Lúc Phượng Vũ Hoành đi cùng lão thái thái đến xem thử Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên cũng ở đó. Mà bồi tiếp Phượng Cẩn Nguyên thức đêm trước giường Trầm Ngư, là Kim Trân.
Thấy các nàng đến, Kim Trân nhanh chóng đứng dậy hành lễ. Lão thái thái không còn tâm trạng để ý Kim Trân, chỉ hỏi. “Trầm Ngư thế nào rồi?”
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Vẫn chưa tỉnh.” Nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, âm thanh trở nên lạnh lùng. “Ngươi tới đây làm gì?”
Mặt nàng lộ ra sự kinh hãi, trốn sau lưng lão thái thái, tiếng nói đầy e sợ. “Tổ mẫu.” Nhưng, trong mắt nào có nửa điểm kinh hãi.
Phượng Cẩn Nguyên nghĩ muốn tát nàng một cái, nhủ thầm ngươi đừng nguỵ trang nữa được không? Nhưng cuối cùng lại không dám.
Lão thái thái nện quyền trượng xuống đất, giận dữ nói. “Là ta mời A Hoành tới xem bệnh cho Trầm ngư! Ngươi có ý kiến?”
Lão thái thái vừa lên tiếng, Phượng Cẩn Nguyên nào dám có ý kiến, hơn nữa bệnh của Trầm Ngư dù mời bao nhiêu đại phu cũng không trị hết, nếu như Phượng Vũ Hoành có thể nhìn thử, không chừng sẽ còn cách.
Hắn rũ mắt xuống, lui về phía sau, nhường đường cho Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành liếc phụ thân nàng, cất bước đi đến phía Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên vẫn có chút không yên lòng, dặn dò. “Ngươi nhất định phải nhìn cẩn thận.”
Nàng xem thường. “Người khác không trị hết, vậy không bằng trị ngựa chết thành ngựa sống.” Dứt lời, không chờ phụ thân nàng lên tiếng, tay nàng đã đặt lên cổ tay Phượng Trầm Ngư, đồng thời ra hiệu cho Phượng Cẩn Nguyên đừng lên tiếng.
Phượng Cẩn Nguyên lập tức câm miệng, đôi mắt nhìn chòng chọc Phượng Vũ Hoành, dáng dấp kia như sợ hãi nàng sẽ hại Trầm Ngư.
Phượng Vũ Hoành càng ngày càng phiền chán phụ thân này, lúc bắt mạch cho Trầm Ngư theo bản năng dùng chút lực. Dùng lực không mạnh lắm, nàng lại có thể cảm thấy rất rõ cổ tay Trầm Ngư run lên, như đang cố gắng đáp trả lực đạo này.
Nàng thấy vô cùng thú vị, bóp thêm lần nữa... Ừ, dùng thêm sức chút, nếu không thì dứt khoát dùng móng tay!
Dằn vặt như vậy một phen, Phượng Vũ Hoành xem như hiểu rõ, cái gì gọi là bao nhiêu đại phu đến cũng lắc đầu? Cái này có nghĩa là: Ngươi vĩnh viễn không thể lay tỉnh một người giả bộ ngủ.
Trầm Ngư đang giả bộ bị bệnh!
Người ta không muốn tỉnh, tất nhiên là bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.
Trong lòng nàng đã có ý định, nhưng trên mặt vẫn rất ngiêm túc, đặt tay Trầm Ngư xuống, nhét vào trong chăn, lúc này mới xoay người lại, lắc đầu với lão thái thái. “Bệnh của Đại tỷ tỷ... Quả thực khiến người khác lo lắng!”
Lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên cùng nhau tiến lên một bước, Phượng Cẩn Nguyên cướp lời hỏi trước. “Rốt cuộc là bệnh gì?”
Phượng Vũ Hoành thở dài. “Hỏa khí đánh thẳng vào tim, có một cỗ oán khí lấp trong tâm không thể phát tiết, trực tiếp nghẹn lại ở trung khu thần kinh, thế nên Đại tỷ tỷ không thể tỉnh lại.”
