Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 155: Chương 155. Trợ Thiên tử, lệnh thiên hạ


trước sau

Liên quan với chuyện phát sinh trên cung yến, những người khác của Phượng gia không hề biết tỉ mỉ, Phượng Cẩn Nguyên thiên vị Trầm Ngư, lúc kể chuyện đương nhiên đã cân nhắc sửa đổi. Bây giờ Phượng Vũ Hoành nói ra thì mọi người mới biết, thì ra Trầm Ngư không chỉ mặc hồng y tiến cung, lại còn ăn cắp Thất Thải Thạch!

An thị nhìn Trầm Ngư, bất đắc dĩ lắc đầu. “Đại tiểu thư muốn tiến cung thì chúng ta thông cảm được, nhưng vì sao lại muốn hãm hại lão gia như thế? Phải biết đây chính là ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương! Chỉ cần một chút sai lầm nhỏ là có thể mất đầu!”

Mọi người cùng gật đầu, Phượng Cẩn Nguyên biết rõ người Trầm Ngư muốn hại là Phượng Vũ Hoành, nhưng tiếc thay lại tính sai một nước, cuối cùng lại bị Phượng Vũ Hoành gài bẫy.

“Là phụ thân cất đồ không kỹ, ngươi không nên trách Đại tỷ tỷ ngươi.” Phượng Cẩn Nguyên khi nói xong còn muốn trừng Phượng Vũ Hoành, nhưng lại nhớ đến chuyện mới xảy ra ở Thư Nhã viên, ánh mắt chưa chuyển đi đã miễn cưỡng quay trở lại.

Phượng Vũ Hoành lại làm mặt ủy khuất, nhìn Phượng Cẩn Nguyên nói. “Sao phụ thân lại nói thế? A Hoành chẳng qua là một thứ nữ, nào dám trách cứ Đại tỷ tỷ? Phụ thân là muốn đem A Hoành đặt ở chỗ nào?”

“Ngươi...” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy không thể nói lại Nhị nữ nhi này, tính khí nữ nhi của hắn, rất giống với Cửu Hoàng tử kia, nói đen thành trắng, nói vuông thành tròn, ánh mắt cũng không chớp lấy một lần.

Phượng Vũ Hoành nhìn sắc mặt phụ thân nàng thiên biến vạn hóa, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường Tả Thừa tướng một triều, lại không thể quản lý được chuyện hậu viện trong nhà, hắn cho rằng một lòng vì nước là được, cũng không biết, gia không hợp, vạn sự giai bất hưng.

Diêu thị đứng bên người An thị, nhìn nữ nhi cùng Phượng Cẩn Nguyên đối chọi gay gắt, giống như không trông thấy, thấp giọng đàm luận cùng An thị hai câu, hoàn toàn không để ý tới sự việc này.

An thị nhìn trong mắt, cũng thấy kinh ngạc. Xem ra ở tây bắc ba năm, người thay đổi không chỉ có Phượng Vũ Hoành, còn có Diêu thị.

“Phụ thân.” Trầm Ngư vẫn nằm trên giường rốt cuộc cũng mở miệng, gương mặt bôi đen đã được trút bỏ, chỉ còn lại sự nhợt nhạt. “Bây giờ mẫu thân đã không còn, vị trí đích nữ của Trầm Ngư cũng chẳng còn ý nghĩa, thỉnh phụ thân trả lại vị trí đích nữ này cho Nhị muội muội, Trầm Ngư... Trầm Ngư không tranh.”

Khi nàng nói xong lời này, hai hàng lệ như ngọc châu lăn dài trên má, rơi xuống chăn bông, khiến Phượng Cẩn Nguyên đau lòng.

Lão thái thái thở dài tuyệt vọng nói. “Ngươi đang nói gì vậy? Đích nữ là đích nữ, làm gì có đạo lý đổi đi đổi lại?”

Lão thái thái vừa nói lời này ra đã hối hận, chỉ biết là mình nói sai rồi, lại nhìn mọi người trong phòng, trừ Trầm Ngư cùng Phượng Cẩn Nguyên, không ai không kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh mắt của mọi người đều có cùng một dòng chữ: Đích nữ Phượng gia không phải đã đổi đi đổi lại rồi sao?

