Lời nói của Phượng Vũ Hoành thành công kích động hỏa khí của lão thái thái, nàng trừng Thẩm thị, giơ quyền trượng lên đập đối phương. “Ngươi muốn tiệm của ta? Hả? Ngươi muốn tiệm của ta?”
Vong Xuyên cũng rất phối hợp diễn trò, hỏi. “Vậy Nhị tiểu thư, những khế đất mới trong tay người phải làm sao?”
Phượng Vũ Hoành nói. “Những thứ kia đều là Ngự Vương điện hạ tặng, mẫu thân đã muốn, ta cũng không giữ được. Đều đồi tên đi thôi, trực tiếp đổi thành Phượng gia.” Nàng lại nghiêng đầu trừng Thẩm thị một cái. “À, không đúng, nên trực tiếp đổi thành Thẩm gia, vì phụ thân và tổ mẫu không nói gì, là mẫu thân tự mình muốn các cửa tiệm này, nữ quyến của Phượng phủ đang sở hữu khế đất trong tay đều phải đổi thành Thẩm gia.”
Tất cả mọi người không nói gì nữa, trong lúc nhất thời, Thẩm thị thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Có nữ nhân nào lại đi đoạt tài sản của phu gia, hơn nữa còn là đoạt cả tài sản của nữ quyến trong phu gia, cả lão thái thái cũng không tha, đây đúng là tin lạ của Đại Thuận.
Lão thái thái vuốt ve quyền trượng trong tay, đến nửa ngày, rốt cuộc mở miệng hỏi một câu. “Cẩn Nguyên, cái nhà này rốt cuộc là họ Phượng hay là họ Thẩm?”
Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng đáp. “Đương nhiên là họ Phượng.”
“Vậy vì sao cái thứ độc phụ kia lại ngông cuồng trong Phượng gia ta như thế?”
Thẩm thị vội vàng biện minh. “Ta không nói là Thẩm gia muốn!”
Phượng Vũ Hoành khó hiểu “Không phải Thẩm gia muốn? Chẳng lẽ là Phượng gia? Hoàng thượng đã nói rõ, cửa tiệm hồi môn của nương gia cho nữ tử, phu gia không thế cưỡng ép thu lại! Đây là Phượng gia cãi lời Hoàng mệnh!”
Phượng Cẩn Nguyên quát mắng. “Nói hươu nói vượn!”
Lão thái thái cũng hỏi ngược lại. “Phượng gia ta khi nào nói muốn?”
Thẩm thị bị chặn lời, không biết nên phản bác thế nào.
Phượng Vũ Hoành thuận lời tiếp tục nói. “Là ai cho ngươi lá gan mượn tên Phượng phủ giữ lại cửa tiệm hồi môn của Diêu di nương không chịu trả? Mẫu thân, ngươi làm như vậy, rốt cuộc là muốn đẩy Phượng phủ đi đâu?” Nàng nói chuyện, âm vang hùng hôn, nghe tới thì lại là đang kêu oan vì Phượng gia.
“Ta...” Thẩm thị nghẹn lời. “Phượng Vũ Hoành, ngươi đừng có mà khiêu khích!”
“Ta khiêu khích?” Nàng chớp mắt vô tội. “Ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta, sao mẫu thân lại gán cho ta cái tội danh như vậy?”
Phượng Cẩn Nguyên thực sự chịu không nổi một đám nữ nhân ở đây tính toán với nhau, thẳng thắn vung tay một cái, đẩy mọi sự cho lão thái thái. “Mẫu thân, bây giờ người làm chủ việc nội bộ trong phủ, chuyện này, người nói sao thì làm vậy.”
Phượng lão thái thái gật đầu, nhìn chằm chằm Thẩm thị, nói rõ ràng từng câu từng chữ. “Phượng gia ta trước giờ luôn nghe theo Hoàng mệnh, tuyệt đối không làm việc trái với Thánh mệnh. Nữ tử tự mình quản lý việc kinh doanh của cửa tiệm hồi môn là chế độ của Đại Thuận, nếu Thẩm thị còn can thiệp vào, thì đừng trách Phượng gia ta không lưu tình! Từ hôm nay bắt đầu tính, trong vòng hai ngày, ngươi đem tất cả khế đất trả lại cho Diêu thị.”
“Còn thỉnh mẫu thân trả lại sổ sách những năm nay.” Phượng Vũ Hoành bổ sung.
