Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 46: Chương 46. Hài tử của Hàn thị


trước sau

Nhi tử sao? Nàng đương nhiên muốn có nhi tử. Nhưng trong phủ này, chỉ cần Thẩm thị vẫn còn, nàng cũng vậy, An thị cũng vậy, đừng nghĩ đến chuyện sinh nhi tử.

Năm ngoái nàng có thai, mơ mơ hồ hồ uống một chén dược giữ thai, hài tử mất, đại phu còn nói đó là nam thai. Sau này nàng ngầm điều tra, thì ra đại phu kia có quan hệ với Kim Trân bên người Thẩm thị, nàng nói với Phượng Cẩn Nguyên, nhưng cũng không được gì. Sau đó, trong cung mừng thọ Thái hậu, Phượng Cẩn Nguyên dâng lên một toà Quan Thế Âm làm bằng phỉ thúy, nghe nói là Thẩm thị đặc biệt vì hắn đi tìm.

Thẩm thị luôn có cách để Phượng Cẩn Nguyên không thể không bỏ qua, mà Hàn thị nàng, ngoài gương mặt đã dần tàn lụi ra, không có thứ gì.

Đêm nay, Phượng phủ nhất định có rất nhiều người khó ngủ. Phấn Đại mất khống chế, Thẩm thị cũng không khá hơn chút nào.

Những thứ đồ tốt của Ngự Vương phủ không rơi vào tay nàng, nàng cũng khó chịu.

Trầm Ngư bất đắc dĩ ở bên cạnh khuyên bảo, thế nhưng nói xong, chính mình cũng không cam lòng. “Những thứ khác còn không nói, nhưng cứ nghĩ đến ngũ bảo...”

Thẩm thị sao có thể không hiểu ý tứ của Trầm Ngư, hừ lạnh một tiếng. “Trầm Ngư của ta là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ngũ bảo đương nhiên phải mặc trên người ngươi mới có giá trị.”

Trầm Ngư thở dài một tiếng. “Nhưng người ta dù sao cũng là chính phi tương lai của Ngự Vương phủ, là Cửu Hoàng tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất.”

“Cửu Hoàng tử thì làm sao?” Thẩm thị khinh thường nói. “Ngươi cũng không phải không biết, nguyên bản là phụ thân ngươi muốn đổi hôn sự này sang cho ngươi, kết quả là Cửu Hoàng tử kia trong lúc tranh đấu lại bị thương. Một Hoàng tử mà con nối dõi cũng không hy vọng, thì cũng không có duyên với long ỷ kia, hiện tại Phượng Vũ Hoành nở mày nở mặt, tương lai thấy ngươi còn không phải dập đầu thỉnh an sao.”

Mặt Trầm Ngư đỏ lên, mềm mại uyển chuyển kêu một tiếng. “Mẫu thân.”

Thẩm thị lúc này mới cười, kéo tay Trầm Ngư nói. “Trầm Ngư của chúng ta đã gả là phải gả cho Thiên tử tương lai.”

“Nhưng người ta sẽ đồng ý cưới ta sao? Dù sao ta cũng chỉ là đích nữ kế của Phượng phủ.”

“Ai dám nói ngươi là đích nữ kế?” Thẩm thị nhổ nước miếng, cắn răng nói. “Phượng Vũ Hoành không phải là phải chờ trong phủ đến ngày gả đi sao, thời gian ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Trầm Ngư yên tâm, đống vải áo này sớm muộn sẽ là của ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng với vật trân quý như vậy.”

Trầm Ngư không lên tiếng, trong mắt loé lên vài tia hứng khởi

...

Liễu viên

Phượng Vũ Hoành đang ngủ say, bất chợt nghe có tiếng đập cửa truyền đến, nàng luôn luôn duy trì cảnh giác, lập tức tỉnh lại, chợt nghe Vong Xuyên ở ngoài cửa vội vàng nói. “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh chưa?”

