Từ trước đến giờ Phượng Vũ Hoành quen ngủ một mình, thói quen của thế kỷ XXI khiến nàng cực kỳ không thích khi ngủ còn có một nha hoàn ngồi bên giường hầu hạ. Cho đến bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra người cổ đại muốn nha hoàn gác đêm cho tiểu thư cũng là có đạo lý, tặc nhân nói đến là đến, khó lòng phòng bị.
Nàng nhếch môi, nở nụ cười tà ác.
Đã lâu chưa sử dụng quyền cước, còn đang sợ không có người để nàng luyện tập, gân cốt sẽ không có cơ hội phát triển.
Nhẹ nhàng xếp lại chăn đệm, tạo thành hình người, thoạt nhìn cứ như nàng còn ngủ. Sau đó lách mình, trốn phía sau tấm màn.
Âm thanh ngoài cửa sổ lúc đầu chỉ là thăm dò, rồi lại thêm càn rỡ, rốt cuộc, “ầm” một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người nhảy vào.
Lúc đáp đất tiếng động hơi lớn, doạ người nọ đứng yên một hồi lâu mới cử động.
Phượng Vũ Hoành khinh bỉ trợn mắt, thầm nghĩ hóa ra chỉ là một phế vật.
Nhưng phế vật kia không cho rằng mình như vậy, chỉ thấy hắn áng chừng bước chân, từng bước từng bước tới bên giường, chưa tới nơi đã vung đầu, hất mấy sợi tóc rơi trên trán.
Năng lực nhìn trong đêm của Phượng Vũ Hoành rất giỏi, tuy người nọ che mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra là nam tử. Đặc biệt, đôi mắt phượng một mí lộ ra, tức khắc thấy được người này trong ký ức của nguyên chủ.
Thì ra là hắn!
Tốt lắm!
Nàng vặn cổ tay, thấy người nọ rốt cuộc cũng đi đến cạnh giường, một bàn tay thò vào trong chăn.
Nàng đưa chân ra, lúc hắn còn đang dò xét liền đạp một cái, tên phế vật kia ngã chổng võ trên giường.
Chăn đang phồng liền xẹp xuống, đồng chí phế vật kia lúc này mới ý thức được, trên giường căn bản là không có người, mình bị lừa rồi!
Hắn muốn chạy trốn, cũng không biết quyền cước từ chỗ nào đánh lên người hắn, từng phát từng phát khiến cho hắn đứng lên cũng không nổi, chỉ đành ghé vào giường, mặc kệ quyền đấm cước đá.
Phượng Vũ Hoành cũng phát hận, xoa cổ tay, chỉ hai, ba giây sau đã lấy ra mấy viên ngân châm để ở khe tay.
Chỉ thấy tay nàng nắm thành quyền, một chưởng đánh xuống còn có ngân châm, tuy đã lâu chưa rèn luyện gân cốt, nhưng vẫn đánh cho người nọ không còn sức mà kêu cứu.
Hoàng Tuyền ở bên ngoài đã sớm nghe được âm thanh, nhưng lúc xông vào lại chứng kiến tiểu thư nhà mình thoải mái đánh đấm, cũng không vội tiến lên, dựa vào bình phong, cười hì hì xem trò vui.
Đến khi Vong Xuyên, Thanh Ngọc cũng bị động tĩnh đánh thức, lúc này mấy người mới cùng nhau tiến lên, hỏi Phượng Vũ Hoành. “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Phượng Vũ Hoành rất ít khi hiện lên tia xảo trá, chỉ vào người bị đánh sắp chết ở trên giường. “Một tên tiểu tặc nửa đêm xông vào, chạy thẳng tới giường bổn tiểu thư, chắc chắn là tặc hái hoa.”
Tặc nhân kia vừa nghe lời này cũng không yên lặng nữa. “Ta không phải tặc hái hoa! Dung mạo của ngươi như tế, quỷ mới muốn ngươi.”
Phượng Vũ Hoành vui vẻ. “A, ngươi còn biết bổn tiểu thư lớn lên trông thế nào, nói như vậy là người quen? Vong Xuyên, kéo mặt nạ của hắn ra nhìn thử.”
“Không được!” Người nọ vừa nghe lời này liền kêu to, cũng không đoái hoài tới đau xót trên người, nghiêng người đứng lên, kết quả đứng không thẳng, lại nằm trên đất. Nhưng hắn vẫn cố gắng bò ra ngoài cửa, đồng thời miệng còn tiếp tục nói. “Hôm nay lão tử nhận tội, nhưng người chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày ta trở về báo thù.”
