Diêu thị ngẩn ra, lắc lắc đầu. “Không có. Sau khi hồi kinh liền trực tiếp vào phủ, còn chưa đi ra ngoài.”
“Tỷ tỷ tốt nhất nên dành thời gian đi nhìn thử, trước đó vài ngày ta đi quản lý cửa tiệm, nhìn thấy chưởng quỹ của Bách Thảo đường dường như đã thay đổi.”
Diêu thị cau mày. “Điền bá mất rồi sao?”
An thị gật gật đầu. “Ta đặc biệt đi vào xem một vòng, cũng không thấy Điền bá, hiện tại chưởng quỹ là người trẻ tuổi.”
Diêu thị thấy Phượng Vũ Hoành khó hiểu, giải thích cho nàng. “Lúc trước ta gả tới Phượng gia, Bách Thảo đường là cửa tiệm hồi môn nương gia cho, ngươi khi đó còn nhỏ, không quá để ý chuyện này. Thế nhưng...” Diêu thị lắc đầu bất đắc dĩ. “Nói là của hồi môn của ta, nhưng từ khi gả tới Phượng gia, ta làm gì có tiếng nói.”
An thị thay nàng nói tiếp phần dưới. “Nào chỉ là không có tiếng nói, nếu như ta nhớ không lầm, tỷ tỷ trước đây đã nói, ngày ngươi vừa bước qua cửa, cửa tiệm hồi môn của Diêu gia đã bị lão thái thái thu mất rồi?”
“Ừ.” Diêu thị gật đầu. “Ngày ấy xuất giá, tất cả mọi thứ đều đưa cho lão thái thái, ngày thứ hai khi đưa ta về, liền cầm hết khế đất cửa tiệm. Ta đi tìm lão thái thái để hỏi, nàng nói đã gả tới Phượng phủ, những thứ này liền giao cho công trung quản lý, còn nói Phượng gia sẽ không bạc đãi ta.”
Phượng Vũ Hoành bật cười. “Mẫu thân liền tin?”
“Không tin thì làm gì được chứ?”
“Phải đó!” An thị tiếp lời. “Tức phụ gả vào cửa, thì là người của phu gia.”
“Vậy lợi nhuận cửa tiệm, Phượng gia có đưa cho mẫu thân?”
Diêu thị lắc đầu. “Không cho, chỉ nói là vẫn lỗ vốn, Phượng gia còn phải góp vào không ít ngân lượng.”
Phượng Vũ Hoành nghĩ đến lời của An thị khi trước, hỏi lại. “Nghe di nương mới nói là ra ngoài trông nom tiệm, di nương có thể lưu lại sao?”
An thị gật đầu. “Ừ, nương gia của ta cũng cho hai gian cửa tiệm, chẳng qua cửa tiệm của ta cùng Diêu gia căn bản là không cách nào so sánh được, Phượng gia đâu để ý, nên mới được lưu lại.”
“An di nương, việc này là theo quy củ của Đại Thuận ta sao?”
An thị lắc đầu. “Làm gì có quỷ củ như vậy, chẳng những không có, Đại Thuận còn cho phép nữ tử xuất giá tự mình quản lý cửa tiệm hồi môn, nữ tử có thể ra ngoài quản lý tiệm, phu gia cũng không thể vô cớ ngăn cản.”
“Nói như vậy thì, Phượng gia là đang đối nghịch lại với quỷ củ của triều đình?” Nàng không hề do dự chụp một cái mũ lên đầu Phượng gia.
An thị bĩu môi, không nói gì. Nhiều năm như vậy, nàng sao có thể không biết Phượng gia là cái loại gì.
Phượng Vũ Hoành an ủi Diêu thị. “Mẫu thân yên tâm, là của chúng ta, sớm muộn cũng phải trả cho chúng ta.”
