Phượng Trầm Ngư cuối cùng cũng không chịu được, cắm đầu ngã xuống đất.
Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên bị dọa sợ, hai người khẩn trương chạy qua, nắm lấy tay Trầm Ngư, cùng kêu lên. “Trầm Ngư! Trầm Ngư!”
Tiếc thay, dù gọi thế nào, Trầm Ngư cũng nhắm chặt hai mắt, hệt như hôn mê.
Phượng Cẩn Nguyên thịnh nộ quát một tiếng. “Là ai đi mời đại phu? Làm sao còn chưa tới?”
Lập tức có gã sai vặt chạy tới, bất đắc dĩ nói. “Lão gia, đại phu sớm đã tới rồi, nhưng Thánh chỉ vừa đi ý chỉ lại tới, đại phu vẫn đứng bên ngoài cửa phủ không dám đi vào!”
Phượng Cẩn Nguyên giận dữ. “Còn không mau dẫn người vào cho ta!”
“Vâng!” Gã sai vặt trả lời một tiếng, chạy mau ra ngoài, không lâu lắm, một vị đại phu xách hòm thuốc tiến lên.
Phượng Vũ Hoành cảm thấy không cần thiết phải lưu lại nữa, vì thế đi tới bên người Diêu thị, kéo tay nàng, nói với lão thái thái. “Đại tỷ tỷ sinh bệnh cần phải tịnh dưỡng, A Hoành cũng không quấy rầy thêm.” Nàng khom người một cái, lôi kéo Diêu thị rời khỏi.
An thị nhìn tình hình này, vội vàng nói. “Thiếp thân cũng mang theo Tam tiểu thư trở về.”
Lão thái thái không để ý đến các nàng, phất phất tay. “Lui ra đi!”
An thị nhanh chóng lôi kéo Tưởng Dung đi ra ngoài.
Tưởng Dung đi nhanh vài bước, đuổi theo Phượng Vũ Hoành, khẽ hỏi. “Nhị tỷ tỷ, ngươi cả đêm không trở lại, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Phượng Vũ Hoành thấy Tưởng Dung trên mặt đầy quan tâm, trong lòng đã dâng lên sự ấm áp. Nàng mặc dù không thích cái nhà này, nhưng vẫn có một số người làm nàng cảm thấy thân cận.
Nàng giơ tay xoa xoa gương mặt Tưởng Dung. “Tiểu nha đầu này gần đây mập lên rồi!” Rốt cuộc cũng nở một nụ cười mà một nữ hài mười hai tuổi nên có. “Tưởng Dung yên tâm, Nhị tỷ tỷ không có chuyện gì.”
Tưởng Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Đêm qua lúc xuất cung ta nói muốn ở cửa cung chờ Nhị tỷ tỷ, nhưng dù nói gì phụ thân cũng không cho. Sau đó hồi phủ, phụ thân lập tức phái xe ngựa đến cửa cung đợi Đại tỷ tỷ, An di nương muốn ra ngoài thuê xe ngựa đi đón Nhị tỷ tỷ, thế nhưng bị phụ thân phát hiện, nhốt bọn ta trong phủ, nói rằng không cho phép ai đi ra ngoài.” Lúc Tưởng Dung nói chuyện, sắc mặt lạnh dần, hơi do dự một lát, mới mở miệng nhỏ giọng nói. “Nhị tỷ tỷ, Tưởng Dung ghét phụ thân.”
An thị nhìn xung quanh một vòng, sau đó dặn dò. “Nhỏ giọng một chút, cũng không nhìn thử đây là đâu, không được loạn ngôn!”
Phượng Vũ Hoành cười an ủi An thị, đồng thời cũng biết ơn. “Di nương yên tâm, A Hoành không có bản lĩnh gì lớn, nhưng bảo vệ Tưởng Dung thì vẫn làm được.”
An thị nhíu mày, lo âu nắm tay Phượng Vũ Hoành. “Không phải lo lắng cho Tưởng Dung, là lo lắng cho ngươi. Nhị tiểu thư có trí tuệ, thiếp thân biết điều này, nhưng dù như thế nào cũng là cô nương chưa xuất giá, cách ngày cập kê hơn hai năm, trong phủ này phong vân biến hóa, ai biết sẽ đột nhiên chợt xảy ra chuyện gì, Nhị tiểu thư phải cẩn trọng trong mọi việc.”