Lão thái thái quay đầu đi chỗ khác, không nhìn mọi người, Trầm Ngư ngừng một lúc, tiếng nức nở lại vang lên. “Phụ thân, Trầm Ngư bây giờ không còn có cái gì nữa, đích nữ, không làm cũng được.”

“Nói bậy!” Phượng Cẩn Nguyên giận dữ. “Ngươi là đích nữ Phượng gia, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”

“Thế nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Phượng Cẩn Nguyên nhắc nhở Trầm Ngư. “Ngươi không mất gì hết, nhớ kỹ, trước đây ra sao, sau này vẫn như vậy! Thứ ngươi mất đi, sớm muộn cũng trở lại!”

Trong mắt Trầm Ngư lóe lên một tia sáng, trông đợi nhìn Phượng Cẩn Nguyên. “Trâm Phượng Hoàng kia...”

“Hừ!” Phượng Vũ Hoành cũng chẳng khách khí gì phát ra một tiếng cười gằn, thì ra là muốn như vậy.

Lời nói của Trầm Ngư vẫn tiếp túc, nói đến mức nghe câu nào cũng có lý. “Ai nấy đều biết trâm Phượng Hoàng đại diện cho cái gì, trâm kia ở trong cung thì tốt rồi, nhưng hôm nay đã rangoài cung, chuyện này... Tam Hoàng tử sẽ nghĩ gì?”

Nàng vừa nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng không nhịn được mà tự hỏi.

Trầm Ngư nói không sai, trâm Phượng Hoàng đại diện cho cái gì, ai nấy đều biết, Phượng Trầm Ngư thân mang Phượng mệnh, đây cũng chẳng phải bí mật gì, tuy chưa hoàn toàn công khai, nhưng trong phạm vi nhỏ vẫn có không ít người biết.

Bây giờ trâm Phượng Hoàng xuất hiện, lại rơi vào tay Phượng Vũ Hoành, điều này khiến cho người được Phượng gia lựa chọn ủng hộ, Tam Hoàng tử nghĩ thế nào?

Phượng Cẩn Nguyên theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành cũng mang theo ánh mắt trào phúng nhìn về phía hắn, còn không chờ hắn mở miệng, Phượng Vũ Hoành đã chủ động nói. “Chẳng lẽ phụ thân muốn ta đưa trâm Phượng Hoàng cho Đại tỷ tỷ?”

Diêu thị bây giờ nhìn không nổi nữa, mở miệng nói. “Đó là vật Hoàng thượng ban thưởng, sao có thể chuyển giao cho người khác?”

Phượng Cẩn Nguyên không dám trừng Phượng Vũ Hoành, nhưng dám trừng Diêu thị. “Phụ đạo nhân gia, ngươi biết cái gì chứ? Từ bao giờ ngươi được phép nói chuyện ở đây?”

“Lúc trước Phượng gia đã dùng kiệu tám người khiêng đưa mẫu thân ta vào phủ, phụ thân quên rồi sao?” Một tầng âm u lại phủ lên mặt Phượng Vũ Hoành.

Phượng Cẩn Nguyên không dám nhìn nàng, nhưng trong lòng không thể nín giận, không khỏi nói một câu. “Lúc trước là lúc trước.”

“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, “Xem ra sau này phụ thân nói nữa, lúc ấy nghe thử thì thôi vậy, quay đầu lại có thể không thể tin.”

“A Hoành.” Lão thái thái không nhìn nổi. “Chớ hờn dỗi phụ thân ngươi.” Thanh âm không lớn, rõ ràng không còn sức lực.

Phượng Vũ Hoành cười cười với lão thái thái. “Vậy tổ mẫu phân xử đi.”

“Phân xử cái gì?” Phượng Cẩn Nguyên ngồi ở bên giường của Trầm Ngư, vừa an ủi Trầm Ngư vừa nói. “Ở trong tay ngươi thì là đồ của ngươi, ngươi tất nhiên có thể chuyển giao cho người khác!”

