Một đạo Thánh chỉ, triệt để đánh nát ý nghĩ tơ tưởng đến trâm Phượng Hoàng của Trầm Ngư.
Phượng Vũ Hoành cười cười, giơ đôi tay qua đỉnh đầu, chợt nghe thị vệ kia trầm giọng dặn dò một câu. “Vương phi phải cầm cẩn thận.”
Dứt lời, đặt ngang chiếc cung ấy trên tay Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành nhận lấy Hậu Nghệ cung trong tay, chỉ cảm thấy cây cung này cực kỳ nặng, nếu không phải nàng đã sớm chuẩn bị, chỉ sợ lần này chưa chắc có thể đỡ được.
Lúc ngẩng đầu, thấy thị vệ kia ra vẻ tán dương. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, đã biết Hậu Nghệ cung này không phải vật tầm thường.
Quả nhiên, thấy nàng nâng cung trong tay, Chương Viễn cũng gật gật đầu, trông vẻ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cất giọng. “Hậu Nghệ cung là Thánh vật của Đại Thuận, cung này được tạo thành từ hắc hàn ngọc, nặng 186 cân, Tiên Hoàng lúc khai quốc đã dùng cung này bắn giặc, đặt quốc cờ của Đại Thuận ta. Từ đó, Tiên Hoàng đã có ý chỉ truyền xuống, kẻ có được cung này, bất luận nam nữ, có thể tự do ra vào quân doanh Đại Thuận ở tứ phương, làm tướng lĩnh hiệu lệnh tam quân, trợ Thiên tử bình định thiên hạ!”
Phượng Vũ Hoành nhìn Chương Viễn, khóe môi khẽ nhếch lên, nàng dường như hiểu được Thiên Vũ Đế cùng Huyền Thiên Minh sợ nàng bị đám đầu trộm đuôi cướp này bắt nạt mà lo lắng.
Phượng Vũ Hoành biết, trong cung yến bộc lộ tài năng tam tiễn cùng phát, dù là người nào cũng thấy kinh sợ, kể cả Huyền Thiên Minh cũng phải xem trọng nàng hơn một chút. Nếu Thiên Vũ Đế thực sự muốn tốt cho nhi tử này, tất nhiên cũng sẽ hiểu, chỉ có Phượng Vũ Hoành nàng, mới xứng đáng với nhi tử hắn thương yêu nhất.
Chương Viễn nói xong, lại nhìn Phượng Vũ Hoành, mặt hiện lên nụ cười, hỏi nàng một câu. “Vương phi đã nhớ kỹ?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Nhớ, A Hoành tạ long ân Hoàng thượng.” Nàng nâng cung lên, trịnh trọng dập đầu.
Chương Viễn vô cùng hài lòng với biểu hiện của Phượng Vũ Hoành, lại nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, chứng kiến được gương mặt âm tình bất định của vị Tả Thừa tướng này.
Trong lòng hắn cười thầm, nhiều năm qua vị Tả Thừa tướng này vẫn duy trì trạng thái trung lập, cứ nghĩ mình bảo vệ Phượng phủ rất tốt, cũng không biết, từ đầu Hoàng thượng cực kỳ xem trọng hắn, nhưng từ lúc Phượng gia đem Diêu gia nữ nhi đuổi khỏi vị trí chủ mẫu, sự xem trọng cũng đã biến mất.
“Thỉnh công công đến phòng lớn ngồi một chút, uống chén trà nóng!” Sau khi Phượng Vũ Hoành nhận cung nhận chỉ, mọi người Phượng phủ cũng đứng dậy, lão thái thái chủ động mời Chương Viễn ở lại, cũng không ngừng nháy mắt với Phượng Cẩn Nguyên.
Kỳ thực không cần lão thái thái ra hiệu, Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên muốn nịnh bợ Chương Viễn. Nhưng Chương Viễn đã có thể an ổn đi theo bên người Thiên Vũ Đế nhiều năm như vậy, đâu phải đại thần nào cũng có thể dễ dàng nịnh bợ. Kể cả là Hoàng tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn cũng tỏ rõ thái độ.
