Cửa thư phòng “ầm” một tiếng, bị người ta đẩy từ ngoài vào, khí thế mãnh liệt như thủy triều, gã sai vặt giữ cửa cảm thấy gió to nổi lên, thoáng hoảng hốt, hành động trở nên vụng về, không ngờ được Thẩm thị nhanh chóng xông vào trong. Mà đi theo phía sau nàng, là những người mới vừa nãy tụ hội tại Thư Nhã viên, thậm chí cả lão thái thái cũng được Triệu ma ma và tiểu nha hoàn đỡ tới.
Gã sai vặt thầm nghĩ: Xong!
Chợt nghe Thẩm thị gào thét bên trong, kèm theo tiếng đánh nhau lốp bốp, lúc đoàn người Phượng Vũ Hoành đi vào, chỉ thấy Thẩm thị đè Kim Trân xuống đất, thân thể mập mạp ở trên người Kim Trân vừa đánh vừa gào thét.
Kim Trân hai tay che mặt, sợ bị Thẩm thị hủy dung, tiếc thay khí lực của Thẩm thị quá lớn, trên mặt vẫn trúng mấy vết móng vuốt.
Phượng Vũ Hoành chỉ cảm thấy buồn cười, cái trận náo nhiệt này thật quá buồn cười. Bây giờ Thẩm thị đâu còn ra dáng đương gia chủ mẫu, rõ ràng là một nữ nhân chanh chua đang chửi bới. Phượng Cẩn Nguyên có một vị chính thê thế này, không cảm thấy mất mặt sao?
“Ta đánh chết ngươi, tiện nhân! Dám bò lên giường lão gia ngay trước mắt lão nương! Nói! Ai cho ngươi cái lá gan đấy?” Thẩm thị đánh mệt, thở hồng hộc, chửi bậy. “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cả ngày bày ra bộ dáng kiều mỵ cho ai nhìn? Chủ tử nhà nào dạy ra loại nô tỳ như ngươi?”
Lời vừa thốt ra, An thị cùng Hàn thị không nhịn được cười ra tiếng. Nhà nào? Còn không phải do chính ngươi dạy dỗ.
Nếu không có ý hại người thì làm sao nhận được kết quả thế này! Một lòng muốn hại người khác, lại tự hại chính mình.
“Khóc! Ta cho ngươi khóc! Xem ta vả nát miệng ngươi!” Thẩm thị nghỉ ngơi lấy hơi, lại bắt đầu vật lộn.
Phượng Trầm Ngư thấy dạng bộ dạng này thực sự kỳ cục, nhanh chóng tiến lên giữ chặt Thẩm thị, tiếc thay động tác của Thẩm thị quá lớn, giương nanh múa vuốt làm Phượng Trầm Ngư ngã ra sau.
Lão thái thái thấy Trầm Ngư bị thiệt thòi, liền sợ hãi, cũng không nhớ tới eo còn đau, đi nhanh mấy bước, muốn qua đỡ.
Hai nha hoàn Ỷ Lâm và Ỷ Nguyệt đi theo Trầm Ngư phản ứng rất nhanh, nâng Trầm Ngư lên trước lão thái thái một bước. Lão thái thái vội truy hỏi. “Ngã có đau không? Có bị thương không? Mặt không có sao chứ?”
Trầm Ngư vội vã lắc đầu. “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Trầm Ngư không có chuyện gì, chỉ là mẫu thân...”
“Hừ!” Quyền trượng của lão thái thái nện xuống đất, không biết nên tức giận với Thẩm thị hay Phượng Cẩn Nguyên. Nhưng nhìn Kim Trân đang bị Thẩm thị hành hung, nàng đã quyết định tức giận với Thẩm thị. “Ngươi còn có mặt mũi đánh nàng? Còn không phải là nô tỳ ngươi dạy dỗ sao!” Lão thái thái cầm quyền trượng đánh vào lưng Thẩm thị.