Lão thái thái nghe không hiểu lắm, nhưng tốt xấu gì thì Phượng Vũ Hoành cũng đáng tin hơn các đại phu khác, có thể trực tiếp chỉ ra chứng bệnh. Phải biết, đại phu được mời tới lúc trước nói không hề rõ ràng, có người thậm chí thẳng thắn khoát khoát tay, một câu dặn dò cũng không lưu lại mà cứ thế rời đi.
“May mà ta đi gọi A Hoành tới, bằng không bệnh tình của Trầm Ngư không thể cứu được.” Lão thái thái vô cùng kiêu ngạo với hành động đi gọi Phượng Vũ Hoành tới của mình.
Phượng Cẩn Nguyên cũng không so đo quá nhiều, trực tiếp hỏi Phượng Vũ Hoành. “Vậy nên trị thế nào?”
Phượng Vũ Hoành lộ vẻ khó khăn.
Phượng Cẩn Nguyên cuống lên. “Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, chỉ cần có thể khiến Trầm Ngư tỉnh lại, ngươi muốn gì, vi phụ đều đáp ứng ngươi.”
“A?” Nàng nhíu mày. “Phụ thân không nên nói quá như vậy, chẳng may A Hoành nói muốn mẫu thân trở lại vị trí Phượng gia chủ mẫu thì phụ thân có đáp ứng được không?”
Phượng Cẩn Nguyên sững sờ, vạn lần không ngờ nàng nói trực tiếp ra như vậy, đáng lẽ nàng phải khách khí nói “Nữ nhi có thể giúp đỡ người trong nhà, đã là vinh hạnh, sao dám đòi hỏi phụ thân” mới đúng chứ?
Thật là... Không có cách nào trao đổi với nữ nhi này.
Nhìn khuôn mặt Phượng Cẩn Nguyên thiên biến vạn hóa, Phượng Vũ Hoành liền nở nụ cười. “Phụ thân chớ sợ, A Hoành sẽ không đưa ra loại yêu cầu ấy. Đừng nói phụ thân khó xử, mà chính mẫu thân của ta cũng không vui.”
“Hừ! Sự việc trong nhà này từ lúc nào dựa vào tâm trạng của nàng?” Hỏa khí của Phượng Cẩn Nguyên lại dâng lên. “Chỉ là một tiểu thiếp, nhưng được làm chủ mẫu là phúc phận của nàng!”
“Nói như vậy, phụ thân đáp ứng?” Phượng Vũ Hoành nháy mắt nhìn hắn, nhưng phụ thân nàng lại quay đầu đi chỗ khác.
“Cẩn Nguyên!” Lão thái thái giảng hòa. “Ngươi làm phụ thân, sao không thể nói chuyện bình thường với nữ nhi? Môi hở răng lạnh, ngươi thương Trầm Ngư là thật, nhưng không thể đối xử tệ với A Hoành.” Nàng tiến lên hai bước, nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành. “A Hoành, ngày mai tổ mẫu mở kho, ngươi cứ lựa chọn những đồ tốt, làm thêm mấy bộ y phục mùa thu, cũng thuận tiện chuẩn bị y phục mùa đông. Đợi lúc thời tiết lạnh, có hàng mới tới ngươi sẽ được chọn trước, được không?”
Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng với cách bồi thường này, vội vàng gật đầu.
Phượng Vũ Hoành cười cười, có làm chủ mẫu hay không, chẳng qua là nàng nói ra để thăm dò thái độ của Phượng Cẩn Nguyên thôi. Nàng biết rõ tâm tư của Diêu thị, những năm qua, đã sớm chặt đứt nhớ nhung với Phượng Cẩn Nguyên.
Nàng cười cười gật đầu. “Hết thảy đều nghe theo sắp xếp của tổ mẫu.” Để lại chút thể diện cho lão thái thái.
Lão thái thái đặc biệt hài lòng, nàng cảm thấy trong nhà này, người có thể kiểm soát Nhị tôn nữ này chỉ có nàng. Phượng Vũ Hoành không để lại thể diện cho ai, lại một mực cho nàng, việc này khiến cho lòng kiêu ngạo của nàng trong nháy mắt bành trướng vô số lần
Phượng Cẩn Nguyên giục nàng. “Cũng đã đáp ứng rồi, mau nói làm sao để chữa khỏi bệnh cho Đại tỷ tỷ ngươi.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, sắc mặt lại trịnh trọng, lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên cũng lau vệt mồ hôi.
