Thấy mọi người rời khỏi, Phượng Vũ Hoành thừa dịp Tử Duệ không chú ý, khẽ vuốt cổ tay, đưa ý niệm vào dược phòng. Tìm một vòng, lấy ra một túi thuốc giảm đau dạ dày, ức chế vi khuẩn cho trẻ nhỏ.
Thu xếp xong giường cho hài tử, nàng đứng dậy, đi đến trước bàn, đổ thuốc vào trong chén trà, tiện tay ném túi thuốc vào hiệu thuốc.
Không lâu sau, Vong Xuyên nấu nước đưa vào, nàng pha thuốc với nước sôi, chờ nước ấm rồi đút cho Tử Duệ uống.
Vong Xuyên nhìn thuốc trong chén, hít một hơi, phát hiện thuốc không đắng hay quá nồng, trái lại còn có chút ngọt. Nàng rất muốn hỏi đây là thuốc gì, Nhị tiểu thư cầm ra lúc nào. Nhưng lập tức nghĩ đến lúc ra khỏi Ngự Vương phủ, chính miệng Vương gia căn dặn. “Không nên tra cứu chuyện của Phượng Nhị tiểu thư, nàng làm gì các ngươi chỉ cần để ý là được rồi, không nên hỏi đến, càng không được nói với người khác.” Vong Xuyên thu hồi lòng hiếu kỳ, giúp đỡ Phượng Vũ Hoành trông nom Tử Duệ.
Hài tử uống thuốc, rất nhanh đã hết nôn, cũng không la hét đi vệ sinh, không lâu sau, hơi thở đều đều, đã ngủ rồi.
Vong Xuyên lại một lần nữa âm thầm cảm thán thang thuốc thần kỳ kia.
Phượng Vũ Hoành thấy nàng không hỏi, cũng không giải thích. Dù sao cũng là người thiếp thân hầu hạ mình, nếu như lòng hiếu kỳ quá nặng, mọi việc đều phải giải thích rõ ràng, chỉ sợ nàng sẽ bị bại lộ.
Liễu viên bên này bận rộn đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau, tin tức Tử Duệ bị bệnh không ngoài dự liệu đã truyền đến tai Thẩm thị.
Phượng Vũ Hoành nhìn Mãn Hỉ vụng trộm đưa mắt, liền biết tin tức này là do Tôn ma ma dậy sớm truyền đi. Nàng cũng không truy cứu, Thẩm thị hôm qua rất tức giận, cuối cùng cũng được xả giận, chỉ sợ trước mắt chính là chỗ đột phá. Nàng muốn xem một chút, đối phương muốn dùng thủ đoạn gì.
Lúc Khách Khanh đại phu vào cửa, Thẩm thị mang theo An thị cùng Hàn thị tới, ngay cả lão thái thái bên kia cũng phái Triệu ma ma tới.
Thẩm thị vừa tiến vào Liễu viên, ánh mắt chưa từng rời khỏi những chiếc rương kia, tham lam hiện rõ, muốn giấu cũng không giấu được.
Hoàng Tuyền khẽ hừ một tiếng, lớn tiếng tiếp đón nàng. “Phu nhân, mời vào trong ngồi.”
Thẩm thị chán ghét giơ khăn, giãy dụa thân thể phì tròn vào phòng Tử Duệ, chỉ nhìn thoáng qua liền ghét bỏ, không tiến lên nữa.
Hàn thị từ trước đến giờ luôn nịnh bợ Thẩm thị, thấy nàng lại gần, cũng đi theo tới gian ngoài.
An thị đi theo Triệu ma ma vẫn ở phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi đại phu vài câu.
Đại phu này rất nghiêm túc xem bệnh, cẩn thận hỏi Tôn ma ma tình huống bị bệnh của Tử Duệ tối hôm qua, rồi lại bắt mạch cho Tử Duệ, vạch mí mắt xem xét. Cuối cùng hạ kết luận. “Dạ dày tiểu thiếu gia không được khỏe, tại hạ viết mấy phương thuốc, ăn vào mấy ngày sẽ tốt hơn.”
Diêu thị thấy đại phu này nói giống Phượng Vũ Hoành, không khỏi thêm vài phần tín nhiệm y thuật của Phượng Vũ Hoành.
Vong Xuyên cùng Phượng Vũ Hoành liếc nhìn nhau, không nói gì. Nàng nhớ hôm qua, sau khi tiểu thư đút thuốc, thiếu gia rõ ràng đã tốt hơn, dù cho còn phải chăm sóc mấy ngày, nhưng cũng không cần uống thuốc đắng nữa rồi chứ? Rõ ràng tiểu thư có thuốc tốt hơn.
Nhưng tiếp nhận từ Phượng Vũ Hoành một ánh mắt bình tĩnh đừng nóng, Vong Xuyên trong bụng hiểu rõ, không nói thêm gì.
Nghe nói là dạ dày không khỏe, Thẩm thị chờ bên ngoài cười nhạo một tiếng. “Ta còn cho là bệnh nặng, thì ra là ăn nhiều chết no.”
Hàn thị che miệng cười duyên, nhưng thấy Phượng Vũ Hoành đến, miễn cưỡng tháo dỡ bộ mặt tươi cười.
“Mẫu thân nói phải, Tử Duệ tất nhiên không bệnh nặng, Phượng phủ thiếu gia rất khỏe mạnh.”
Nàng nhắc nhở Thẩm thị, Tử Duệ cũng là Phượng gia thiếu gia, cũng đừng quá đắc ý.
