Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 20: Hủy đồ của nàng, phải trả giá đắt


trước sau

Nhưng ngay khi xoay người, nghe được nam nhân kia nói. “Kim Trân, ngươi đi theo Đại phu nhân nhiều năm như vậy, sao nàng không thưởng cho ngươi chút đồ tốt?”

Phượng Vũ Hoành dừng bước, con ngươi chuyển động. Kim Trân? Một trong bốn nhất đẳng nha hoàn bên người Thẩm thị, Kim Trân?

Thanh âm của nữ tử cũng rất nhanh truyền đến, cảnh cáo. “Lý Trụ, dị nghị chủ tử là tử tội.”

“Ta không nói cho người khác, chẳng lẽ ngươi lại đi tố giác ta?”

Nữ tử khẽ hừ một tiếng. “Không chừng ngày nào đó ngươi chọc ta mất hứng, ta liền lỡ miệng nói ra.”
“Ôi cô nãi nãi của ta, ta nào dám chọc ngươi mất hứng, ngươi muốn giết ta, ta cũng cho!”

“Vậy còn được.” Thanh âm của Kim Trân run run, khiến lỗ tai người nghe tê dại. “Chẳng qua ngươi nói đến ban thưởng, hừ, trong phủ này người nào không biết, Đại phu nhân trang điểm cho mình y như một bảo khố biết đi, muốn từ trong tay bà ta moi ra chút đồ, đúng là còn khó hơn lên trời.”

“Người khác moi không ra, bốn người các ngươi cũng không được sao?”

“Bốn người bọn ta?” Kim Trân bỗng nhiên nở nụ cười. “Lý Trụ à Lý Trụ, bốn người bọn ta tuy là nhất đẳng nha hoàn, nhưng trước mặt nương của ngươi, còn phải ngoan ngoãn cúi đầu cười. Nếu dùng thuyết pháp này, nương của ngươi những năm này không phải được rất nhiều đồ tốt? Ngươi xem, ta tốt với ngươi như vậy, phải chăng ngươi cũng nên bày tỏ một chút?”

Nàng không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Lý Trụ đã nổi giận. “Lão thái thái kia giấu đồ còn kín hơn mệnh, ta nào có thể kiếm chác được gì. Hừ, cứ cho rằng theo người có tiền có thể vớt được ít đồ tốt, ai ngờ gặp phải kẻ vắt cổ chày ra nước.”

Phượng Vũ Hoành không tiếp tục nghe hai người bọn họ lời chàng ý thiếp nữa, mang đôi giày của Kim Trân trở về Liễu viên.

Từ cuộc nói chuyện của hai người, nàng liền phân tích, Lý Trụ hẳn là nhi tử của Lý ma ma. Người có tiếng nói lớn nhất bên cạnh Đại phu nhân chắc chắn là nhũ mẫu của nàng, bây giờ nhi tử của nhũ mẫu cùng nha hoàn bên người tư thông, chuyện này mà mang ra truy cứu, cũng không phải chuyện dễ nghe!
Tiếc thay đêm nay nàng không có tâm tình chơi đùa, bằng không đôi uyên ương kia đã bị nàng đùa một phen.

Trở về Liễu viên, đã qua giờ dần.

Phượng Vũ Hoành chưa từng hi vọng buổi tối đầu tiên trở lại Phượng phủ có thể ngủ một giấc yên ổn, nhưng cũng không nghĩ đến bởi vì người đó mà mất ngủ.

Nàng lên giường, hai tay ôm gối, hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ của cái đêm gặp phải tử liên nam tử ấy, xác nhận lần nữa rằng trước khi nàng đi, đôi chân kia vẫn tốt. Chẳng những tốt, nàng còn nhìn tận mắt hắn đã uống thuốc tiêu viêm.

Phượng Vũ Hoành có chút hối hận, chỉ trách hôm đó là ngày đầu tiên đến thế giới này, chỉ để ý đến những chuyện xảy ra với mình, mà bỏ quên rất nhiều sự việc vốn nên lưu ý.

Người nọ bị trọng thương phải ẩn trong núi, hiển nhiên là bị kẻ thù truy sát. Mà hắn chỉ đem theo một người hầu, nghĩ thế nào cũng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nàng thì ngay khi đã nối xương cho hắn liền buông tay không quan tâm, còn lấy đi hai mươi lượng bạc duy nhất trên người hắn.

“Đáng chết!” Nàng theo bản năng mắng ra tiếng, nhưng lập tức bình tĩnh lại.

Không đi? Nhưng nàng có lý do gì để lưu lại chứ? Còn nữa, mặc dù lưu lại, lúc đối mặt với kẻ thù truy sát, nàng có thể giúp đỡ được gì? Chẳng lẽ mang người nọ vào hiệu thuốc?

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, không được, vật không bình thường chính là yêu vật, nàng cũng không thể bị người ta xem là yêu quái. Tại cái niên đại này, một khi bị nhận định là yêu quái, không chết cháy thì cũng bị dìm lồng heo.