Thẩm thị lại “Á á” mấy tiếng quái dị, quay đầu lại, bộ dạng khó tin nhìn lão thái thái. “Vì sao lại đánh ta?” Có lẽ giận đến phát điên, cũng không quản lời gì nên nói lời gì không nên nói, há mồm liền nói. “Nhìn thử chuyện tốt nhi tử ngươi làm! Ngươi còn có mặt mũi đánh ta?”
Trầm Ngư bị doạ run rẩy toàn thân. “Mẫu thân đừng ăn nói điên khùng nữa!”
Thẩm thị không thể quản được những thứ khác, nàng điên thật rồi, nhìn ai cũng như kẻ địch. Trầm Ngư khuyên một câu, nàng lập tức quay đầu mắng. “Ngậm miệng lại cho ta!”
Trầm Ngư trong lòng ủy khuất, từ khi ngồi lên vị trí đích nữ, không có người nào nói chuyện với nàng như vậy. Nhưng người mắng lại là mẫu thân của nàng, ủy khuất cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Mà Phượng Cẩn Nguyên lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, tầm mắt khôi phục xem xét tình cảnh trước mắt, cũng bị dọa giật mình, lại cúi đầu nhìn bản thân cả người chật vật, không khỏi rống to với gã sai vặt giữ cửa. “Còn không mau đem áo choàng đến!”
“Lấy áo choàng cái đầu ngươi!” Thẩm thị như chó điên thấy ai cũng cắn. “Lấy áo choàng làm gì? Lúc này mới biết ngượng? Ngươi khi làm chuyện xấu ấy sao không xấu hổ? Phượng Cẩn Nguyên, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Hả? Thẩm gia ta đâu có lỗi với ngươi? Ngươi muốn tiền có tiền, muốn gì có đấy, năm nào hiến bảo cho Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương không phải do đệ đệ của ta tìm được bên ngoài? Phượng gia của ngươi so với Thẩm gia của ta chẳng bằng một góc!”
Phượng Cẩn Nguyên giận dữ. “Nữ nhân chanh chua!” Cả đời này hắn hận nhất là có người ở trước mặt hắn nói về việc Thẩm gia giúp đỡ Phượng gia, tuy thực sự là như vậy, suốt ba mươi lăm năm nay hắn cũng không thay đổi được cục diện này. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, khi nói đến đương nhiên không dễ nghe. Đường đường là Tả Thừa tướng đại nhân lại đi nhờ nữ nhân chống đỡ, cái này phải nói gì đây?
“Độc phụ!” Phượng Cẩn Nguyên tiếp nhận áo choàng gã sai vặt đưa, sau khi bao bọc kỹ thân mình, xoay ngươi đến cạnh bàn, bưng chén thuốc chỉ còn lại cặn kia lên. “Chính ngươi sai tiểu nha hoàn đến đưa thứ này, bây giờ xảy ra chuyện còn dám tới mắng ta? Ta cần đương gia chủ mẫu như ngươi làm gì?”
“Ngươi có bản lãnh thì hưu ta đi!” Thẩm thị thật sự không sợ. “Phượng Cẩn Nguyên, đồ vong ân phụ nghĩa khốn kiếp, ngươi có bản lĩnh thì hưu ta đi, nếu ngươi không hưu, thì ta ly hôn với ngươi! Hòa ly với ngươi!”
Phượng Trầm Ngư bị dọa giật mình. “Mẫu thân chớ có nói bậy!”
Phượng Vũ Hoành nghe được hai chữ “ly hôn”, biết được chính là ly hôn thời cổ đại, chỉ không thể ngờ ở niên đại này đúng là có chuyện ly hôn. Nhưng cái gọi là “hòa ly” kia, nàng không hiểu. Nhìn dáng dấp sốt sắng của Trầm Ngư, nàng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Vong Xuyên. “Ly hôn với hòa ly khác nhau chỗ nào?”