Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 65: Chương 65. Đại ca, ngươi khó mà có người nối dõi


trước sau

Phượng Vũ Hoành hỏi ngược lại. “Nên cho vào phòng nào? Ở đây tổng cộng có ba gian chính thất, tổ mẫu muốn cho hắn vào phòng ta, hay là phòng Diêu di nương? Tử Duệ bệnh còn chưa hết bệnh, không sợ bị lây sao?”

Nàng nói lời này, thực sự là không còn phòng cho Phượng Tử Hạo.

“Nếu Đại ca không chê, thì mượn phòng của hạ nhân đi!”

Kim Trân nói một câu. “Đại thiếu gia thân thể vàng ngọc, sao có thể ở phòng của hạ nhân.”

Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười, nàng có thể thấy được, một đêm nay Kim Trân đang cố lấy lòng nàng. Một hạ nhân mới bò lên vị trí thiếp, Thẩm thị bên kia căn bản là không trông cậy nổi, An thị từ trước đến giờ không nhiều chuyện, Hàn thị thẳng thắn coi nàng như tình địch. Nha đầu Kim Trân này đã để mắt đến nàng, huống chi Kim Trân cũng không ngốc, nhược điểm đã bị nàng nắm trong tay, không lấy lòng thì làm được gì?

Phượng Cẩn Nguyên không muốn nói nhảm với mấy nữ nhân, chỉ nhìn gã sai vặt bên cạnh. “Chẳng phải bảo ngươi đi gọi đại phu sao? Sao còn đứng đây?”

Gã sai vặt khó xử nói. “Hồi lão gia, lúc ban ngày Hứa đại phu xảy ra chuyện, đã dọa đến hai vị Khách Khanh đại phu còn lại, trước khi trời tối đã rời khỏi phủ.”

“Cái gì? Đều đi rồi?” Lão thái thái kinh ngạc thốt lên. “Vậy nên làm thế nào cho phải đây?”

Phượng Vũ Hoành cười, thanh âm hòa hoãn. “Nếu không thì để A Hoành xem thử đi.”

“Ngươi?” Lão thái thái hiện ra vài phần hoài nghi, lại nhìn thấy Phượng Tử Hạo bị đánh như vậy, cự tuyệt nói. “Người là do ngươi đánh, ngươi xem bệnh tất nhiên sẽ nói không có việc gì.”

Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.

Không cho xem thì dẹp, nghĩ nàng thích quản mấy việc vô bổ này lắm chắc?

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy để cho nàng xem một chút cũng được. “Dù sao cũng khẩn cấp, ngày mai ta sẽ mời đại phu đến, A Hoành cứ xem thử trước.”

Nàng chớp mắt mấy cái nhìn Phượng Cẩn Nguyên. “Nữ nhi không dám cãi lại tổ mẫu.”

“Hừ!” Lão thái thái rên lên một tiếng.

Phượng Cẩn Nguyên vung tay. “Xem đi! Là phụ thân để ngươi xem.”

Phượng Vũ Hoành lúc này mới gật đầu, tiến lên hai bước, đặt tay trên cổ tay Phượng Tử Hạo.

Phượng Tử Hạo theo phản xạ có điều kiện trốn nàng, thế nhưng hơi động liền đau, tức giận muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ đành làm nũng với lão thái thái. “Tổ mẫu, không được để nàng chạm vào ta! Nàng thật là đáng sợ, nàng sẽ đánh ta!”

“Chớ sợ chớ sợ!” Lão thái thái ôm Phượng Tử Hạo như ôm tiểu hài tử, còn vỗ nhẹ lưng. “Hạo Nhi ngoan, trước hết cứ để nàng xem một chút, ngày mai phụ thân ngươi sẽ mời đại phu đến, còn nếu không được thì thỉnh Thái y trong cung.”

Phượng Vũ Hoành cảm thấy thật ghê tởm người nhà này. “Đúng vậy, bằng mặt mũi của Đại tỷ tỷ, Thái y trong cung nhất định sẽ đến Phượng phủ một chuyến.”

“Ngậm miệng lại cho ta!” Phượng Cẩn Nguyên rống to. “Xem bệnh!”

Phượng Vũ Hoành mím môi cười, cưỡng ép nắm chặt cổ tay Phượng Tử Hạo.

Phượng Tử Hạo cũng chưa đến nỗi hồ đồ, giãy giụa kêu lên. “Ta là bị đánh ngoại thương, ngươi bắt mạch làm gì?”

“Ngoại thương cũng cần khám nội thương, ta thuận tiện xem luôn cho ngươi.”