“Phụ thân muốn đoạt?” Phượng Vũ Hoành tiến lên hai bước, nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười. “Phụ thân cướp đồ của nữ nhi, đúng là thiên cổ kỳ văn! Như vậy, đồ trong tay A Hoành đều là do người khác cho, ngay cả viện tử cũng là người khác cho. Phụ thân, nếu người thích thì cướp đi!” Vừa nói vừa vừa nhìn về phía Trầm Ngư. “Đại tỷ tỷ cần trâm Phượng Hoàng vô vị này, còn Đồng Sinh hiên của ta khí phái hơn viện tử của ngươi nhiều, ngươi cũng đoạt luôn đi!”

“Càn rỡ!” Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến sắp nổ phổi. “Sao ta lại sinh ra nữ nhi như ngươi?”

“Chuyên này người không thể trách ta.” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười lạnh, khiến cho mặt Phượng Cẩn Nguyên đỏ bừng lên. “Thời điểm người sinh ra ta, đâu có thương lượng với ai, bây giờ hối hận rồi, có thể trách ai chứ?”

Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác, muốn trách mắng Phượng Vũ Hoành, nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã phải nuốt trở vào, bây giờ hắn không có dũng khí nói chuyện với nữ nhi này, đôi khi thật hoài nghi đây rốt cuộc có phải nữ nhi của hắn không, trong ấn tượng của hắn, Phượng Vũ Hoành căn bản không có bộ dạng này.

Hắn an ủi Trầm Ngư. “Đừng so đo với nàng, ngươi yên tâm, là của ngươi thì sớm muộn cũng là của ngươi.”

Trầm Ngư lau nước mắt gật đầu, lại nghe được Phượng Vũ Hoành nói. “Thật sao? Phụ thân, ngươi không nên hối hận.”

Nàng nói xong, quay người lại, khom người với lão thái thái. “A Hoành không thích ở nơi này nên đi về trước. Tổ mẫu phải chú ý thân thể, ngày mai A Hoành đến thỉnh an sẽ bắt mạch cho tổ mẫu.”

Trong lòng lão thái thái có chút nhẹ lòng, tôn nữ này tuy ác liệt, nhưng vẫn rất tốt với nàng. Lão thái thái nguyên bản thích vàng bạc châu báu của Thẩm thị, sau này Phượng Vũ Hoành trở lại, dần dần cũng không còn để tâm mấy thứ đó, bắt đầu mong chờ Phượng Vũ Hoành thỉnh thoảng đưa cho nàng một chút kỳ dược.

Lão thái thái cảm khái, nhìn bóng lưng Phượng Vũ Hoành, lại nhìn Trầm Ngư vẫn còn đang nức nở trên giường, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Tưởng Dung.

Nhưng vừa nhìn đã cả kinh, cũng không biết là từ khi nào, thần sắc trên mặt Tưởng Dung vô cùng giống Phượng Vũ Hoành. Băng lãnh, vô tình, còn có...tuyệt vọng.

An thị nhìn thấy lão thái thái chú ý tới Tưởng Dung, trong lòng hơi kinh động, bước nhẹ lên, che chở cho Tưởng Dung, che đi ánh mắt của lão thái thái.

Tưởng Dung cũng hơi cúi đầu, sắc lạnh trong mắt càng sâu. Xưa nay nàng đều biết người trong nhà này không có tình thân, lần lượt nhìn thấy, lần lượt thất vọng, lần này lại bắt đầu tuyệt vọng.

Nàng đi ra từ sau lưng An thị, cũng khom người với lão thái thái một cái, không để ý đến Phượng Cẩn Nguyên, đuổi theo Phượng Vũ Hoành.

Nhưng không chờ nàng đi được bao xa, chợt nghe được bên ngoài tiếng hô to truyền đến. “Thánh chỉ đến!”

Mọi người trong Phượng gia thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đầu tiên, khẩn trương nhìn Trầm Ngư.

Trầm Ngư cũng sợ hãi, nàng quỳ cả đêm bên ngoài cửa cung, chỉ có Lão Thiên mới biết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu còn chưa hết giận, lại muốn hạ một đạo Thánh chỉ xuống xử phạt nàng.

