Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 64: Chương 64. Chuyện này là do các ngươi ép ta!


trước sau

“Đủ rồi!” Phượng Cẩn Nguyên đánh gãy lời nói của Kim Trân, nhưng lại cảm thấy sự việc này thực sự kỳ lạ, vội vã hỏi lại. “Ngươi nói thật chứ?”

Kim Trân đáp. “Khi đó thiếp thân vẫn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân, tất nhiên là biết được.” Lại liếc nhìn Phượng Trầm Ngư, nói. “Đại tiểu thư chắc cũng không quên! Chẳng qua... Nếu giống Đại tiểu thư nói, có thể Đại thiếu gia chỉ đùa thôi, là thiếp thân lắm mồm.”

“Trầm Ngư.” Phượng Cẩn Nguyên mặt lạnh hỏi. “Kim Trân nói thật sao?”

Gương mặt Phượng Trầm Ngư đỏ bừng lên, sự kiện kia từ hơn một năm nay vẫn luôn là một cây gai trong lòng nàng, càng nghĩ càng buồn nôn.

Nhưng dù sao Phượng Tử Hạo cũng là ca ca của nàng, tình huống như thế, nàng sao có thể nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng. Nhưng lời nói của Kim Trân là thật, chuyện đêm đó nha hoàn trong sân đều biết, tuy sau này Thẩm thị hạ lệnh cấm khẩu, nhưng nếu phụ thân nàng muốn điều tra, cũng khó bảo đảm là không tra được.

Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ, đành phải tìm một lý do giúp Phượng Tử Hạo. “Ngày đó là do Đại ca uống say.”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Phượng Tử Hạo trên mặt đất, hai tay nắm thành quyền, hơi thở nặng nề.

Chưa để hắn nói được gì đã nghe thấy trên đường nhỏ ngoài sân truyền đến một tiếng khóc rung trời. “Tử Hạo!” Sau đó thì thấy thân thể mập mạp của Thẩm thị chạy tới. “Tử Hạo! Tử Hạo của ta!”

Nhìn Thẩm thị khóc lóc thế này, Phượng Vũ Hoành liền nghĩ đến hai chữ: khóc tang.

Hiển nhiên không chỉ có mình nàng nghĩ như vậy, An thị và Hàn thị cùng nhau nhíu mày, lão thái thái lại trực tiếp đánh nàng một gậy. “Khóc cái gì mà khóc! Tôn tử của ta còn chưa chết!”

Thẩm thị cũng không tính toán với lão thái thái, bất chợt buông Phượng Tử Hạo ra, xoay người liền nhào về phía Phượng Vũ Hoành.

Vong Xuyên không kịp cản, hai cánh tay Thẩm thị bóp lấy cổ Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành làm sao có thể để nàng thực hiện được, ngay lúc tay nàng đưa đến cổ mình cũng đưa tay ra, lại không đẩy Thẩm thị ra, vẫn làm cho hai cánh tay của nàng bóp lên cổ mình. Chỉ là dù làm cách nào Thẩm thị cũng không dùng sức được, đôi tay của Phượng Vũ Hoành nhìn rất gầy yếu nhưng không hiểu lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, y như hai cái kìm sắt, gắt gao chế trụ hai tay nàng.

Thẩm thị càng không làm được lại càng muốn dùng lực, cứ như vậy, trong mắt mọi người, chính là Thẩm thị liều mạng bóp cổ Phượng Vũ Hoành, mà Phượng Vũ Hoành thì tận lực chống lại. Thế nhưng Phượng Vũ Hoành không có nhiều sức lực như Thẩm thị, cũng không to bằng Thẩm thị, vật qua vật lại vài ba lần đã bị Thẩm thị đẩy về phía sau vài bước.

“Mẫu thân! Mẫu thân, ngươi muốn làm gì? Cứu... Cứu mạng!” Phượng Vũ Hoành giả bộ chịu đựng, còn ho khan vài tiếng.

An thị cuống lên. “Lão gia! Cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng!”

Hai người Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng diễn theo, không đi giúp Phượng Vũ Hoành mà cùng nhau quỳ xuống đất. “Cầu Phượng tướng tha cho Ngự Vương phi của chúng ta! Cầu Phượng tướng tha cho Ngự Vương phi của chúng ta!” Nói rồi liền ngẩng đầu lên.

Phượng Cẩn Nguyên vung tay, hai gã sai vặt bên người xông lên, qua lại hai, ba lần mới kéo được Thẩm thị ra.