Mi tâm nàng hơi nhíu lại, đáy lòng chập chờn, liền biết nhất định là có chuyện phát sinh, vội mở miệng nói. “Tỉnh rồi, vào đi.”

Vong Xuyên vội vàng vào, gấp gáp nói. “Tiểu thư mau đi xem thử, Tử Duệ thiếu gia bị bệnh.”
“Bị bệnh?” Phượng Vũ Hoành sững sờ, trước khi ngủ vẫn rất tốt, còn chạy vào trong viện quấn lấy Hoàng Tuyền chơi đến nửa ngày, như thế nào lại bất chợt bị bệnh?

Không kịp thay y phục, tiện tay lấy chiếc áo mỏng khoác ngoài, đi theo Vong Xuyên chạy đến phòng Tử Duệ.

Lúc các nàng đến, tiểu gia hỏa gương mặt trắng bệch đang nằm sấp ở trên giường, liều mạng nôn mửa. Diêu thị ở bên cạnh lo đến rơi nước mắt, Tôn ma ma không ngừng vỗ lưng Tử Duệ, nhưng cũng không chuyển biến tốt hơn.

Thấy nàng chạy tới, Hoàng Tuyền một tay bưng chậu gỗ nói với Phượng Vũ Hoành. “Tử Duệ thiếu gia sau khi ngủ mới phát bệnh, ta cùng Vong Xuyên ở trong sân, Tôn ma ma đi ra gọi chúng ta, nói là Tử Duệ thiếu gia ngủ không ngon, lúc chúng ta đi vào, thiếu gia liền bắt đầu nôn mửa.”

Tôn ma ma bổ sung. “Trước khi ngủ có chút đau bụng.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, ngồi ở mép giường, đặt tay lên cổ tay, chẳng mấy chốc đã thở phào nhẹ nhõm. “Không có chuyện gì.”

Diêu thị thấy Phượng Vũ Hoành nói không có chuyện gì, cũng hơi an tâm, lại gấp gáp hỏi. “Tóm lại là mắc bệnh gì?”

Phượng Vũ Hoành cười khổ. “Chúng ta ở trong núi nhiều năm như vậy, chưa bao giờ ăn thịt mỡ, thức ăn lúc tối đầy dầu mỡ, Tử Duệ lại chưa từng ăn qua, bất chợt vào bụng, khiến cho dạ dày phản ứng, cũng là chuyện bình thường.”

Diêu thị khó hiểu. “Vậy vì sao chúng ta không có phản ứng? Chúng ta ở trong núi cũng đâu có ăn thịt mỡ?”

Phượng Vũ Hoành vừa đỡ Tử Duệ lên vừa nói với Diêu thị. “Nhưng trước đây ở Phượng phủ chúng ta đã ăn qua! Lúc rời kinh, Tử Duệ mới có ba tuổi, đâu có ăn uống được bình thường.”

Diêu thị giờ mới hiểu. “Có nên mời đại phu không?”

Phượng Vũ Hoành xua tay. “Đã hơn nửa đêm rồi, cứ để yên, trước tiên để ta xem cho Tử Duệ, nếu như sáng mai không đỡ thì mời đại phu cũng không muộn.”

Diêu thị đối với Phượng Vũ Hoành rất tin tưởng cùng yên tâm, nàng trước sau vẫn cho là trước đây Phượng Vũ Hoành đi theo ngoại tổ phụ, nghe nhiều nhìn nhiều, biết xem bệnh là bình thường.

“Tôn ma ma hầu hạ mẫu thân đi nghỉ trước đi.” Nàng trước tiên cần phải đưa mấy người này đi. “Hoàng Tuyền tiếp tục gác trong sân, Vong Xuyên đi nấu chút nước.”

Diêu thị tuy định nói không muốn đi, nhưng nhìn ánh mắt Phượng Vũ Hoành kiên định gật đầu, cùng Tôn ma ma rời khỏi. Nàng biết, nữ nhi đã lớn, có rất nhiều chuyện nàng có thể tự mình làm chủ, nếu như vậy, nàng sẽ giúp đỡ nữ nhi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!