“Loại bệnh này của Đại tỷ tỷ vô cùng hiếm thấy, chữa khỏi thì được, nhưng then chốt là nàng có tỉnh lại được hay không. Bây giờ có dùng dược liệu quý giá như thế nào thì cũng vô dụng, nàng sẽ không tỉnh.”
“Vậy nên làm sao để nàng tỉnh?”
“Hạ châm!” Phượng Vũ Hoành kiên định nói. “Hạ ngân châm vào cơ thể người bệnh, vận dụng các loại thủ pháp hạ châm, kích thích các huyệt vị đặc biệt trong cơ thể, sẽ đạt được mục đích, trị hết bệnh.”
Lão thái thái cảm thấy nàng nói vô cùng chuyên nghiệp, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
Phượng Cẩn Nguyên hỏi. “Muốn hạ ở nơi nào? Ngươi vừa rồi nói nàng có oán khí chặn ở tâm, chẳng lẽ là muốn hạ châm ở trên ngực?” Hắn có chút bận tâm. “Có phải hơi mạo hiểm không?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Đương nhiên sẽ không dùng cách mạo hiểm như vậy, tục ngữ nói tay đứt ruột xót, ta chỉ hạ châm ở trên ngón tay, liền có thể liên kết tới phổi, khiến Đại tỷ tỷ tỉnh lại.”
Nghe nàng nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên liền yên tâm. “Vậy ngươi mau hạ châm đi.”
Phượng Vũ Hoành xoay người, gật đầu với Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền tiến lên hai bước, đặt hòm thuốc trong tay lên một góc giường. Nàng lấy ra một bộ ngân châm từ bên trong hòm thuốc ra, lại phân phó Hoàng Tuyền. “Chuẩn bị rượu trắng cao độ, dời ánh nến đến bên này.”
Nàng kỳ thực rất ít khi dùng cách khử độc nguyên thủy này, trong không gian còn có rượu cồn, chỉ là không muốn lấy ra trước mặt đám người này.
Lão thái thái thấy nàng làm việc thận trọng, không khỏi thoả mãn, liên tục khen. “Muốn nói tới hài tử trong phủ, vẫn là A Hoành làm việc tốt nhất, cũng giỏi nhất việc lấy được thể diện cho cả nhà.”
Phượng Vũ Hoành cảm kích nói. “Đa tạ tổ mẫu khen ngợi.” Nhưng đổi lấy là một tiếng hừ lạnh của Phượng Cẩn Nguyên.
Lão thái thái nhanh chóng trừng Phượng Cẩn Nguyên, nàng không hiểu, nhi tử này sao vẫn không thể đối tốt với A Hoành? Ngay cả vẻ mặt bên ngoài cũng không chịu thể hiện?
Cũng không biết, trong lòng Phượng Cẩn Nguyên, hắn hổ thẹn với nữ nhi này, không dám đối mặt với nàng quá nhiều. Mà bây giờ, hắn gần như là sợ hãi, chỉ cần có thể không giao thiệp với Phượng Vũ Hoành, hắn tình nguyện không để ý nàng.
Rất nhanh, Hoàng Tuyền cùng với bọn hạ nhân trong sân đã làm tốt công tác chuẩn bị. Phượng Vũ Hoành kết châm tiêu độc, lúc nắm lấy tay Trầm Ngư, chỉ cảm thấy cái tay vốn lạnh băng bây giờ đã đầy mồ hôi, lại quan sát cẩn thận, mi tâm Trầm Ngư cũng khẽ nhíu lại, đầu lông mày hơi run rẩy.
Trong lòng nàng cười thầm, giả bộ bệnh sao? Ta một kim đâm chết ngươi, xem ngươi có chịu dậy hay không.