Diêu thị cũng gật đầu theo. “An di nương của ngươi nói đúng, A Hoành, phụ thân ngươi là Thừa tướng nhiều năm như vậy cũng không phải để không, lần sau nhất định không được trực tiếp đối đầu với hắn.”
Phượng Vũ Hoành biết hai người này thật tâm muốn tốt cho mình, cũng không nói thêm gì, chỉ nở một nụ cười an ủi các nàng, kéo Diêu thị hồi Đồng Sinh hiên.
Hạ nhận của Đồng Sinh hiên đã sớm hỏi thăm được việc Phượng Vũ Hoành hồi phủ, cháo trắng rau dưa đã chuẩn bị xong, nàng vừa mới trở về, Thanh Ngọc đã bưng thức ăn vào.
Diêu thị dặn nàng cơm nước xong thì ngủ bù một chút, không nên làm việc, thấy Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc này mới căn dặn Thanh Ngọc coi chừng nàng cho tốt, sau đó mang nha hoàn của mình hồi viện.
Thanh Ngọc rót một chén nước cho Phượng Vũ Hoành, lúc này mới nói. “Tiểu thư cả đêm không ngủ, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, cháo trắng rau dưa tốt cho dạ dày.”
Phượng Vũ Hoành nhìn Thanh Ngọc, không thể nín được cười. “Chạy ở bên ngoài lâu thế, người cũng gầy đi rồi. Tiền lương ta đưa ngươi không thiếu chứ? Sao không ăn cho tốt?”
Thanh Ngọc hơi ngượng ngùng mà cười phá lên, vừa xếp bát đũa cho nàng vừa nói. “Tiểu thư lại giễu cợt nô tỳ, rõ ràng là mập lên, xiêm y trong phủ làm còn mặc không vừa.”
Phượng Vũ Hoành xem xét cả người nàng, chợt nhớ tới một chuyện. “Từ khi Tôn ma ma rời phủ, Vong Xuyên lại cùng Tử Duệ đi Tiêu Châu, mọi việc trong Đồng Sinh hiên cũng không có ai trông coi. Bây giờ đã qua Nguyệt Tịch, hình như ta quên làm y phục mới cho các ngươi.”
Thanh Ngọc giúp nàng múc cháo, nhìn nàng uống một hớp, lúc này mới lại nói. “Những chuyện này cũng không cần tiểu thư phiền lòng, hôm trước nô tỳ đã làm chủ may cho mỗi nha hoàn một bộ đồ mới, mặt khác còn lấy một cái phòng trống trong Đồng Sinh hiên làm phòng kế toán, sổ sách tạm thời do nô tỳ quản lý, hơn nữa còn ra bên ngoài bồi dưỡng người mới, đến lúc thích hợp thì dẫn vào phủ cho tiểu thư nhìn thử, nếu cảm thấy ổn, thì lưu lại làm việc, hạ nhận trong Đồng Sinh hiên của chúng ta hơi ít.”
Phượng Vũ Hoành càng ngày càng hài lòng với Thanh Ngọc, nha đầu này không chỉ tính toán giỏi, cũng rất thận trọng. Nàng dù sao cũng chẳng phải người sinh sống ở Đại Thuận, có rất nhiều quy củ ở thời đại này nành không hiểu, nhưng Thanh Ngọc lại biết rất rõ, nhưng Phượng Vũ Hoành không ngờ có nhiều chuyện Thanh Ngọc chủ động thay nàng làm, quả thực khiến nàng bớt lo lắng rất nhiều.
“Chuyện trong viện ngươi cứ tự lo liệu.” Phượng Vũ Hoành rất yên tâm về Thanh Ngọc. “Bây giờ Vong Xuyên ở bên ngoài, với tính tình của Hoàng Tuyền thì ta cũng không trông cậy nổi, đành phiền ngươi nhọc lòng một chút, cần thêm bao nhiêu người ngươi cứ sắp xếp, nhưng nhất định phải cẩn thận, phải giữ lấy khế ước bán thân, mặt khác cũng phải điều tra rõ về hồ sơ ở chỗ quan phủ.”
Thanh Ngọc trịnh trọng gật gật đầu. “Tiểu thư yên tâm, những chuyện này nô tỳ đều hiểu.”
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, lại nói. “Sắp xếp thêm hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn trở lên, nhất đẳng thì ngươi chọn vào từ bên ngoài, nhị đẳng hoặc là chọn những người có sẵn, hoặc là chọn từ bên ngoài.”