Thẩm thị oa oa kêu to. “Buông ta ra! Ta muốn giết nàng! Ta muốn giết nàng! Cái gì mà Ngự Vương phi, Phượng Vũ Hoành mưu hại tiểu cữu tử của Hoàng đế tương lai!”

“Mau kéo ra chỗ khác.” Lời của Thẩm thị vừa thốt ra, Phượng Cẩn Nguyên phản ứng đầu tiên. Đường đường là Tả Thừa tướng, nhưng lại bị nữ nhân điên khùng này dọa cho mồ hôi chảy xuống toàn thân. “Kéo về Kim Ngọc viện! Không được phép thả nàng ra! Đánh nha hoàn đã thả nàng ra ba mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ!”

Hắn lạnh lùng phân phó, Thẩm thị nhanh chóng bị kéo đi.

Mặt Phượng Trầm Ngư cũng hoàn toàn trắng bệch, cả lão thái thái cũng run lên.

Ai cũng không nghĩ tới Thẩm thị sẽ mang bí mật của nhà họ Phượng ra nói trước mặt mọi người, huống chi... Lão thái thái giậm chân! Trong sân này còn có hai nha hoàn của Ngự Vương phủ!

Phượng Vũ Hoành giả vờ ho khan một trận, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền tới vỗ lưng nàng, thật vất vả để hết ho, bây giờ mới kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phượng Cẩn Nguyên, hỏi. “Thì ra mẫu thân lại có tâm tư này!” Lại nhìn Trầm Ngư, sau đó gật đầu. “Tỷ tỷ đúng là có dáng vẻ khuynh thành, sao phụ thân không nói sớm, A Hoành có chết cả vạn lần cũng không dám đắc tội với Hoàng hậu nương nương cùng ca ca của nàng!”

“Cái gì mà Hoàng hậu nương nương!” Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng chặn họng nàng. “Lời của một mụ điên mà ngươi cũng tin?” Hắn muốn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, lại nói đến chuyện của Phượng Tử Hạo. “Trước khi đánh sao các ngươi không hỏi là ai? Hắn đến cùng vẫn là huynh trưởng của ngươi, nếu có mệnh hệ gì...”

“Phụ thân!” Phượng Vũ Hoành lên giọng. “Xin hỏi phụ thân, nếu như đêm nay ta không phải ta tự nhiên tỉnh dậy, ngươi cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Kim Trân di nương cũng nói, Đại ca ca còn dám trèo lên giường của Đại tỷ tỷ, cũng đã nằm bên gối. Đối với muội muội ruột còn như vậy, huống chi là thứ muội như ta.” Đang nói chuyện, bất chợt che miệng. “A...! Việc này không thể nói ra ngoài, Đại tỷ tỷ muốn làm Hoàng hậu tương lai, nếu bị người khác biết năm Hoàng hậu nương nương mười bốn tuổi bị huynh trưởng mười tám tuổi bò vào giường, vậy biết phải làm sao?”

Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bản thân muốn hộc máu, lão thái thái đã cảm thấy một ngụm máu ở cổ họng.

Nhưng Phượng Vũ Hoành còn chưa nói xong, chợt nghe nàng tiếp tục nói. “Từ khi các ngươi bước chân vào Liễu vên đều trách ta, nhưng có nghĩ rằng trong việc này là ai sai hay không?”

Lão thái thái không cam lòng. “Tử Hạo là hậu thế duy nhất của Phượng gia!”

Phượng Vũ Hoành cười gằn. “Nha hoàn của ta còn chưa làm gì ảnh hưởng đến tính mạng của hắn! Hậu thế duy nhất? Nếu như ta nhớ không lầm, sáu năm trước, vào thời điểm Tử Duệ ra đời, các ngươi cũng nói như vậy. Cái gọi là duy nhất, chẳng qua là một chữ ‘đích’, chúng ta cũng từng là đích tử, đích nữ, bây giờ nghĩ đến, thật khiến người khác đau lòng. Ban ngày Tử Duệ bị mẫu thân hại, ban đêm ta bị huynh trưởng hại, rốt cuộc là hai mẫu tử hắn muốn giết chúng ta, hay là Phượng phủ muốn giết chúng ta?”

“Càn rỡ!” Phượng Cẩn Nguyên thực sự nghe không nổi nữa. “Tuổi còn nhỏ mà sao lại có nhiều tâm tư như thế?”