“Vong Xuyên!” Phượng Vũ Hoành tức giận. “Hắn nói hắn muốn đến nữa, đánh cho ta, đánh cho chết! Đại Thuận triều chúng ta có luật tự vệ hay không? Đánh chết một tên tặc nhân nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ tử thì có phải ngồi đại lao không?”
Vong Xuyên một cước liền đá văng người nọ ra ngoài sân, đồng thời nói. “Tiểu thư yên tâm, người là Ngự Vương phi tương lai, cái gọi là pháp luật, ngài không cần quản.”
Hoàng Tuyền vừa thấy Vong Xuyên động thủ, cũng không kiềm chế được nữa, hô to. “Tiểu thư để ta chơi đùa một chút.” Phi thân ra ngoài, cùng Vong Xuyên tiếp đón phế vật kia.
Phượng Vũ Hoành cầm chén trà, cười hì hì bên theo khung cửa, chỉ huy. “Cái chân bên trái, đá vào hai cái chân, xem hắn còn động đậy được không! Cánh tay phải, cánh tay phải, đừng để hắn giương nanh múa vuốt.”
“Tiểu thư yên tâm!” Hoàng Tuyền cười nói. “Hắn còn dám vung móng vuốt, ta trực tiếp tháo cánh tay này xuống.”
Trong sân có động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là không giấu được những người khác, rất nhanh, tất cả chủ tử cùng hạ nhân đều đến, ngay cả Phượng Tử Duệ còn ngái ngủ cũng chạy đến bên nàng. “Tỷ tỷ, như thế nào mà nửa đêm còn đánh nhau?”
Nàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, hỏi. “Tử Duệ có sợ không?”
Tử Duệ lắc đầu. “Không sợ. Tử Duệ là nam tử hán, sau này cũng phải học công phu, phải bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ.”
“Giỏi lắm!” Phượng Vũ Hoành bắt đầu suy nghĩ về chuyện để Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền dạy công phu cho Tử Duệ.
Diêu thị hơi hoảng, tiến lên hỏi. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Phượng Vũ Hoành trầm xuống, trừng cái người đã bị đánh thoi thóp kia, hướng về phía Hoàng Tuyền, Vong Xuyên hô một tiếng. “Dừng tay!” Sau đó phân phó Tôn ma ma. “Đến Thư Nhã viên báo cho lão thái thái, có tặc nhân xông vào Liễu viên lúc đêm khuya, bò vào tử cửa sổ phòng ta, chạy thẳng tới giường ta sờ soạng. Vừa vặn lúc ta dậy uống nước, tặc nhân bị tóm gọm.”
Tôn ma ma đáp một tiếng, nhanh chóng đi ngay.
Phượng Vũ Hoành lại nói với Vong Xuyên. “Đi tìm phụ thân ta, nói giống như vậy.” Suy nghĩ thêm. “À, bây giờ chắc là đang ở Như Ý viện cùng Kim Trân.”
Vong Xuyên cười lạnh một cái, nhanh chóng rời khỏi.
Phượng Vũ Hoành lúc này mới trả lời Diêu thị. “Mẫu thân nghe rồi đấy, đầu đuôi câu chuyện chính là như vậy.”
Diêu thị bị dọa phát sợ, Phượng Vũ Hoành là một đại cô nương, nửa đêm bị người khác mò vào phòng, sao mà được chứ. Không khỏi oán trách một câu. “Để xem sau này ngươi còn không cho người khác hầu hạ lúc ngủ hay không.” Lại ngó ngó tên bịt mặt kia, đã bị đánh đến không đứng lên nổi.
Không lâu lắm, một đám người Phượng phủ vội vã chạy đến Liễu viên. Lão thái thái vừa vào viện đã hô lên. “Tôn nữ của ta, ngươi không sao chứ?”
Phượng Vũ Hoành cất giọng nói. “Tổ mẫu yên tâm, tôn nữ không có chuyện gì. May là Vong Xuyên và Hoàng Tuyền do Ngự Vương điện hạ đưa tới đã khắc chế được tên tặc nhân!”
Một bên khác, Phượng Cẩn Nguyên tự mình tiến lên lột mặt nạ của tên phế vật kia, vừa thấy mặt đã biến sắc, lỡ lời kêu lên. “Sao lại là ngươi?”