Nàng đã sớm giao quyền hành cho Thanh Ngọc, để Thanh Ngọc dẫn dắt những tiểu nha hoàn biết chữ tính toán sổ sách, hiểu rõ Phượng phủ. Nàng ở nơi này, nhân thủ bên người không thể thiếu, huống chi tâm Phượng Vũ Hoành không chỉ đặt ở mỗi Phượng phủ này, một ngày nào đó nàng muốn làm chuyện lớn, người hôm nay bồi dưỡng, sẽ trở thành phụ tá đắc lực của nàng.
“Nô tỳ đã nhớ.” Thanh Ngọc đáp lại việc cần làm. “Hai ngày này nô tỳ sẽ tự tay đi chọn, chọn được sẽ mang đến trước mặt tiểu thư, để tiểu thư nhìn lại.”
Hầu hạ Phượng Vũ Hoành ăn cơm xong, Thanh Ngọc bưng khay ra khỏi phòng, Hoàng Tuyền vừa vặn từ bên ngoài đi vào, cười đùa vài câu với Thanh Ngọc rồi tiến vào trong, đưa một phong thư cho Phượng Vũ Hoành. “Vong Xuyên dùng bồ câu đưa tin. Là bồ câu trong Vương phủ, chúng nó chỉ biết đường bay về Vương phủ, vừa rồi Bạch Trạch đưa tới, tiểu thư mau nhìn xem.”
Phượng Vũ Hoành tiếp nhận, mở ra, nhìn thấy nét chữ đều đều của Vong Xuyên. “Mọi việc ở Tiêu Châu đều thuận lợi, việc tiểu thư giao phó cũng đã làm xong, Tử Duệ thiếu gia được Diệp sơn trưởng coi trọng, hôm nay nô tỳ lên đường hồi kinh, tiểu thư chớ lo lắng.”
Nàng lúc này mới yên lòng lại, tiện tay đưa thư cho Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền liếc nhìn, nói. “Mọi việc ở Tiêu Châu thuận lợi là tốt rồi, chẳng qua, tiểu thư bồi dưỡng tiểu nha hoàn làm gì?”
Phượng Vũ Hoành cười, đầu óc của Hoàng Tuyền luôn không tinh tế bằng Vong Xuyên, muốn nàng luyện võ thì được, nhưng nếu muốn nàng dốc hết tâm tư, còn kém Vong Xuyên một bậc.
“Nuôi một số nha hoàn tinh thông y lý, tương lai sẽ có một ngày chúng ta mở rộng Bách Thảo đường trên toàn lãnh thổ Đại Thuận.”
Hoàng Tuyền cứng lưỡi. “Tiểu thư, người muốn làm ăn?”
Nàng bật cười. “Coi như là làm ăn đi! Chuẩn bệnh bốc thuốc là phải bỏ tiền, nhưng Hoàng Tuyền, ngươi phải biết, tương lai sẽ có một ngày Bách Thảo Đường của chúng ta trải rộng khắc Đại Thuận, ngươi muốn biết cái gì, muốn nắm giữ cái gì, chẳng phải nên có nhiều tai mắt?”
Hoàng Tuyền bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Tiểu thư tâm tư kín đáo, Hoàng Tuyền thụ giáo.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, nói với Hoàng Tuyền. “An tâm đợi Vong Xuyên trở lại, tháng ngày sắp tới sẽ không buồn chán. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ không để các ngươi thất vọng.”
Hoàng Tuyền đương nhiên tin tưởng Phượng Vũ Hoành, tới Phượng phủ lâu thế, vị Nhị tiểu thư từng khiến các nàng thất vọng lần nào? Đặc biệt là tam tiễn của Phượng Vũ Hoành trên cung yến hôm qua, quả thực đã bắn thẳng vào trong lòng tất cả mọi người. Hoàng Tuyền biết, nếu chẳng phải Phượng gia Nhị tiểu thư đã sớm có hôn ước với Ngự Vương, chỉ sợ người đến cầu thân hôm nay nhiều đến mức có thể san bằng cánh cửa Phượng phủ.
Phượng Vũ Hoành dùng cơm xong liền đi ngủ, có cảm giác muốn ngủ hết ngày hôm đó. Mặc cho người nhà họ Phượng lo lắng vì Trầm Ngư bất chợt té xỉu, nàng cũng không nghe, toàn tâm toàn ý đi ngủ.
