Đi qua cửa ải của Thẩm gia, đoàn người của Phượng gia nhanh chóng đi vào Phượng Đồng huyện. Phượng Cẩn Nguyên xin miễn lời mời mở tiệc của huyện lệnh Phượng Đồng huyện, mang theo cả gia đình đến tổ trạch Phượng gia.
Lúc đầu những người của Thẩm gia yên lặng đi theo sau đoàn xe ngựa của Phượng gia, vẫn cực kỳ tức giận, đến lúc Phượng gia rẽ vào tổ trạch mới ngừng lại.
Phượng gia tổ trạch cũng không khí thế, tiểu viện thiết kế theo lối cổ kính, mang theo vài điểm hương khí.
Lúc đám người đến đó, tổ trạch bên kia đã có người đứng ở cửa chờ tiếp ứng, Phượng Vũ Hoành nhìn lại phía người nọ, chỉ thấy là một lão nhân hơn 80 tuổi, một thân tử y, râu tóc hoa râm, không còng lưng xuống giống hai tên cữu tổ của Thẩm gia, ngược lại còn đường hoàng đứng thẳng, dáng người kiên cường.
Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái bước nhanh về phía trước, thẳng thắn quỳ xuống trước lão nhân kia, mở miệng nói. “Tộc trưởng.”
Người nhà họ Phượng nhanh chóng quỳ xuống theo, cùng kêu lên. “Tộc trưởng.”
Mười mấy ngày hôm nay Phượng Vũ Hoành có nghe Diêu thị kể về tổ trạch bên này, nghe nói sau khi Phượng Cẩn Nguyên làm quan trên kinh thành, tộc nhân trong Phượng gia cũng tìm cách thăng quan tiến chức, người lưu lại không còn nhiều, cơ bản toàn là già yếu.
Bây giờ vị tộc trưởng này đã hơn 80, thuốc thế hệ tổ phụ của Phượng Cẩn Nguyên, tại Phượng gia rất có danh vọng. Nghe nói đây là người công chính nghiêm minh, chuyện tiểu bối làm hắn mặc kệ, nhưng khi qua tay hắn, sẽ không có có việc thiên vị.
Trong lúc suy nghĩ, chợt nghe tộc trưởng kia nói. “Cẩn Nguyên, ngươi là Thừa tướng đương triều, lẽ ra không nên hành đại lễ với ta. Nhưng gia quy của Phượng gia không thể phá, các ngươi hồi hương tế tổ, lễ tiết không thể thiếu.”
Phượng Cẩn Nguyên nói. “Tộc trưởng nói phải.”
“Ừ.” Tộc trưởng kia gật gật đầu. “Các ngươi đều đứng dậy đi.”
Phượng Cẩn Nguyên đừng dậy trước, lại đỡ lão thái thái, tiếp theo, mọi người Phượng gia đồng loạt đứng lên.
Phượng Vũ Hoành chú ý tới ánh mắt của tộc trưởng dường như đang nhìn về phía nàng, nhưng vẫn chưa dừng lại, lại nhìn về phía Trầm Ngư, cũng chỉ một cái liếc mắt đã thu hồi lại. Cuối cùng, rơi trên người Kim Trân.
Phượng Cẩn Nguyên nhớ tới, chuyện thu Kim Trân vào phòng trong tộc còn chưa biết, nhanh chóng giải thích. “Là thiếp thất tôn nhi mới thu.”
Lão tộc trưởng khoát tay ngăn lại. “Chuyện nhỏ như thế không cần báo cho người trong tộc, thiếp thất không được vào gia phả, chính ngươi làm chủ là được rồi. Theo ta đi vào thôi.”
Hắn nói xong, xoay người, chắp tay thong thả bước vào đại trạch. Có hạ nhân dẫn phu xe đưa xe ngựa vòng tới đằng sau dàn xếp, mọi người Phượng gia từng người đi theo từng người vào trong.
Tộc nhân hồi tổ trạch, nếu hàng năm đều về đầy đủ thì quy củ sẽ ít đi, nhưng nhiều năm như vậy Phượng Cẩn Nguyên cũng chưa trở về lấy một lần, vậy quy củ sẽ nhiều hơn.