Càng nghĩ càng phiền lòng, lập tức đi vào trong hiệu thuốc, không ngừng tìm kiếm từ tầng một đến tầng hai.

Gãy chân, hủy dung, nàng tìm hơn nửa giờ, nhưng không tìm được một loại dược có thể trị hết hai loại thương tổn đó.

Thất bại ngồi bệt trên mặt đất, mặc dù không gian vẫn duy trì trạng thái nhiệt độ ổn định, nàng vẫn có cảm giác lạnh lẽo.

Phượng Vũ Hoành nhớ tới người nọ một thân chật vật vẫn không mất dáng vẻ phong độ, cũng nhớ rõ mình vào lúc thấy gương mặt đó, nàng bày ra một bộ dạng ngốc nghếch không có tiền đồ.

Nhưng hiện tại tin tức xác thực lại nói cho nàng biết, mặt của người kia đã bị hủy!

Trách không được khi ở cửa thành nhìn thấy hắn đeo mặt nạ, trách không được rõ ràng là đại quân chiến thắng trở về nhưng không thấy một tia hỷ khí.

Trận đã đánh thắng, nhưng chủ soái lại trọng thương, thương tổn đến người nối dõi cũng không thể có.

Một nam nhân như vậy phải sống thế nào!

Phượng Vũ Hoành cảm thấy thế giới khốn khiếp này một lần lại một lần khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng, nam nhân nàng chọn trúng liền không minh bạch bị hủy, thậm chí kẻ thù là ai nàng cũng không biết.

Bắt nạt nàng lạ nước lạ cái? Bắt nạt nàng biến thành một tiểu hài tử mười hai tuổi?

Không sao, xa lạ rồi cũng sẽ biến thành quen thuộc, nàng cũng sẽ có ngày trưởng thành.

Hủy đồ của nàng, bất kể là ai, cũng phải trả giá thật đắt.

Một đêm mất ngủ, đến khi chân trời hiện lên vài tia sáng mới về giường ngủ trong chốc lát.

Sáng sớm, Phượng Vũ Hoành bị Tử Duệ đánh thức. Tiểu gia hỏa chạy đến giường của nàng vừa kêu vừa lay cổ. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau dậy.”

Phượng Vũ Hoành ngồi dậy, mơ mơ màng màng liếc nhìn đứa nhỏ này, nháy mắt đã tỉnh lại.

“Đến đây.” Nàng đưa tay kéo Tử Duệ đến gần. “Cởi y phục ra, chúng ta sẽ không mặc.”

Nàng không quên y phục của mình chẳng khác gì giấy ráp, y phục dành cho nàng tệ như vậy, sao có thể cho Diêu thị cùng Tử Duệ đồ tốt.

Chớp mắt, Tôn ma ma cũng bước vào, theo sau là Mãn Hỉ bưng chậu gỗ.

“Tiểu thư, xiêm y của phu nhân có vấn đề.” Tôn ma ma đi lên trước, nhỏ giọng nói với Phượng Vũ Hoành. “Chất vải xiêm y tốt, nhưng cũng không biết thế nào, mặc lên người một lúc liền phai màu, nhuộm hết lên người phu nhân.”

Tôn ma ma vừa nói nhìn Phượng Vũ Hoành đang cởi xiêm y của Tử Duệ, ngẩn ra. “Nhị thiếu gia cũng bị nhiễm màu?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Phai màu còn chưa là gì.” Nàng nâng quần áo lên cẩn thận nhìn, sau đó lật cổ áo cho Tôn ma ma nhìn. “Ma ma, ngươi nhìn ở đây.”

Tôn ma ma tiến lên trước, mới phát hiện trong cổ áo của Tử Duệ ẩn giấu vô số mũi kim nhỏ.

“Tiểu thư! Chuyện này phải bẩm báo với lão gia!” Tôn ma ma cuống lên. “Nhất định phải bẩm báo với lão gia, có người muốn hại Nhị thiếu gia, đây không phải là chuyện nhỏ.”

Phượng Vũ Hoành nhún vai bật cười. “Bẩm báo cái gì! Không chừng chính là do hắn làm ra.”

“Nhị tiểu thư!” Tôn ma ma dựng thẳng ngón trỏ tại khóe môi làm động tác im lặng, trong phòng còn có Mãn Hỉ.

Phượng Vũ Hoành thờ ơ nói. “Không sao.” Sau đó dặn Tôn ma ma. “Vẫn nên cho Tử Duệ cùng mẫu thân đổi bộ y phục ngày hôm qua, tạm mặc một ngày, đưa y phục này đến chỗ của ta, lát nữa bổn tiểu thư muốn đi dạo trong phủ.”

Tôn ma ma bị dọa giật mình. “Nhị tiểu thư muốn đi đâu? Chiếu theo quy củ, sáng nay phải đi thỉnh an lão thái thái.”

“Quy củ?” Phượng Vũ Hoành nhếch môi. “Phượng phủ đã không biết xấu hổ, còn muốn giảng quy củ? Cũng tốt, vậy thì ta sẽ đi gặp lão thái thái.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!