Đến nửa đêm canh ba, Hoàng Tuyền đến cạnh giường gọi nàng dậy, nói. “Tiểu thư, lão thái thái đến.”
Phượng Vũ Hoành mơ mơ màng màng nghe không hiểu. “Ai tới?”
Hoàng Tuyền nói lại một lần: “Lão thái thái, Phượng gia lão thái thái đến Đồng Sinh hiên, nói là nhất định phải gặp mặt tiểu thư.”
“Hiện tại là giờ gì?” Nàng xoa xoa mắt, rất không tình nguyện đứng dậy rời giường.
“Vừa qua giờ dần.” Hoàng Tuyền cũng rất không vui, vừa hầu hạ Phượng Vũ Hoành mặc đồ vừa oán giận nói. “Đã là hơn nửa đêm, không biết Phượng lão thái thái có bị động kinh hay không.”
Phượng Vũ Hoành bĩu môi. “Quản nàng làm gì, tóm lại nếu nàng đến mang một ngọn gió không tốt, thì chúng ta cứ dựng một bức tường mà gió không thể lọt.”
Nàng thu thập xong, cùng Hoàng Tuyền đến chính đường. Lúc đến đó, nha hoàn giữ cửa vừa vặn đỡ lão thái thái đi vào.
Phượng Vũ Hoành rất thoả mãn, người bên dưới thi hành quy củ của nàng rất tốt, mặc dù là Phượng gia lão thái thái, cũng không thể trực tiếp nghênh ngang đi qua nguyệt lượng môn ở Liễu viên để đến Đồng Sinh hiên.
“Tổ mẫu!” Mặc kệ thế nào, trước mặt lão thái thái, quy củ vẫn phải có. Phượng Vũ Hoành bước nhanh về phía trước, nhận lấy lão thái thái từ trong tay Triệu ma ma, liếc mắt nhìn Triệu ma ma mang bộ dạng uể oải, không khỏi cười thầm. Đều là người tuổi đã cao, ai có thể chịu nổi giày vò như vậy chứ? “Đã trễ thế này, tổ mẫu có việc gấp sao? Sao không sai người tới gọi A Hoành, Đồng Sinh hiên quá xa, tổ mẫu mệt nhọc thì A Hoành biết làm thế nào?”
Lão thái thái không để ý tới chuyện hàn huyên cùng nàng, thẳng thắn nêu ra chủ đề. “Bệnh của Trầm Ngư càng ngày càng không tốt, đại phu nào đến cũng lắc đầu, thuốc cũng đã cho uống, nhưng nàng vẫn một mực hôn mê. A Hoành, tổ mẫu cũng không còn cách nào, tốt xấu gì cũng là người một nhà, ngươi qua xem bệnh cho nàng được không?” Trong câu nói của lão thái thái mang theo thái độ cầu xin.
Phượng Vũ Hoành mang vẻ mặt khó khắn, nhìn lão thái thái, mở miệng nói. “Tổ mẫu, người cũng biết phụ thân không thích A Hoành, chuyện chuẩn bệnh như vậy luôn có cái vạn nhất, vạn nhất A Hoành chuẩn bệnh không có sự cho phép hoặc không tốt, phụ thân trách tội xuống, chỉ sợ A Hoành lại bị đuổi về núi tây bắc.”
“Hắn dám!” Lão thái thái cuống lên. “A Hoành, ngươi yên tâm, có tổ mẫu làm chủ cho ngươi, phụ thân ngươi sẽ không dám làm gì ngươi! Chỉ cần ngươi có thể đi nhìn thử Đại tỷ tỷ ngươi, dù xảy ra sai xót gì, tổ mẫu cũng nhất định đứng ở bên ngươi.”
Phượng Vũ Hoành cảm kích. “Tổ mẫu đối xử với A Hoành thật tốt.”
Lão thái thái cầm lấy tay nàng, run rẩy nói. “Tôn nữ ngoan, nghĩa là ngươi đáp ứng tổ mẫu?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Vâng, có tổ mẫu làm chủ cho A Hoành, A Hoành nhất định sẽ chuẩn bệnh thật tốt cho Đại tỷ tỷ.”
Nói xong lời này, trong mắt loé lên một tia giảo hoạt chỉ có Hoàng Tuyền nhìn ra.