Cũng không chờ mọi người nghỉ ngơi, còn chưa kịp chia phòng, chợt nghe lão tộc trưởng kia mở miệng nói. “Từ đường đã mở, Cẩn Nguyên, ngươi đỡ mẫu thân ngươi, còn có chính thê và đích nữ của ngươi vào bái đường.”
Lời vừa thốt ra, Trầm Ngư thì lại lau nước mắt, ủy khuất nói. “Tộc trưởng, mẫu thân của ta đã qua đời.”
Lão tộc trưởng nhìn Trầm Ngư, khó hiểu hỏi Phượng Cẩn Nguyên. “Nữ nhi này do thiếp thất nào sinh hạ? Sao lại không hiểu quy củ thế này?”
Phượng Cẩn Nguyên xấu hổ. “Đây là Trầm Ngư, chẳng phải do thiếp thất sinh ra, mà là Đại nữ nhi con chính thê của tôn nhi.”
“Con chính thê?” Lão tộc trưởng nhìn Trầm Ngư, tự suy nghĩ nửa ngày. “À, ta có chút ấn tượng, Đại nữ nhi của ngươi tên là Phượng Trầm Ngư, nhưng trưởng nữ của ngươi không phải con chính thê, là thứ nữ mới đúng !” Vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, vẫy tay với nàng. “Ngươi là A Hoành? Đến đây với tổ gia gia.”
Trên mặt Phượng Vũ Hoành mang theo ý cười chầm chậm tiến lên, khom người hạ bái với lão tộc trưởng. “A Hoành bái kiến tổ gia gia.”
Lão tộc trưởng đưa tay đỡ nàng, nói. “Đây mới là đích nữ Phượng gia.”
Nước mắt Trầm Ngư dâng trào, liên tiếp làm ra ánh mắt ủy khuất với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên, thế nhưng lão tộc trưởng đứng ở chỗ này, lão thái thái cũng trở thành tiểu bối, có thể nói được gì?
Phượng Trầm Ngư nghiến răng, sự tồn tại của Phượng Vũ Hoành càng ngày càng chướng mắt nàng, nàng chỉ hận không thể ném người vào trong núi cho sói ăn.
Phượng Cẩn Nguyên biết đối với người trong tổ trạch mà nói, Diêu thị cùng Phượng Vũ Hoành mới đúng là chính thê và đích nữ, người ở quê theo quan niệm cũ, hắn cũng không nguyện vào lúc này tính toán quá nhiều với tộc trưởng, liền nói với Diêu thị. “Đi thôi, ngươi cùng Bổn tướng đi vào.”
Diêu thị giữ im lặng, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái đi đằng trước, nàng đi theo phía sau, mặt không hề biểu hiện cảm xúc, kể cả lúc đi qua tộc trưởng, cũng không hề nói lời nào.
Mấy người vào từ đường, quỳ xuống, sau khi có hạ nhân đi lên điểm hương, mỗi người ba nén hương, cũng đã nhen lửa.
Có tộc nhân chuyên phụ trách tế tổ xướng lễ một hồi, sau đó chỉ huy mọi người liên tục dập đầu. Rốt cuộc trình tự cũng kết thúc, lão thái thái dẫn đầu cắm nhang vào lư hương, lúc này mới chính thức bái xong.
Phượng Vũ Hoành cùng Diêu thị đều theo quy củ của chủ mẫu và đích nữ hành đại lễ, Diêu thị không cảm thấy có gì lạ với những việc này, dù sao nàng cũng vốn là chủ mẫu, nên đã nằm lòng những điều này. Nhưng Phượng Vũ Hoành thì có chút khó khăn, nếu không có hạ nhân hướng dẫn, nàng thật sự không biết làm thế nào, mặc dù như vậy, vẫn còn có chút động tác không làm đúng tiêu chuẩn, khiến người xướng lễ nhìn nàng rất nhiều lần.
Nàng cũng không sao cả, ngay lúc cắm nhang xong đã chủ động hành lễ tạ lỗi với tộc trưởng. “A Hoành ở trong sơn thôn đã lâu, quy củ trong tổ trạch chưa từng tiếp xúc qua, có chỗ thất lễ, thỉnh tổ gia gia tha thứ.”
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến nỗi muốn tát nàng một cái, sơn thôn sơn thôn, đến đâu nàng cũng không quên nói đến sơn thôn, chỉ lo người khác không biết nàng ở trong sơn thôn những năm qua.
