặt người nào. Nữ nhi thật chẳng thể hiểu nổi, người ngu dốt như vậy, sao có thể là Tả Thừa tướng một triều.”
“Ngươi...” Phượng Cẩn Nguyên vừa thẹn vừa tức, hắn là đại quan viên nhất phẩm đương triều, trừ Hoàng thượng cùng mấy vị Hoàng tử, chưa từng có ai dám răn dạy hắn như thế. Hiện nay, lại bị nữ nhi nói như thế, hắn phải để mặt mũi ở đâu? “Nghiệt súc!” Hắn trừng Phượng Vũ Hoành, há miệng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng hai mắt vì giận mà trợn to.
Nhưng Phượng Vũ Hoành sao có thể bị hắn dọa sợ, vị phụ thân này không biết xấu hổ nàng còn có thể chấp nhận, còn có thể ở ngoài mặt lưu lại cho đối phương một chút tôn nghiêm của trưởng bối. Nhưng hắn chửi Huyền Thiên Minh, cái này, nàng nhịn không được!
“Nữ nhi là nghiệt súc, vậy phụ thân nhục mạ tế tử tương lai của mình, thì gọi là gì?” Ngươi không có dáng vẻ của phụ thân, thì cũng đừng yêu cầu ta có dáng vẻ của nữ nhi.
“Ta là phụ thân của ngươi!” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy nữ nhi này xưa nay không coi hắn là phụ thân, tuy ba năm trước hắn không nhận mẫu tử nàng, nhưng hôm nay ba người Diêu thị cũng đã hồi phủ, là tiểu bối, Phượng Vũ Hoành đáng lẽ phải mang lòng cảm kích hắn mới đúng, sao lại có lòng trả thù mãnh liệt như vậy?
“Đúng vậy, người là phụ thân.” Phượng Vũ Hoành tiến về phía trước một chút, làm cho Phượng Cẩn Nguyên không còn chỗ trốn. “Nhưng phụ thân cũng đừng quên, người là con dân của Đại Thuận, là thần tử của Hoàng thượng. Là kẻ bề tôi, lại nhục mạ con vua, là trọng tội khám nhà diệt tộc, chẳng lẽ phụ thân muốn đem toàn bộ dòng tộc Phượng gia lên đoạn đầu đài?”
Từng chữ từng câu vang vọng, khiến Phượng Cẩn Nguyên không thể phản bác, sắc mặt lão thái thái cũng trắng bệch.
Triệu ma ma đứng một bên tim cũng sắp ngừng đập, Nhị tiểu thư thật tà môn, quá tà môn!
Nhìn thấy lão thái thái sắp không thở nổi, Triệu ma ma hết cách rồi, đành phải nhắm mắt phá vỡ cục diện bế tắc. “Lão thái thái, người phải bảo trọng thân thể!”
Phượng Vũ Hoành nghe rất rõ, nhếch khóe môi, hung ác trợn mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, trong ánh mắt là cực điểm cảnh cáo.
Nhưng rất nhanh nàng đã đứng thẳng, trong nháy mắt tháo gỡ lệ khí, lúc nhìn lão thái thái, trên mặt là vạn phần thân thiết. “Tổ mẫu, người làm sao vậy?”
Lão thái thái trong nháy mắt hoảng hốt, chỉ cảm thấy hết thảy những chuyện vừa rồi đều không phải thật, Phượng Vũ Hoành không hề đối đầu với Phượng Cẩn Nguyên, vẫn là tôn nữ ngoan giúp nàng chữa bệnh.
Triệu ma ma không ngừng giúp lão thái thái thuận khí, thấy Phượng Vũ Hoành chạy tới, liền chủ động nói. “Nhị tiểu thư mau xem thử, lão thái thái giống như thở không nổi nữa.” Lúc nàng nói chuyện với Phượng Vũ Hoành, cũng không dám nhìn nàng, đầu óc tê dại, chỉ lo Phượng Vũ Hoành lại đưa ánh mắt lúc nãy ra.
Tuy nhiên v may, Phượng Vũ Hoành cùng người vừa nãy như hai người khác nhau, bây giờ đứng ở chỗ này, chỉ là một tôn nữ quan tâm thân thể của tổ mẫu.
Chỉ thấy nàng vươn tay ra, vỗ vào sau cổ lão thái thái, cũng không biết vỗ vào nơi nào, lão thái thái đang nghẹn thở một thoáng đã thuận khí.
“Tổ mẫu phải bảo trọng thân thể, dù cho phụ thân chọc người động khí, người cũng phải nhịn a!” Một câu nói, đẩy tội làm lão thái thái nghẹn thở lên đầu Phượng Cẩn Nguyên.
Lão thái thái còn có thể nói gì, trong lòng run rẩy vài lần, không cam lòng thuận gật đầu với lời nói của Phượng Vũ Hoành.