Đối với lời mời của lão thái thái, Chương Viễn chỉ khách khí khoát khoát tay, nói. “Đa tạ lão thái thái, chúng ta còn phải trở về phục mệnh Thánh thượng, sẽ không làm phiền thêm. À đúng rồi...” Hắn nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên. “Lúc chúng ta đi có nhìn thấy một đội cung nhân cũng đi về phía Phượng phủ, hỏi thăm một chút mới biết là Hoàng hậu nương nương phái tới tặng đồ cho Phượng gia Đại tiểu thư. Phượng đại nhân nên chuẩn bị đi, để Phượng Đại tiểu thư ra tiếp chỉ.”
Chương Viễn nói xong, hành lễ với người nhà họ Phượng, Phượng Cẩn Nguyên mau chóng cùng mọi người đáp lễ, lúc này mới tiễn Chương Viễn ra cửa phủ. Còn không chờ hắn xoay người đi gọi Trầm Ngư, chỉ thấy có gã sai vặt chạy tới, vội vội vàng vàng nói. “Lão gia, có một chiếc long xa tới cửa phủ ta.”
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng phân phó hạ nhân. “Mau, nâng Đại tiểu thư ra.”
Hắn không biết Chương Viễn nói Hoàng hậu nương nương tặng đồ cho Đại tiểu thư là có ý gì, Trầm Ngư đêm qua mắc phải lỗi lớn, Hoàng hậu không phát cáu không giáng tội đã là đại ân, làm sao còn tặng đồ cho nàng?
Lão thái thái trong lòng hoang mang, một tay nắm lấy Diêu thị, một tay kia kéo lấy An thị, hỏi các nàng. “Hoàng hậu nương nương đưa cái gì cho Trầm Ngư?”
Diêu thị, An thị lắc đầu, đồng thanh. “Thiếp thân không biết.” Một người so với một người chỉ đáp cho có lệ, một người so với một người lại đáp không có cảm tình.
Lão thái thái vừa tức buồn bực vừa bất đắc dĩ, muốn xả giận lên hai tiểu thiếp này, nhưng một người là thân sinh mẫu thân của Phượng Vũ Hoành, mà nữ nhi của An thị là Tưởng Dung lại cực kỳ thân thiết với Phượng Vũ Hoành, nàng động vào ai cũng không được.
Hỏa khí không nơi trút, lão thái thái nhìn hai bên, cuối cùng quát mắng một nha hoàn, nói. “Kéo Hàn thị về viện của mình phạt quỳ, không cần tiếp chỉ cùng mọi người!”
Tiểu nha hoàn vội vã chạy đi, Phượng Vũ Hoành trong lòng cười thầm, khinh thường đi đến trước mặt lão thái thái. “Tổ mẫu đừng nổi giận, có lẽ Hoàng hậu nương nương cảm thấy mình trách phạt Đại tỷ tỷ quá nặng, muốn đưa vài thứ bồi thường! Dù sao phụ thân cũng là Thừa tướng.”
Lão thái thái lúc này mới thoáng yên lòng, nhưng trong lòng vẫn hoang mang, tốt xấu gì Phượng Vũ Hoành cũng có thể nói chuyện với nàng một chút, nàng vội tóm chặt lấy tay Phượng Vũ Hoành, hỏi. “Có thể sao? Nếu người trong cung thực sự để ý phụ thân ngươi là Thừa tướng, thì trận náo loạn lần trước của Thẩm thị, sao không hề thấy có nửa điểm ân tình?” Suy nghĩ thêm, lại tự mình trấn an. “Lần trước là Vân phi, lần này là Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương từ trước đến giờ luôn luôn rộng lượng, không thể so sánh với tính tình của Vân phi.” Nói xong, lại cảm thấy không đúng, nắm tay Phượng Vũ Hoành, liên tục nói. “Ta không có ý gì đâu, không phải nói Vân phi không tốt, tôn nữ ngoan, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, ngàn vạn lần đừng giận tổ mẫu!”
Phượng Vũ Hoành biết rõ, vị tổ mẫu này đã bắt đầu sợ nàng. Không chỉ tổ mẫu, Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút sợ, chỉ có điều vẫn có lão thái thái chống đỡ giúp, cũng không quên duy trì uy nghiêm của một vị phụ thân.
Nàng không quan tâm những chuyện đó, người nhà họ Phượng thương nàng cũng được, sợ nàng cũng được, cũng là bọn hắn tự chuốc lấy phiền phức. Phượng Vũ Hoành nàng từ trước giờ không theo cái nguyên tắc “Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người”, đối với toà Phượng phủ này, nàng có muốn phạm người hay không, đều dựa vào tâm trạng của nàng. Nếu nàng vui vẻ, thì ra ngoài chọc phá một chút. Nếu nàng mất hứng, thì càng phải ra ngoài tìm cách bới móc mọi chuyện. Nàng đã xác định rõ ràng, trong nhà này, ngoài mấy người thân cận, những người khác, cũng không đáng để thương tiếc.