Ngân châm được khử độc bằng rượu trắng có mùi rất đặc biệt, có thể khiến người ta vừa ngửi liền tự giác nghĩ về chứng bệnh. Y hệt người hiện đại vừa nghe mùi thuốc sát trùng thì sẽ nghĩ đến bệnh viện vậy, như là phản xạ có điều kiện.
Nàng cầm chặt tay Trầm Ngư, để phòng ngừa lúc hạ châm đối phương sẽ trốn thoát, trong lòng đã có chủ ý, hôm nay không đâm cho đã, quyết không dừng tay.
“Bộ châm này tổng cộng bảy bảy bốn chín châm, hạ đủ lên mười ngón tay và lòng bàn tay, tổ mẫu và phụ thân phải nhìn kỹ, nếu Đại tỷ tỷ tỉnh lại giữa chừng, phải đè chặt nàng. Phải hạ đủ 49 châm mới có hiệu quả, bằng không sẽ phí công nhọc sức. Dù cho Đại tỷ tỷ tạm thời tỉnh lại, cũng sẽ không lý do bất tỉnh lần nữa.”
Phượng Cẩn Nguyên trịnh trọng gật đầu, lão thái thái phân phó một nha hoàn. “Ngươi trèo vào bên trong giường đi, lát nữa giúp đè Đại tiểu thư lại.” Sau đó nàng cùng Phượng Cẩn Nguyên tách ra hai bên, chuẩn bị phối hợp Phượng Vũ Hoành hạ châm.
Phượng Vũ Hoành thấy tất cả được sắp xếp ổn thỏa, khóe miệng nở một nụ cười không dấu vết, hai ngón kết châm, gần như là không có báo trước, thoáng cái đã ghim mạnh một cây trâm xuống ngón trỏ của Trầm Ngư.
Chợt nghe Trầm Ngư còn đang hôn mê bỗng kêu to một tiếng, giẫy giụa muốn đứng dậy rút tay.
Phượng Vũ Hoành sốt sắng bảo mấy người bên cạnh. “Mau đè chặt nàng! Châm pháp không thể loạn, càng không thể ngừng, bằng không sẽ phí công nhọc sức!”
Lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên, cùng với kia nha hoàn bên trong giường đồng loạt ra tay, miễn cưỡng áp Trầm Ngư đang chuẩn bị đứng lên trở lại giường.
Phượng Cẩn Nguyên vừa ấn vừa nói. “Trầm Ngư, ngươi không nên cử động! Tuyệt đối không nên động! A Hoành đang cứu mệnh ngươi, ngươi nhịn thêm chút nữa!”
Lão thái thái cũng phụ họa nói. “May nhờ Nhị muội muội ngươi là Thần y, ngươi hôn mê cả buổi chiều, nếu là không có A Hoành, tổ mẫu... Tổ mẫu sợ ngươi sẽ không tỉnh lại!”
Trong lúc hai người nói chuyện, Phượng Vũ Hoành đã ghim châm thứ hai xuống. Châm này dùng sức mạnh hơn vừa rồi, ngân châm đã chui vào nửa da thịt.
Trầm Ngư đau đớn kêu to, tiếng kêu như giết heo, cả người giãy giụa trên giường, lão thái thái chảy cả mồ hôi.
Phượng Vũ Hoành liên tục hạ châm, cổ tay tung bay, ngân châm một cái theo một cái hạ xuống, mỗi lần hạ đều đâm xuống tay Trầm Ngư.
Dần dần, tiếng kêu của Trầm Ngư yếu đi, cũng không còn khí lực giãy giụa, Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy thì sợ hãi, không khỏi trách Phượng Vũ Hoành. “Ngươi có làm sai không? Vì sao Trầm Ngư trông như sắp hôn mê?”
Phượng Vũ Hoành trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại nói. “Phụ thân chớ vội, nếu như bảy bảy bốn chín châm hạ xong Đại tỷ tỷ vẫn còn không tốt hơn, A Hoành còn có một bộ châm pháp 981 châm, châm lại lần nữa trên tay Đại tỷ tỷ.”
Vừa nghe lời này, cả người Trầm Ngư chấn động mạnh, hét lớn. “Không cần! Ta tốt lắm rồi! Ta thật sự đã tốt lắm rồi!”