Nàng nhíu mày. “Phụ thân, ngươi đang chỉ trích ta?”

Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu chuyện này đối với Phượng Vũ Hoành là quá đáng thật, nhưng hắn không ưa nổi thái độ này của Phượng Vũ Hoành. Hắn không hiểu, rõ ràng trước đây là một nữ nhi ôn nhu, sao lại biến thành sắc bén như bây giờ?

“Chuyện này ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, vi phụ chỉ muốn nhắc nhở ngươi cẩn trọng lời nói.” Thanh âm của hắn hòa hoãn lại, tư thái cũng thấp xuống.

Phượng Vũ Hoành cười khổ. “Nếu ta không càn rỡ, thì chỉ có một con đường chết. Nếu ta không lớn mật, thì đã sớm chết trong tay tên phu xe mà các người phái tới tây bắc đón chúng ta. Là ai không nghĩ đến phụ từ tử hiếu? Chuyện này là do các ngươi ép ta!”

Nghe nàng nhắc đến phu xe, Phượng Cẩn Nguyên tiếp tục đuối lý.

Lão thái thái ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng mà kêu. “Hạo Nhi Hạo Nhi” Trầm Ngư dứt khoát quỳ xuống trước mặt Phượng Vũ Hoành. “Nhị muội muội, ngàn vạn cái sai đều là của ta, ta trả lại vị trí đích nữ cho ngươi, van cầu ngươi buông tha cho mẫu thân và Đại ca!”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Ta không cần cái gọi là đích nữ, ta cũng không có dã tâm làm Hoàng hậu. Phu quân của ta là Cửu Hoàng tử ở trên chiến trường bị trọng thương, hắn nhất định không đảm đương nổi vị trí Hoàng thượng, cho nên các ngươi muốn gây khó dễ cho ta, quả thực là hành vi ngu xuẩn. Có cái tâm tư này, không bằng đi đối phó với những cô nương nhất định sẽ thành kẻ địch của ngươi, chứ không phải ta, muội muội hiện tại cũng là đệ muội tương lai.”

Phượng Trầm Ngư ngẩn người, cảm thấy lời nói của Phượng Vũ Hoành rất có đạo lý. Nàng cũng không muốn gây khó dễ với muội muội hoàn toàn không có uy hiếp với mình, chỉ là một chút ân oán đã tích lũy từ nhỏ, mỗi lần nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, nàng sẽ cảm thấy mình không phải đích nữ thực sự của Phượng phủ.

Nói chung, Phượng Vũ Hoành rất chướng mắt nàng.

“Đại tỷ tỷ mau đứng dậy đi.” Phượng Vũ Hoành đưa tay ra, Hoàng Tuyền đi đến, dứt khoát kéo Trầm Ngư dậy. “Phụ thân nên mời đại phu chữa thương cho Đại ca trước, về việc hắn bò lên giường Đại tỷ tỷ rồi đến thứ muội, ngày mai ta sẽ thẩm tra.”

Nàng chính là đang nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, đừng nghĩ có thể bỏ qua sự việc này như vậy. Có chết cũng phải kéo theo một cái đệm chống lưng, ta sẽ không quên cái việc đích nữ nhà ngươi cũng bị người ta bò lên giường.

Phượng Cẩn Nguyên tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Phượng Vũ Hoành, chỉ cảm thấy bản thân đã tính toán kỹ như vậy, nhưng lại tính sai trong tay một đám nữ nhi. Thật sự là không bằng một cái đèn dầu!

“Đi gọi Khách Khanh đại phu đến, chữa thương cho Đại thiếu gia.” Hắn mỏi mệt đi vào trong viện, ngồi xuống ghế đá. “Mọi người đều đã tỉnh dậy, trước tiên cứ mượn một phòng ở đây để đại phu chữa thương, thương thế như vậy mà mang đi nơi khác, sợ là không được.”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hy vọng ít nhất nàng có thể để người ta đem Phượng Tử Hạo vào trong phòng.

Nhưng Phượng Vũ Hoành cố tình không tiếp lời, chỉ nói. “Cũng được, Liễu viên này cách xa các sân khác trong phủ, chỉ sợ rằng đưa Đại ca đi sẽ gặp nguy hiểm.”
Lão thái thái thực sự nghe không nổi nữa, trách cứ nàng. “Ngươi không muốn cho Đại ca ngươi mượn một phòng?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!