Biểu hiện của hắn được Phượng Vũ Hoành nhìn thấy hết, không khỏi cười thầm trong lòng.
Lúc này ngươi mới biết xấu hổ? Lúc trước sủng thiếp diệt thê sao ngươi không suy nghĩ sẽ có ngày này? Chính ngươi làm chuyện đáng xấu hổ, còn muốn người khác giữ thể diện cho ngươi? Ta không chỉ không giữ cho ngươi, còn phải kéo ngươi xuống thêm mấy tầng nữa mới thỏa mãn.
“Hôm nay A Hoành cùng Diêu di nương vào từ đường tế bái tổ tiên, mong rằng tổ gia gia có thể căn dặn người nhà đừng khoa trương với bên ngoài.” Mặt Phượng Vũ Hoành hiện lên một tia khó xử, vừa nói vừa quay đầu nhìn Trầm Ngư, thần sắc khẩn trương.
Lão tộc trưởng vô cùng khó hiểu. “Vì sao?”
“Bởi vì... A Hoành dù sao cũng chẳng phải đích nữ chân chính, Diêu di nương cũng chẳng phải chủ mẫu chân chính! Vừa rồi người nhà họ Thẩm còn ngăn chúng ta ở cửa huyện hô đánh giết, nếu như cho bọn hắn biết A Hoành cùng Diêu di nương vào từ đường mà Đại tỷ tỷ không được vào, không chừng... Sẽ hạ thủ.”
“Bọn hắn dám?” Lão tộc trưởng trừng mắt, râu mép cũng vểnh lên, lại suy nghĩ về lời nói của Phượng Vũ Hoành, liền nói với lão thái thái. “Các ngươi náo loạn thành thế này, thì cũng không cần hồi hương giổ tổ!”
Lão thái thái bị hắn doạ run rẩy toàn thân, nhanh chóng khom người nói. “Tộc trưởng nói quá lời, chuyện trong nhà là lão thân không xử lý tốt, sau này sẽ không thế nữa.” Vừa nói vừa trách thầm Phượng Vũ Hoành, chỉ nói tôn nữ này làm loạn ở chỗ nào không làm, cư nhiên lại làm loạn trước mặt tộc trưởng. Có tế tổ hay không thực chất không quan trọng, nhưng phần mộ của Phượng lão gia còn ở đây!
Phượng Cẩn Nguyên cũng luôn mồm nói. “Chuyện trong nhà phiền người phải phí tâm, Thẩm gia chẳng qua là một đám ô hợp, không đáng nói.”
Lão tộc trưởng gật gật đầu, lại nhìn về phía nhóm người đứng trong sân, đặc biệt là Phượng Trầm Ngư, dáng dấp kia khiến hắn cảm thấy sẽ không có chuyện tốt.
Hắn sống hơn tám mươi năm, người nào cũng từng nhìn qua, sớm nghe nói Phượng Cẩn Nguyên sinh ra một nữ nhi mang Phượng mệnh, nhưng nếu nói là Phượng Trầm Ngư... Hắn cảm thấy không giống lắm.
“Thôi, các ngươi nghỉ ngơi đi, sẽ có hạ nhân dẫn các ngươi về phòng của từng người. Về chuyện đích nữ thứ nữ, trở lại bàn bạc thế nào là chuyện của các ngươi, nhưng ở nơi này của ta, Phượng gia chỉ nhận Diêu thị cùng A Hoành.”
Ném ra câu nói này, lão tộc trưởng cất bước mà đi.
Phượng Trầm Ngư nghiêng đầu qua chỗ khác, không nguyện nhìn hắn, trong lòng đã sớm mắng lão nhân này vô số lần.
Phượng Vũ Hoành nhìn Trầm Ngư tức giận thì rất thoải mái, kéo Diêu thị ra khỏi từ đường, cố ý đứng lại trước mặt nàng, nói. “Mấy ngày nay chỉ có thể ủy khuất Đại tỷ tỷ, là ý của tộc trưởng, A Hoành cũng bất lực.” Nếu ngươi không vui, tìm tộc trưởng mà nói! Ngươi dám sao?
Phượng Trầm Ngư có thể nói cái gì? Quay người mang theo Ỷ Nguyệt rời đi.
