Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 36: Quốc bảo


trước sau

Lời nói này tát Thẩm thị vang bành bạch!

Phụ thân ta nói rõ là theo phân vị di nương mà dàn xếp, ngươi là chủ mẫu lại cho ta mặc cái loại xiêm y này? Còn để ta ăn đồ thừa?

Phượng phủ từng người từng người cúi đầu, mặc kệ Phượng Vũ Hoành nói tới ai, các nàng đều cảm thấy tối tăm mặt mũi.

Thẩm thị không thấy ngượng, chỉ có chút e ngại, Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái cũng sợ Chu phu nhân sẽ giáng tội, nếu như người của Ngự Vương phủ cũng tùy hứng như Ngự Vương gia, chẳng phải là gặp vận rủi rất lớn sao?

Nhưng mà, lần này lại suy nghĩ quá nhiều, Chu phu nhân cũng không rảnh mà tham gia vào chuyện tranh đấu của nhà này, trước đó đã nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, nếu như hắn đủ thông minh, thì sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho ba mẫu tử Phượng Vũ Hoành. Người ta chỉ cùng Phượng Vũ Hoành nói chuyện. “Phượng Nhị tiểu thư thật sự là Bồ Tát chi tâm, yên tâm, tiệm vải nổi danh nhất kinh thành là sản nghiệp của Ngự Vương phủ chúng ta, nếu Nhị tiểu thư có chuyện, ngày mai lão thân sẽ phái người đến Phượng phủ tuỳ cơ ứng biến, đưa mỗi người một bộ y phục.”

Nàng nói xong, lại giơ tay với đại Thái giám đọc danh sách sính lễ.

Người Phượng phủ vừa thấy điệu bộ này, lại run rẩy toàn thân. Các nàng vào giờ phút này sợ nhất chính là Chu phu nhân cùng đại Thái giám kia trao đổi, bởi vì mỗi lần trao đổi đều không ngoài ý muốn khiến người ta sụp đổ!

Quả nhiên, lần này đại Thái giám vẫn không làm mọi người thất vọng. Chỉ nghe hắn hướng về phía cửa hô to. “Mang vào!”

Lập tức liền có người nâng thêm hai rương vào viện.

Thẩm thị cắn răng, nghiến từ kẽ răng hỏi. “Đây là cái gì?”

Trầm Ngư ở bên cạnh thở dài, cũng nhỏ giọng nói. “Cứ nghe thử đã, phỏng chừng sẽ không kém cạnh lần trước.”

Nàng đoán đúng rồi, hai cái rương cuối cùng được đưa vào mới chính là cái tát tàn nhẫn nhất, chợt nghe Chu phu nhân lạnh lùng nói. “Nếu Phượng phủ đã nghèo như vậy, thì để Ngự Vương phủ chúng ta tự mình chuẩn bị y phục cho Vương phi tương lai mặc.”

Đại Thái giám theo sát phía sau nói to. “Ngự Vương điện hạ tặng Phượng Nhị tiểu thư bốn cuộn tơ tằm Quảng Hàn, bốn cuộn cẩm gấm Lương Nhân, bốn cuộn hàng Thủy Vân, bốn cuộn lụa mỏng Nhược Da. Ngoài ra còn tặng mười cuộn Nhuyễn Yên la cho Nhị tiểu thư làm chướng màn!”

Lần này, ngay cả người luôn luôn hờ hững không tham dự tranh đấu như An thị cũng bị kích động.
Bốn phương biên cảnh của Đại Thuận đều có tiểu quốc phiên bang, bốn tiểu quốc này tuy nhỏ, nhưng mỗi thủ đô đều có một kiện quốc bảo. Bốn quốc bảo này lần lượt là tơ tằm Quảng Hàn, cẩm gấm Lương Nhân, hàng Thủy Vân, cùng lụa mỏng Nhược Da.