Dù nói thế nào, lời Phượng Cẩn Nguyên nói ra lúc nãy, thật sự là có sai lầm với thân phận Thừa tướng của hắn. Giống như hắn đã ném đi quan hệ phụ tử, những lời dạy dỗ của Phượng Vũ Hoành, không hề sai.
“Cẩn Nguyên, ngươi nên thận trọng.” Lão thái thái nhắm mắt nói một câu, thấy Phượng Cẩn Nguyên khẽ gật đầu, lúc này mới hơi yên lòng. Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, thấy khuôn mặt nàng vẫn thân thiết như cũ, đã đánh bạo nói một câu. “Đừng động khí với phụ thân ngươi, hắn cả đêm không ngủ, cũng là do nhớ mong tỷ muội các ngươi.”
Phượng Vũ Hoành cười. “Phải! Phụ thân nhớ mong ái nữ, A Hoành rất cảm động, chỉ là không biết tại Đại tỷ tỷ mặc hồng y làm tỳ nữ cho Thanh Nhạc cô nương? Không biết nàng có nghĩ rằng sẽ liên lụy đến phụ thân, đến Phượng gia hay không?” Nàng nói chuyện không mang theo một tia cảm xúc, nàng theo thói quan bày ra bộ dáng lạnh lùng, hung bạo, người nghe rất đau lòng.
Lão thái thái chỉ lo Phượng Cẩn Nguyên lại chọc giận Phượng Vũ Hoành, nhanh chóng giảng hòa. “Đại tỷ tỷ ngươi cũng vì muốn được tiến cung, đều do Thẩm thị kia, chết rồi cũng không tích đức được cho hài tử của mình.”
Phượng Cẩn Nguyên theo bản năng gật đầu, ánh mắt không nhìn Phượng Vũ Hoành, chỉ theo lời của lão thái thái nói. “Một nhà chúng ta đều bị ác phụ ấy làm phiền!”
Phượng Vũ Hoành trong mắt hiện ra một chút nghiêm nghị, tường sập chúng nhân đẩy, đây là Phượng gia.
Lúc này, trong sân có tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, cúi người hành lễ với ba người, sau đó nói. “Lão thái thái, lão gia, Đại tiểu thư hồi phủ!”
Vừa nghe lời này, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng lên. “Trầm Ngư hồi phủ?”
Lão thái thái tăng cường hỏi. “Thế nào, có bị thương không?”
Tiểu nha hoàn kia đáp rất lưu loát. “Đại tiểu thư là được hạ nhân đỡ vào, trên đùi có thương tích, đã trở lại viện của mình nghỉ ngơi.”
Phượng Cẩn Nguyên vội vàng nói. “Sai người đi mời đại phu!” Vừa nói vừa đi ra ngoài. “Ta qua xem thử.”
Thấy hắn vội vã đi, lão thái thái ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn Phượng Vũ Hoành, dùng giọng thương lượng nói. “Chúng ta cũng qua xem thử chứ?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, chủ động đưa tay nâng lão thái thái. “Tổ mẫu muốn đi, tôn nữ tất nhiên sẽ bồi tiếp. Chỉ là tổ mẫu vạn lần không nên tức giận phụ thân, tự làm mình bị thương sẽ không tốt.”
Lão thái thái nghe Phượng Vũ Hoành nói, đầu óc tê tê, rõ ràng là bị nàng dọa sợ, sao lại trở thành bị nhi tử của nàng chọc tức rồi? Tôn nữ này trợn mắt nói dối, cuối cùng nàng cũng được thỉnh giáo.
Phượng Trầm Ngư hồi phủ, kinh động mọi người trong phủ. Tưởng Dung cùng các di nương đang muốn đến Thư Nhã viên thỉnh an lão thái thái lại dồn dập đi sang viện của Trầm Ngư, đám người đều biết, Trầm Ngư trở lại, lão gia và lão thái thái nhất định sẽ tự mình đi thăm.
Lão thái thái đi chậm nhất, lúc Phượng Vũ Hoành cùng Triệu ma ma nâng Trầm Ngư vào trong, Diêu thị, An thị, Hàn thị, Kim Trân cùng với Tưởng Dung cũng đã đến.
Vành mắt Diêu thị đen lại, nhìn qua là biết cả đêm không ngủ. Phượng Vũ Hoành biết nàng lo lắng cho mình, vội vàng cười trấn an, Diêu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.
Lúc này, Trầm Ngư nằm trên giường, dung mạo tiều tụy, đang chầm chậm nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên đứng ở bên giường, không mắng nàng, không hỏi thăm nàng, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nữ nhi này là hy vọng lớn nhất của hắn, rõ ràng đã nói với nàng về con đường tương lai của bản thân, ai nghĩ được nàng không nghe theo, cư nhiên làm ra chuyện như vậy.