An thị cũng tán thành. “Hôm nay ta thấy Ngự Vương phủ không giống như đang diễn trò, xác thực là chân thành muốn làm chỗ dựa cho Nhị tiểu thư. Ta tin rằng khi đã có Ngự Vương phủ, sẽ không còn có người dám làm loạn với các ngươi.” Sau đó đổi lời nói. “Hôm qua Tưởng Dung tự mình chạy tới đây, khi trở lại có nói với ta tình hình bên này. Ta có chút bạc vụn, nghĩ hôm nay sẽ đưa tới cho các ngươi, dù không có bao nhiêu, ít nhất cũng có thể đáp ứng được. Không ngờ chưa kịp cho, Ngự Vương bên kia đã giành trước.” An thị vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái bao. “So với thứ Ngự Vương điện hạ cho, thì của ta thật quá ít. Nhưng ta nghĩ, Ngự Vương cho toàn là ngân phiếu, trong viện lại muốn động thổ, không thể thiếu chút bạc vụn khen thưởng hạ nhân, cứ lấy cái này dùng trước đi!”
Phượng Vũ Hoành nhìn ra An thị là thật tâm, cũng không khách khí với nàng, rất dứt khoát đưa tay nhận lấy. “Đa tạ An di nương, ta vừa mới nghĩ phải nghĩ biện pháp ra ngoài phủ đổi chút bạc vụn, An di nương đưa tới cái này, thật đúng lúc.”
Thấy Phượng Vũ Hoành nhận, tâm An thị cuối cùng cũng thả xuống. Nàng cũng chẳng phải có ý lấy lòng, ngân tử này thật sự là hôm qua chuẩn bị, nhưng không nghĩ hôm nay lại phát sinh chuyện Ngự Vương phủ đến hạ sính lễ, làm như thế này thật giống như nàng đang nịnh bợ.
“Di nương yên tâm, A Hoành sẽ đối xử tốt với Tam muội muội.” Phượng Vũ Hoành không phải vô ý nói với An thị lời này, nàng biết đối với An thị mà nói, Tưởng Dung mới là người nàng trông ngóng nhất.
An thị cùng Tưởng Dung rời khỏi, Diêu thị kéo Phượng Vũ Hoành lại hỏi nàng. “Ngươi vẫn còn nhớ chuyện thuốc bổ bị đổi?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Vốn là chẳng nhớ gì cả, nhưng cùng An di nương nói mấy câu, trong ký ức dần hiện ra.”
Diêu thị nói cho nàng biết. “An di nương là người hiểu biết, lúc mẫu thân là chủ mẫu nàng không có ý nịnh bợ, sau này Diêu gia gặp chuyện, nàng cũng không bỏ đá xuống giếng, ngược lại là trước khi chúng ta đi, vụng trộm nhét một nắm bạc vụn vào cổ áo Tử Duệ.”
“Người tốt sẽ được đền đáp.” Nàng đưa chén trà cho Diêu thị. “Mẫu thân uống chút trà, không cần suy nghĩ quá nhiều. Chờ hai ngày sau chúng ta chuyển tới sát vách bên kia, còn có chút sự việc cần mẫu thân tự mình quản lý.”
Diêu thị vốn là đương gia chủ mẫu, tuy nói tính khí yếu ớt, nhưng quản lý một cái viện nhỏ vẫn làm được, liền đồng ý. “A Hoành yên tâm, việc vặt trong nhà ngươi không cần lo lắng. Nhưng cũng đến lúc Tử Duệ cần đi học rồi.”
Nàng nhắc đến thì Phượng Vũ Hoành mới nhớ, đúng rồi, Tử Duệ đã hơn sáu tuổi, là tuổi đến trường đi học rồi.
“Chuyện này A Hoành thật sơ sót, cũng may mẫu thân nhớ kỹ. Chẳng qua, thái độ của Phượng gia còn đang cân nhắc, chúng ta tạm quan sát mấy ngày, sẽ tìm cơ hội nhắc nhở người trong phủ.”