“Phụ thân...” Nàng nơm nớp lo sợ mở miệng, kéo nhẹ ống tay áo của Phượng Cẩn Nguyên, một gương mặt tái nhợt đến đáng thương.

Phượng Cẩn Nguyên vỗ mu bàn tay nàng. “Nữ nhi yên tâm, vi phụ là Tả Thừa tướng đương triều, Hoàng thượng sẽ không quá khắc nghiệt. Ngươi ngồi trong phòng, vi phụ ra ngoài xem thử.”

Dưới sự dẫn dắt của Phượng Cẩn Nguyên, trừ Trầm Ngư, tất cả mọi người trong Phượng phủ đi đến tiền viện.

Bọn hắn đi ra muộn, lúc đến đó, Phượng Vũ Hoành đang nói chuyện với đại Thái giám truyền chỉ.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Thái giám kia liền sững sờ, Chương Viễn? Đạo Thánh chỉ này do Chương Viễn trực tiếp đến truyền?

“Chương Viễn công công cả đêm không nghỉ ngơi, lại đến đây truyền chỉ, thật là khổ cực.”

“Vương phi quá khách khí, Hoàng thượng có việc phân phó, chúng ta làm nô tài, dù máu chảy đầu rơi cũng phải tận trung!”

Chương Viễn là Thái giám cao cấp nhất bên người Thiên Vũ Đế, không phải đại sự, hắn sẽ không bao giờ tự mình truyền chỉ, nhưng hôm nay hắn lại đến Phượng phủ, thật không biết là Thánh chỉ như thế nào.

Phượng Cẩn Nguyên bước nhanh về phía trước, đang muốn hàn huyên vài câu với Chương Viễn, người đang nói chuyện vui vẻ với Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên nghiêm túc trở lại, nâng Thánh chỉ trong tay lên, cất giọng nói. “Phượng gia Nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành tiếp chỉ!”

Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, không phải truyền cho Phượng Trầm Ngư?

Lão thái thái liếc nhìn Phượng Vũ Hoành, trực giác nói cho nàng biết, Thánh chỉ này nhất định là khen thưởng nàng, từ lúc Phượng Vũ Hoành hồi kinh đến giờ đều xuất nhân tâm, đâu có làm gì không tốt? Đâu có tin đồn nào không tốt? Bây giờ một đạo Thánh chỉ truyền xuống, còn có thể là gì?

Dưới sự dẫn dắt của Phượng Cẩn Nguyên, mọi người Phượng gia đồng loạt quỳ xuống, Chương Viễn mở Thánh chỉ ra, bắt nhịp bắt điệu đọc lên. Vẫn là lời nói khách sáo ấy, trình tự vẫn là trình tự ấy, không ngoài dự đoán chính là khen ngợi tài bắn cung kinh diễm của Phượng Vũ Hoành.

Nhưng đọc được một nửa, một thị vệ tiến lên từ sau lưng Chương Viễn, trong tay nâng một cây cung.
“Độc cung chi bảo trấn quốc của Đại Thuận, Hậu Nghệ cung, nay ban thưởng cho Phượng gia Nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành. Có được cung này, có thể vào đại doanh, trợ giúp tam quân, trợ Thiên tử, lệnh thiên hạ!”

Mọi người náo động!

Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chiếc cung ấy.

Thân cung khắc từ ngọc hắc hàn, băng thiền làm dây cung, bên trên nạm nhiều bảo thạch, khi người nắm ở trong tay, toàn thân bóng loáng, giống như có ánh sáng lượn lờ phía trên, mang theo hơi thở thần thánh và thần bí.

“Vương phi, tiếp chỉ nhận cung!” Chương Viễn ra hiệu cho thị vệ nâng cung đến trước mặt Phượng Vũ Hoành. “Đây là Hoàng thượng ban thưởng, thỉnh Vương phi cất kỹ. Mặt khác, Hoàng thượng còn có lời chuyển cáo tới Vương phi, trâm Phượng Hoàng cùng Hậu Nghệ cung, là quốc bảo của Đại Thuận, thỉnh Vương phi cất kỹ, không được chuyển giao cho người khác! Bất kỳ kẻ nào có mơ ước tới trâm Phượng Hoàng, đồng tội trộm cắp.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!