Lúc trước nàng không thể vào cung cũng tại Thẩm thị, không trách được Trầm Ngư, nhưng về chuyện xảy ra trên cung yến hôm qua, họa Trầm Ngư mang đến quá lớn.
Phượng Vũ Hoành thấy mọi người ai cũng không nói chuyện, không khỏi khẽ ho hai tiếng, nghi ngờ nói. “Trong cung yến hôm qua cũng không tiện hỏi nhiều, bây giờ Đại tỷ tỷ hồi phủ, muội muội cũng tò mò muốn hỏi một câu, Đại tỷ tỷ mặc đồ như vậy tiến cung, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Tất cả mọi người cảm thấy một thân hồng y của Trầm Ngư quá chói mắt, bây giờ Phượng Vũ Hoành hỏi, đã thuận theo lời của nàng dồn dập đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn.
Hàn thị bởi vì chuyện của Phấn Đại, trong lòng luôn có oán khí rất lớn, tính khí cũng không thiên kiều bá mị giống như trước kia, bây giờ nhìn bất kỳ nữ nhi nào trong phủ, đều cảm thấy các nàng làm hại tiền đồ của Phấn Đại, chỉ hận không thể xé nát những đích nữ thứ nữ này, để cho Phấn Đại trở thành hài tử duy nhất trong phủ này.
Phượng Vũ Hoành nói đến hồng y của Trầm Ngư, thành công động vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng, chỉ thấy Hàn thị bỗng nhiên cười khanh khách, cũng không giống quyến rũ như trước, mà lại có chút âm u. “Mẫu thân của Đại tiểu thư chết rồi, chắc nàng cao hứng lắm!”
An thị hung hăng cau mày, quay đầu nhìn Hàn thị, nửa ngày, cúi đầu nói với Diêu thị. “Nữ nhân này tám phần là điên.”
Lão thái thái cũng cho là như vậy, Trầm Ngư khóc càng ngày càng lớn, nàng gõ quyền trượng xuống mặt đất, chỉ vào Hàn thị, lớn tiếng. “Người đâu! Lôi mụ điên này về viện của nàng!”
Hàn thị cũng không biện bạch, chỉ tiếp tục cười khanh khách, cười đến nỗi Phượng Cẩn Nguyên cũng sợ hãi.
Hắn đã lâu không đến viện của Hàn thị, từ khi Phấn Đại rời phủ, hắn cứ cảm thấy có chút thua thiệt cho Hàn thị, đã tận lực tránh né, nhưng không ngờ hôm nay Hàn thị lại biến thành cái dạng như vậy.
“Trầm Ngư.” Tiếng cười của Hàn thị xa dần, lão thái thái mới mở miệng. “Tuy lời của Hàn di nương ngươi nghe không xuôi, nhưng nàng nói đúng. Ngươi vụng trộm tiến cung còn có thể lượng thứ, nhưng một thân hồng y...”
“Rốt cuộc là mặc cho ai nhìn?” Không đợi lão thái thái nói xong, Phượng Vũ Hoành đã cướp lời, chỉ một câu đã chỉ ra điểm then chốt: Trầm Ngư mặc đồ như vậy, là cho một người nhìn.
Phượng Cẩn Nguyên không ngốc, lúc đêm qua hồi phủ đã kỹ càng phân tích hành động của Trầm Ngư.
Thất Hoàng tử Huyền Thiên Hoa tính khí xuất trần, rất ít tiếp xúc với đại thần, hắn cũng nhớ dường như đã có người nói Thất Hoàng tử yêu thích hồng sắc, vừa nghĩ đến đây, Trầm Ngư mặc hồng y, đã không còn khó giải thích.
Chỉ là Trầm Ngư nhìn thấy Thất Hoàng tử không được mấy lần, dù cho có động tâm, cũng không có cơ hội hỏi thăm sở thích của đối phương trong thời gian ngắn như vậy. Như vậy, nhất định là có người cố ý nói việc này cho Trầm Ngư nghe, mới thúc đẩy nàng mặc đồ như thế tiến cung.
Hắn đột nhiên đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Phượng Vũ Hoành chủ động đón nhận ánh mắt của hắn, nói. “Đại Thuận triều lấy chữ hiếu làm đầu, Đại tỷ tỷ phạm vào tội tối kỵ như vậy, phụ thân nên trách phạt ra sao? À đúng rồi, Đại tỷ tỷ còn trộm Thất Thải Thạch mà phụ thân chuẩn bị dâng cho Hoàng hậu nương nương, suýt nữa đưa phụ thân vào chỗ chết, thật không biết phụ thân đã đắc tội gì với Đại tỷ tỷ, nếu không cởi mở khúc mắc, phụ tử sẽ kết thù mất!”