Trong lúc suy nghĩ, Trầm Ngư đã được vài nha hoàn đỡ ra. Một thân hồng y đã sớm thay đổi, mặt cũng đã rửa, chỉ còn dư lại đôi mắt sưng lên vì khóc, nhắc nhở mọi người về sự việc đêm qua.
Lão thái thái muốn trò chuyện cùng Trầm Ngư, dù sao đây cũng là nữ nhi mà Phượng gia phó thác kỳ vọng, nàng đã thương bao năm nay, bây giờ thấy Trầm Ngư thảm hại như vậy, nào có thể không đau lòng.
Nhưng nàng vẫn còn đang nắm tay Phượng Vũ Hoành, cứ như vậy buông ra để quan tâm Trầm Ngư thì không được lắm.
Trong lúc lão thái thái do dự ở giữa, long xa đã đi tới cửa Phượng phủ.
Hai tiểu cung nữ xuống xe trước, nhấc màn xe lên, mời một vị ma ma xuống.
Diêu thị liếc nhìn liền nhận ra người kia, nhỏ giọng nói với An thị. “Kia là Đổng ma ma bên người Hoàng hậu nương nương, đã theo hầu hạ gần ba mươi năm.”
An thị hiểu ra. “Tỷ tỷ trước đây nhất định đã gặp không ít cung nhân, tiếc rằng bây giờ...”
“Không có chuyện gì.” Diêu thị khẽ cười, lắc đầu. “Chỉ cần A Hoành cùng Tử Duệ của ta sống tốt, ta ra sao cũng được.”
An thị gật đầu. “Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia đều là người có tiền đồ, phúc phận ngày sau của tỷ tỷ không thể nào đong đếm.”
Trong khi hai ngươi đang nói chuyện, ma ma kia mang theo hai tiểu cung nữ đi vào cửa phủ.
Các cung nữ mỗi người cầm trong tay một cái hộp, ma ma kia mặt nghiêm túc, đứng giữa viện, nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Phượng Vũ Hoành, khuôn mặt ấm lên một chút, dẫn theo một chút ý cười gật đầu với Phượng Vũ Hoành, sau đó lại nghiêm mặt, cất giọng nói. “Hoàng hậu nương nương có thưởng, Phượng gia Đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư nhận thưởng!”
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe nói đến Phượng Trầm Ngư nhận thưởng, tim Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái cùng với Phượng Trầm Ngư vẫn nhảy lên.
Những người khác đến mang theo tâm thái đên để xem kịch, chợt nghe lão ma ma nói. “Hoàng hậu nương nương nói, chỉ thưởng lặt vặt mà thôi, không cần hạ ý chỉ.” Vừa nói vừa khoát khoát tay với hai tiểu cung nữ đằng sau. “Bưng lên!” Sau đó nhìn Trầm Ngư, lại nói. “Đây là hai hộp son phấn do Tây Cương tiến cống, vô cùng quý giá, hàng năm trong cung chỉ có 365 hộp.”
Phụt!
Tưởng Dung không nhịn được, bật cười thành tiếng.
An thị bị dọa đến nỗi nhanh chóng bịt miệng nàng, lão ma ma kia thấy thì không nói gì, nhưng Phượng Cẩn Nguyên lại hung hăng trừng nàng.
Tưởng Dung nghẹn đến mức đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười. Một năm 365 hộp, chẳng phải là mỗi ngày một hộp sao, vậy cũng gọi là quý giá?
Ma ma kia dường như rất hài lòng với phản ứng của Tưởng Dung, lại nói. “Nói đến quý giá, loại son phấn này quý giá nhất là ở màu của nó. Nó là một loại son phấn đen, thoa nó lên, mặt toàn bộ là màu đen, còn bóng loáng, rất phù hợp với sở thích của Phượng gia Đại tiểu thư. Phụng mệnh Hoàng hậu nương nương truyền khẩu dụ!”
