“Vâng.” Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Nàng nói chén thuốc kia đưa sai, vốn là mẫu thân sắc cho phụ thân uống, nói nữ nhi nhất định phải trả lại cho nàng, nàng muốn đưa cho phụ thân. Mẫu thân cũng biết, A Hoành từng đi theo ngoại tổ đọc không ít sách y, thành phần của chén thuốc kia cũng phân biệt được vài phần, đúng là thuốc bổ nên cho phụ thân uống, nên A Hoành đồng ý cho Kim Trân cô nương bưng thuốc đến chỗ phụ thân. Lúc ấy Kim Trân cô nương chạy đến Liễu Viên đã rất mệt, A Hoành sợ nàng bưng thuốc đi sẽ đánh đổ, nên để nha hoàn thủ hạ giúp nàng đưa tới, lúc này cũng nên về rồi.”
Thẩm thị lập tức đứng lên, bởi vì dùng quá nhiều sức, cái ghế cũng bị nàng lật đổ.
Mà Hàn thị bên kia lại thở phào nhẹ nhõm, cấp tốc nhìn Phượng Vũ Hoành, che miệng cười.
Lão thái thái bị Thẩm thị làm cho hoảng sợ, quyền trượng trong tay hung hăng gõ lên mặt đất, lớn tiếng trách mắng. “Có còn quy củ không vậy? Ngươi muốn làm gì?”
Phượng Trầm Ngư vừa xin lỗi lão thái thái, vừa khuyên nhủ Thẩm thị. “Mẫu thân bớt giận, mẫu thân bị sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái?”
Mà ở ngoài cửa, Vong Xuyên từ Tùng viên đi tìm Phượng Vũ Hoành cũng đã đến.
Phượng Vũ Hoành vẫy Vong Xuyên, nói. “Vong Xuyên, Kim Trân cô nương mang thuốc đến chưa? Phụ thân đã uống chưa?”
Vong Xuyên tiến lên, hành lễ với lão thái thái. Lão thái thái tất nhiên nhận ra đây là nha hoàn do Ngự Vương phủ đưa tới, không khỏi khách khí vài phần. “Mau đứng lên, trông thật dễ nhìn.”
Vong Xuyên lại khom người một cái. “Đa tạ lão thái thái khen ngợi.” Sau đó trả lời Phượng Vũ Hoành. “Hồi Nhị tiểu thư, nô tỳ đã bồi Kim Trân cô nương đưa thuốc đến cho lão gia ở Tùng viên, lão gia có uống, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Phượng Vũ Hoành giả bộ hiếu kỳ, ngó phía sau. “Kim Trân cô nương không cùng ngươi về sao?”
Vong Xuyên đáp. “Không có. Sau khi lão gia uống thuốc xong, Kim Trân cô nương nói còn có lời muốn nói với lão gia, lão gia cho nô tỳ lui xuống trước.”
Thẩm thị bỗng nhiên phát tác, vung tay, bỏ qua Phượng Trầm Ngư, chỉ thấy nàng nắm hai tay thành quyền, nghiến từ trong kẽ răng. “Kim Trân!”
Lúc này ở Tùng viên, bên trong thư phòng của Phượng Cẩn Nguyên, không ngoài dự kiến, Phượng Cẩn Nguyên cùng Kim Trân đang ôm nhau. Trên bàn, nghiên mực tràn ra, đổ hết lên giấy, còn có vài giọt trên mặt Kim Trân.
Phượng Cẩn Nguyên đã uống thuốc nên đâu còn thương hoa tiếc ngọc, căn bản là ý thức cũng đã mờ nhạt, thân thể mảnh mai đáng thương của Kim Trân bị hắn chơi đùa chẳng còn sức mà cầu xin tha thứ.
Gã sai vặt giữ cửa bên ngoài nghe được âm thanh rất chân thực, cảm thán lá gan của Kim Trân cô nương thật lớn, lại dám ở sau lưng Đại phu nhân quyến rũ lão gia, hơn nữa đã thành công! Giờ phút này, hắn chỉ mong hai người có thể nhanh một chút, nếu không lát nữa Đại phu nhân hoặc ai đó tìm tới, không chừng sẽ trút giận lên hắn.
Nhưng thuốc uống vào sao có thể nhanh tan như vậy, hơn nữa, Kim Trân trải qua một khoảng thời gian, từ hoảng sợ trở nên to gan.
Nàng không phải tiểu cô nương chưa từng trải, nguyên bản là đã bị tư vị Phượng Cẩn Nguyên mang lại lôi kéo. Huống chi dưới cái nhìn của nàng, Phượng Cẩn Nguyên là chủ tử, không giống với Lý Trụ kia. Nàng cùng Lý Trụ cùng nhau sẽ không có kết quả, cả ngày còn phải lo lắng đề phòng. Bây giờ người này đổi thành Phượng Cẩn Nguyên, có khi sau này còn có được vị trí di nương, kể cả không làm di nương, nha hoàn thông phòng cũng tốt. Chỉ cần cái bụng này không chịu thua kém, sinh được nhi tử, nữ nhi, còn sợ Phượng phủ không cho nàng một vị trí sao?
Suy nghĩ này làm Kim Trân mừng thầm trong lòng, nhưng được không lâu, ánh mắt đục ngầu của Phượng Cẩn Nguyên dần trở nên rõ ràng.
Kim Trân kinh hãi, chỉ lo hắn tỉnh lại sẽ không thừa nhận, mà Phượng Cẩn Nguyên cũng bị tình huống trước mặt dọa cho ngây người, lý trí nói cho hắn biết là phải lập tức đình chỉ, loạn côn đánh chết nha hoàn này. Nhưng thuốc vẫn chưa mất hết hoàn toàn hiệu lực, hơn nữa Kim Trân tuổi trẻ mỹ mạo, những thê thiếp đã sinh hài tử cho hắn chẳng thể so sánh được.
Phượng Cẩn Nguyên lại nhìn về phía Kim Trân, trong ánh mắt có chút thương tiếc, mơ hồ cảm thấy đồ bổ hôm nay không giống mấy lần trước, dường như không phải đồ bổ, mà là một loại thuốc khiến người ta đánh mất chính mình. Hắn ngẫm lại, nhớ đến lời nói của Vong Xuyên, rất nhanh đã hiểu rõ tâm tư ác độc của Thẩm thị.
“Lão gia.” Kim Trân khẽ gọi một tiếng, gọi hồn phách của Phượng Cẩn Nguyên trở lại.
Đã cùng Kim Trân nói vài câu tri kỷ, để nha đầu này không sợ, hắn sẽ vì nàng làm chủ.
Nhưng còn chưa nói ra miệng, chợt nghe được gã sai vặt ngoài cửa lớn tiếng hô. “Đại phu nhân! Sao các người lại đến đây?”