Nghe nói lúc bốn tiểu quốc tiến dâng quốc bảo tới Đại Thuận, phi tử trong cung vì tranh cướp đến nỗi đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ có thể có được một ít mà thôi. Tất cả bốn thứ quốc bảo cực kỳ khó có được, ba năm chỉ có một, có tiểu quốc còn phải tích góp trên mười năm, cuối cùng mới miễn cưỡng lấy ra bốn kiện đưa đến Đại Thuận.

Mà về Nhuyễn Yên, Đại Thuận dùng mười năm tài lực mới có một kiện cực kỳ quý giá, vậy mà Ngự Vương điện hạ một lần liền đưa ra mười cuộn, còn nói là cho Phượng Vũ Hoành dùng làm chướng màn.

Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, nếu như là trâm cài vòng tay nào đó nàng còn có thể chấp nhận được, nhưng cái này ngũ bảo, nàng thực sự không nhịn được!

Thật sự là đố kỵ đến chết! Cái gì mà nữ giới, cái gì mà tam tòng tứ đức, nếu như có thể đổi được một trong số những bảo vật đó, nàng thật sự nguyện ý tặng vị trí đích nữ này cho Phượng Vũ Hoành ngồi.

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, Thẩm thị ở bên cạnh rõ ràng cảm thấy thân thể của nữ nhi đang run rẩy kịch liệt, tức khắc đoán được Phượng Trầm Ngư đang suy nghĩ gì.

Vải áo hoàn mỹ ai nấy đều thích, huống chi là ngũ bảo bị đám nương nương trong cung tranh đoạt.

Thẩm thị cầm thật chặt tay Phượng Trầm Ngư, tiến đến bên tai nàng gằn từng tiếng. “Trầm Ngư, ngươi nghĩ đến tương lai về sau đi. Chờ ngày nào đó ngươi làm mẫu nghi thiên hạ, những thứ này còn không phải của ngươi sao.”

Rốt cuộc, bốn chữ “mẫu nghi thiên hạ” lại đem thần trí hỗn độn của Phượng Trầm Ngư kéo trở lại, ánh mắt điên cuồng chợt lóe lên, thoáng trong giây lát lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Thẩm thị lúc này mới an tâm.

Cho tới nay, mẫu nghi thiên hạ là tín ngưỡng của Phượng Trầm Ngư, từ khi ba người Diêu thị rời phủ, người trong Phượng phủ từ lão thái thái đến Phượng Cẩn Nguyên, lại tới Thẩm thị, luôn rót vào tai nàng bốn chữ này. Nàng biết mình sinh ra rất đẹp, loại đẹp này vượt qua tất cả nữ tử trong kinh thành. Cho nên Phượng Trầm Ngư tự tin cái tín ngưỡng này sẽ không thất bại, mẫu nghi thiên hạ với nàng mà nói, chẳng qua là chuyện sớm muộn.

Chỉ tiếc mẫu tử Thẩm thị không biết, ngũ bảo này, cho dù là Hoàng hậu nương nương, là mẫu nghi thiên hạ hiện tại cũng chưa từng chiếm được, bằng không sẽ không có số lượng lớn như vậy rơi vào trong tay Ngự Vương.

Phượng Vũ Hoành từ trong ký ức của nguyên chủ cũng hiểu được giá trị của ngũ bảo này, chỉ thán người nọ chi bạo tay, ngay cả nàng cũng cứng lưỡi.

Chẳng qua đối phương đã đưa đến, thì nàng cũng sẽ không đẩy ra ngoài, chỉ hướng về phía Chu phu nhân cười khanh khách. “Làm phiền phu nhân thay ta đa tạ Ngự Vương điện hạ, những lễ vật này, A Hoành rất thích.”

Người nhà họ Phượng trợn tròn mắt, chỉ rất thích sao? Phượng Vũ Hoành rốt cuộc có biết những thứ này có ý nghĩa như thế nào không vậy? Nàng quả thực là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!