Lão thái thái hỏi thăm người một câu. “Phượng Tử Hạo thiếu gia đâu?”
Hạ nhân kia khẽ run, nghiêm túc nghĩ một lát, mới nói. “Lão thái thái, người đang nói về vị thiếu gia đi thủ lăng kia sao? Hắn vẫn ở trên núi, lão tộc trưởng xây cho hắn một gian phòng ngay cạnh lăng mộ, có người hầu hạ cẩn thận.”
Lão thái thái đau lòng, không khỏi trừng Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên cũng không ngờ lão tộc trưởng lại trực tiếp đuổi Phượng Tử Hạo lên núi, nhưng khi đó chính hắn lên tiếng bắt Tử Hạo đi thủ lăng, bây giờ hài tử này thực sự bị đưa đi thủ lăng, hắn nói được gì? Đành phải trấn an lão thái thái. “Sáng sớm ngày mai chúng ta lên núi nhìn thử.”
Bọn hạ nhân dẫn từng người về phòng, Phượng Vũ Hoành giúp đỡ Diêu thị thu xếp xong, chờ nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, mới trở về phòng của mình.
Vong Xuyên giúp đỡ nàng trải xong giường, Hoàng Tuyền cũng từ bên ngoài nhận lấy bữa trưa hạ nhân đưa tới. “Tiểu thư mau tới ăn chút gì lót bụng thôi, ta thấy cũng có người đưa thức ăn cho phu nhân rồi.”
Phượng gia tổ trạch không có nhiều chủ nhân, nhưng hạ nhân thì không ít, quá nửa là giữ lại để chuẩn bị cho lúc tộc nhân trở về.
Phượng Vũ Hoành lúc ăn cơm lại nhìn thử gian phòng này một lần, phát hiện có bút mực, con mắt hơi chuyển động, trong bụng đã có chủ ý.
Nàng đứng dậy đi tới trước bàn đặt bút mực, hai nha hoàn không hiểu gì, đành phải đi theo. Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành xé một tờ giấy, nhấc bút lên, viết ra hàng chữ như cẩu bới.
Hoàng Tuyền vỗ trán. “Tiểu thư, người vung roi quá lâu, nên chữ viết cũng thụt lùi rồi sao?”
Nàng trừng Hoàng Tuyền. “Xem thật kỹ, nét chữ này là của ai?”
Vong Xuyên thận trọng, đọc chữ, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành viết. “Giờ tý đêm nay đến Tê Phượng sơn. Bút tích này, giọng điệu này... Phượng Tử Hạo?”
Phượng Vũ Hoành ném ánh mắt tán dương cho nàng, sau đó nhét tờ giấy vào trong tay Vong Xuyên “Tìm cơ hội ném vào phòng của Trầm Ngư, phải để nàng nhìn thấy.”
Hoàng Tuyền buồn bực. “Vì sao phải làm vậy?”
Phượng Vũ Hoành cũng không thừa nước đục thả câu, tự giải thích với các nàng. “Phượng Trầm Ngư phí sức lớn như vậy để kéo ta về Phượng Đồng huyện là vì sao? Các ngươi thực sự nghĩ rằng là vì tế tổ sao?”
“Tiểu thư hoài nghi nàng cùng Phượng Tử Hạo bày kế hãm hại chúng ta?”
“Chỉ là suy đoán, mặc kệ đoán đúng hay chưa, chọc tức nàng một chút cũng không có bất lợi gì cho chúng ta.”
Làm chuyện xấu nên có tâm tình tốt, Phượng Vũ Hoành liên tiếp ăn hai chén cơm, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau một canh giờ, Ỷ Nguyệt ở trước cửa sổ phát hiện tờ giấy này, buồn bực đưa cho Phượng Trầm Ngư. “Tiểu thư, người nhìn.”
Trầm Ngư mở tờ giấy ra, liếc nhìn nét chữ bên trên, lập tức xác định là Phượng Tử Hạo viết, nàng phân phó Ỷ Nguyệt. “Đốt tờ giấy này đi.”
Ỷ Nguyệt nghe theo, nhưng cũng hiếu kì mà hỏi một câu. “Là Đại thiếu gia đưa tới sao?”
Trầm Ngư trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng. “Không phải hắn thì là ai. Giờ tý đêm nay ngươi theo ta đến Tê Phượng sơn.”