Thẩm thị lại hừ một tiếng, đứng lên nói. “Nếu không còn chuyện gì, thì ta đi trước.” Lúc xoay người, nhìn trong viện chất đống những cái rương, hỏa khí liền hừng hực dâng trào. “Có đồ tốt rồi cũng không biết đường đi hiếu kính trưởng bối, cũng không biết là ai tới dạy dỗ quy củ!”
Phượng Vũ Hoành khẽ cười, nói. “Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, chờ lát nữa A Hoành liền chọn một món đồ tốt mà đi hiếu kính tổ mẫu.”
Thẩm thị suýt nữa thì ngã xuống, muốn xoay người nói ta cũng là trưởng bối, rồi lại tin chắc mặc kệ bản thân nói gì cũng sẽ đổi lấy một câu trả lời sa sút, thẳng thắn phát hỏa lên mấy người Lý ma ma. “Ba người các ngươi! Đưa các ngươi tới đây thật phí tâm tư! Cư nhiên hầu hạ Nhị thiếu gia thành thế này, còn không cút về Kim Ngọc viện cho ta!”
Ba người Lý ma ma ba hiểu rất rõ tính khí của Thẩm thị, cũng không nói nhiều, cúi đầu đi theo.
Ai ngờ Thẩm thị đi tới nguyệt lượng môn chốn lại nổi lên gian tà, ra lệnh cho Kim Trân. “Ngươi đi theo đại phu nhìn thử phương thuốc, nhớ phải dùng thuốc tốt, đối với Phượng gia Nhị thiếu gia không thể chậm chạp!”
Kim Trân khom người hành lễ, lưu lại.
Phượng Vũ Hoành nhìn Kim Trân, cũng không biết trong người có dụng ý gì hay không, nhưng vẫn cảm thấy kể cả dung mạo hay thên thể của nha đầu này thoạt nhìn đều tốt hơn mấy người bên nàng rất nhiều, tâm tư cũng trầm ổn. Nhưng động tác rụt hai tay trong ống tay áo của Kim Trân vẫn bị nàng nhìn thấy, ngờ ngợ nhìn thấy vài vết nhéo giữa cổ tay, liền biết do chuyện hôm qua nên bị Thẩm thị trách đánh.
Kim Trân thấy Phượng Vũ Hoành nhìn nàng chằm chằm, có chút không tự nhiên, hạ bái với nàng, lên tiếng. “Nô tỳ đi theo đại phu hỏi thử phương thuốc.” Vội vã đã đi vào trong nhà.
Toa thuốc của đại phu không có vấn đề, Phượng Vũ Hoành nhìn một lần liền giao cho Kim Trân. “Đã là mẫu thân cho ngươi đến hỏi phương thuốc, vậy thì làm phiền Kim Trân cô nương tự mình đi bốc thuốc.”
Kim Trân lui về sau một bước, không nhận, chỉ nói. “Phu nhân nói, Liễu viên bên này do Nhị tiểu thư nói định đoạt, nô tỳ chỉ nhìn phương thuốc rồi trở lại báo cho các chủ tử an tâm, những thứ khác vẫn là Nhị tiểu thư tự mình làm chủ.”
Phượng Vũ Hoành cũng không cưỡng cầu, lại ném phương thuốc cho Hoàng Tuyền. “Cầm đi bốc thuốc.”
Hoàng Tuyền lĩnh mệnh rời khỏi, Kim Trân cáo lui, cũng rời Liễu viên.
Đại phu là cuối cùng cũng ra tới, hạ bái với Phượng Vũ Hoành, nói. “Lão phu họ Hứa, là Khách Khanh đại phu trong Phượng phủ, Nhị tiểu thư cứ để cho hạ nhân cầm thuốc về Khách viện, lão phu tự mình sắc cho Nhị thiếu gia.”
Phượng Vũ Hoành nhếch môi, thầm nghĩ là ở chỗ này sắc thì đã sao? Trên mặt vẫn chưa có phản ứng đặc biệt, chỉ gật gật đầu. “Thế thì phiền đại phu.”
“Nhị tiểu thư khách khí, lão phu xin cáo lui.”
Đại phu rời khỏi, Vong Xuyên nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Đại phu có vấn đề?”
Nàng lắc đầu. “Còn chưa biết, tạm thời chờ xem, chờ hắn nấu thuốc xong.”
Sau hai canh giờ, có hạ nhân bưng thuốc đã sắc xong tới Liễu viên, thấy Phượng Vũ Hoành liền chủ động nói. “Nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh Hứa đại phu, đây là Hứa đại phu tự mình sắc cho Nhị thiếu gia, lệnh cho nô tỳ bưng tới. Hứa đại phu nói, từ Khách viện bưng đến đây, nhiệt độ đã không còn nóng, thỉnh Nhị thiếu gia lập tức dùng thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, ra hiệu cho Vong Xuyên nhận lấy dược, lại nói với tiểu nha hoàn kia. “Trở về nói với Hứa đại phu của các ngươi, thuốc này Nhị thiếu gia sẽ uống ngay.”
Tiểu nha hoàn cúi chào, vội vã rời khỏi.
Vong Xuyên bưng khay dược đứng trong viện không nhúc nhích, Phượng Vũ Hoành đi tới, đưa tay mở nắp bình thuốc, ngửi thử, trong nháy mắt liền cau mày.
“Tiểu thư, có vấn đề?”
Nàng cười gằn. “Vấn đề rất lớn.”