Vừa nghe lời này, người nhà họ Phượng nhanh chóng quỳ thẳng lên một chút, chợt nghe ma ma kia nói. “Phượng gia Đại tiểu thư thích bôi đen mặt, Bổn cung đưa đến cho nàng 50 hộp son phấn do Tây Cương tiến cống. Từ nay về sau, Phượng gia Đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư khi ra ngoài phủ, phải dùng son phấn này bôi đen cả mặt, bằng không sẽ chiếu theo tội kháng chỉ mà xử lý. Phượng Đại tiểu thư, người nhớ chưa?”
Phượng Trầm Ngư thật sự muốn chết!
Nàng kiêu ngạo nhất chính là khuôn mặt này, có thể nói khuôn mặt này chính là mệnh của nàng, lúc trước dựa vào khuôn mặt này nên nàng mới được Tử Dương đạo trưởng phán là Phượng mệnh, cả đời này nhất định phải là mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng hôm nay, Hoàng hậu nương nương lại muốn nàng vừa ra khỏi cửa thì phải bôi đen mặt, chuyện này sao có thể?
Thần sắc quật cường của Phượng Trầm Ngư hiện lên mặt, ủy khuất nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, chợt phát hiện Phượng Cẩn Nguyên chỉ cúi đầu quỳ, không hề liếc mắt nhìn nàng. Lại nhìn lão thái thái, phát hiện lão thái thái cũng như phụ thân của nàng, chỉ cúi đầu xuống quỳ, không có nửa điểm phản kháng.
Nàng hết cách rồi, đã nghĩ nên biện giải cho mình vài câu, vừa ngẩng đầu, đã thấy lão ma ma kia cũng đang đưa mắt về phía bên nàng, đồng thời mang theo thanh âm nghi ngờ, mở miệng nói. “Phượng Đại tiểu thư muốn kháng chỉ bất tuân?”
Phượng Trầm Ngư ớn lạnh rùng mình, đầu gối đau đớn từng trận, thương tổn do quỳ cả đêm lại bắt đầu phát tác.
Nàng bất đắc dĩ gục đầu xuống, kháng chỉ? Nàng không dám.
“Dân nữ tuân chỉ, nhận thưởng.” Nàng giơ tay cao khỏi đầu, y hệt khi Phượng Vũ Hoành đối mặt với Chương Viễn. Tiếc thay, một người là nhận quốc bảo của Đại Thuận, một người là nhận hơn 300 hộp son phấn năm nào cũng có.
Hai cung nữ mạnh tay đặt hai hộp son phấn trên tay Trầm Ngư, nhìn bên ngoài thì là hai hộp, nhưng thực tế bên trong có vô số hộp nhỏ, hơn nữa tính riêng trọng lượng của hộp gỗ, cứ như vậy rơi xuống tay Trầm Ngư, Trầm Ngư chỉ cảm thấy cánh tay trĩu xuống, suýt nữa tuột tay.
Lão ma ma vội vàng nhắc nhở nàng. “Đại tiểu thư nên cầm cho chắc, nếu như đánh đổ, Hoàng hậu nương nương sẽ tức giận.”
Trầm Ngư chỉ đành cắn răng đỡ hai cái hộp lớn, nước mắt chảy ra, muốn uỷ khuất cỡ nào thì có uỷ khuất cỡ nấy.
Lão ma ma thấy nàng đã đỡ lấy, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, lại nói. “Đại tiểu thư được nhận thưởng mà mừng rỡ như vậy, lão nô cũng nên trở về cung phục mệnh Hoàng hậu nương nương thôi. À đúng rồi...” Nàng nói với Phượng Vũ Hoành. “Hoàng hậu nương nương vẫn nhớ thương Vương phi, lúc lão nô xuất cung, nương nương còn dặn nhất định phải nói với Vương phi khi nào rảnh rỗi thì tiến cung chơi, Hoàng thượng và nương nương rất nhớ người.”
Phượng Vũ Hoành cười tươi ngẩng đầu, lộ ra hai hàng răng trắng, ngoan ngoãn nói. “A Hoành nhớ rồi, đa tạ nương nương mong nhớ.”
Phượng gia lão thái thái theo thói quen lại tiếp câu. “Thỉnh ma ma vào chính đường ngồi một chút, uống cốc trà nóng rồi đi!”
Ma ma kia nhìn cũng không nhìn lão thái thái, chỉ khoát tay chặn lại, xoay người đi ra ngoài cửa phủ.
Long xa vừa rời đi, chợt nghe nha hoàn bên cạnh Phượng Trầm Ngư hét chói tai. “Đại tiểu thư! Người làm sao thế?”