Thẩm thị giơ chân. “Sổ sách nào? Không có!”
Phượng Vũ Hoành cũng không cùng nàng tranh giành, chỉ nói. “Vậy thì ta chỉ có thể giữ lại lợi nhuận thu được mấy năm nay cho mẫu thân. Ta sẽ chọn lợi nhuận trung đẳng, sẽ không quá khó xử cho mẫu thân.”
Thẩm thị còn muốn nói điều gì, Phượng Cẩn Nguyên vung tay áo lên. “Cứ quyết định như vậy! Khế đất và sổ sách phải trả lại cho A Hoành, nếu ngươi tiếp tục náo loạn, Trầm Ngư cũng không giữ được ngươi!” Dứt lời, kéo Kim Trân rời khỏi.
Thẩm thị ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy vừa rồi thật giống một giấc mộng.
Rõ ràng là nàng muốn hại Phượng Tử Duệ, nhưng tại sao mọi chuyện lại thay đổi, tất cả đều nhằm về phía nàng? Còn có, một chén thuốc thì thôi vậy, Kim Trân thì thôi vậy, tại sao lại kéo theo cả cửa tiệm hồi môn?
Nàng ngây ngốc nhìn Trầm Ngư, thấy Trầm Ngư nhìn nàng khẽ lắc đầu, không cam tâm trong lòng đành phải tạm thời đè xuống.
Một đám người náo loạn đã sắp hết một ngày, rốt cuộc cũng tản đi.
Phượng Vũ Hoành mang theo hai nha hoàn hồi Liễu viên, Diêu thị gấp gáp đi lại trong viện.
Nàng vội đi lên trước. “Mẫu thân làm sao vậy?”
Vừa thấy nàng trở lại, Diêu thị nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành hỏi. “Sao đi lâu thế? Đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy ngươi đi lâu quá không trở lại, để Tôn ma ma đến Thư Nhã viên nghe ngóng, mới biết tất cả mọi người đi đến Tùng viên. Không có sao chứ?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Không có việc lớn gì, phụ thân nhất thời hứng khởi, thu nha hoàn Kim Trân trong phòng của Thẩm thị làm thiếp, trong lòng Thẩm thị không thoải mái, đi náo loạn một hồi.”
“Cái gì?” Diêu thị sửng sờ. “Ngươi nói phụ thân ngươi thu Kim Trân?”
Thấy Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc này mới nói tiếp. “Kim Trân từ nhỏ đã đi theo Thẩm thị, ta thấy không thành thật lắm, nhưng những năm này cũng không thấy phụ thân ngươi động tâm với người khác, không ngờ vẫn đi thêm bước này.”
“Mẫu thân đừng quản mấy chuyện vớ vẩn này.” Phượng Vũ Hoành lắc đầu cười khổ. “Hắn thích thu ai thì thu, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, chuyện trong Phượng phủ nên quản ít một chút. Tử Duệ sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
Diêu thị lúc này mới cười. “A Hoành của chúng ta thật có bản lĩnh, thấy được vị đại phu kia không ra gì, may là A Hoành đã chuẩn bị thuốc cứu Tử Duệ.”
Lúc Kim Trân đến náo loạn, Diêu thị đều thu hết vào trong mắt. Dù không biết kết cục của vị Hứa đại phu kia ra sao, nhưng thuốc đưa tới có vấn đề là chắc chắn.
Vừa nghĩ tới đó, Diêu thị hỏi một câu. “Thuốc tốt như vậy, là Ngự Vương điện hạ tặng sao?”
Nàng chỉ biết Ngự Vương phủ đưa tới rất nhiều đồ tốt, bên trong cũng có chút dược liệu quý, lúc này mới bất giác nghĩ đến, Phượng Vũ Hoành có thuốc tốt như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái.
Phượng Vũ Hoành cũng không giải thích, Diêu thị cho rằng thuốc của nàng có xuất xứ tốt như thế, thì cứ cho là như thế.
Chỉ là Vong Xuyên đứng bên cạnh giựt giựt khóe miệng, thầm nghĩ, Nhị tiểu thư là trợn mắt nói dối!
Nhưng Vong Xuyên cũng không tính vạch trần, cùng lắm là lúc gặp Ngự Vương sẽ đề cập đến, cũng sẽ không đi tố cáo với người khác.