Phượng Tử Hạo giãy giụa mấy lần, phát hiện ra căn bản là không thoát được, thẳng thắn từ bỏ, đàng hoàng để Phượng Vũ Hoành bắt mạch cho hắn.

Lão thái thái cũng không bài xích nữa.

Kỳ thực mà nói, lão thái thái thực sự tin tưởng y thuật của Phượng Vũ Hoành, chỉ nói đến cái thắt lưng đau này cũng đủ.

Cũng không rõ cao dán Phượng Vũ Hoành cho nàng rốt cuộc là thứ gì, trước tiên là lạnh, sau đó toả nhiệt, dán lên lập tức thấy toàn thân thoải mái. Buổi sáng thắt lưng còn cứng, vừa nãy tỉnh lại đã cong một chút. Nàng cũng nghe theo lời nói của Phượng Vũ Hoành, bỏ hai cái đệm dưới giường. Trước đây chỉ nghĩ nằm ngủ càng mềm càng tốt, bây giờ mới biết nằm giường cứng cũng không tệ.

Phượng Cẩn Nguyên vẫn chú ý đến biểu tình của Phượng Vũ Hoành, thấy nàng lúc bắt mạch liên tục cau mày, không khỏi lo lắng. “Bị thương nghiêm trọng sao?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu. “Thương tổn không có chuyện gì, cũng chỉ bị thương ngoài da, căn bản là không thương tổn đến gân cốt, dùng dược bôi bên ngoài là được, chỉ là nội bộ...”

“Nội bộ thế nào?” Lão thái thái cuống lên. “Có phải đánh hắn đến nội thương rồi không?”

“Mẫu thân.” Phượng Cẩn Nguyên trầm giọng nói. “A Hoành đã nói không thương tổn đến gân cốt.”
“Vậy nội bộ bị làm sao?”

Phượng Vũ Hoành đứng dậy, liếc nhìn Phượng Tử Hạo, trong lòng nổi lên cười gằn, nói với Phượng Cẩn Nguyên. “Phụ thân, tinh lực trong cơ thể Đại ca hư nhược, tiêu hao quá độ, cứ như vậy, khó mà có người nối dõi.”

“Cái gì?” Mọi người thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng dậy trừng mắt về phía Phượng Tử Hạo. “Hắn mới mười tám tuổi, sao có thể?”

Phượng Vũ Hoành cũng không tranh luận, chỉ nói. “Hoặc là do y thuật của A Hoành không tinh thông, phụ thân thỉnh đại phu khác xem thử xem.”

Lão thái thái vội vàng gật đầu. “Nhất định là y thuật của ngươi không tinh thông, Hạo Nhi sao mà khó có người nối dõi được? Cẩn Nguyên! Phái người đi mời đại phu! Thỉnh đại phu tốt nhất!”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, phân phó gã sai vặt. “Lấy thiệp của ta đi mời Lưu Thái y vào phủ một chuyến.”

Lão thái thái lúc này mới yên lòng lại. “Lưu Thái y am hiểu nhất là chứng bệnh này, hắn tới xem ta cũng yên lòng.”

Phượng Vũ Hoành nhủ thầm, chờ đến khi Lưu Thái y cũng nói lời nói tương tự, các ngươi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Phượng Cẩn Nguyên khi biết ngoại thương của Phượng Tử Hạo không sao, lúc này mới ra lệnh cho người nâng hắn về Kiếm Lăng hiên.

Một đám người mang theo lòng hiếu kỳ đi theo, Phượng Vũ Hoành cũng không ngoại lệ. Dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi xem trò vui.

Nàng để Tôn ma ma cùng một đám nha hoànlưu lại chiếu cố Diêu thị cùng Tử Duệ, còn mình thì mang Thanh Ngọc cùng Vong Xuyên đi theo. Diêu thị chỉ khuyên nàng cẩn thận, cũng không nói gì nhiều.

Phượng Vũ Hoành biết Diêu thị không thích tiếp xúc với quá nhiều người của Phượng phủ, đặc biệt là những lão hạ nhân kia, Diêu thị đã từng làm chủ mẫu, bây giờ bị biếm làm thiếp, làm sao chịu nổi.

Kiếm Lăng hiên của Phượng Tử Hạo thực sự là ngoài dự liệu của Phượng Vũ Hoành, nàng nghĩ nếu có một cái tên như vậy, ít nhất cũng phải có khí thế khác thường, mang theo điểm uy vũ khí phách.

Ai mà ngờ, cái này căn bản là bản sao của Kim Ngọc viện.

Có bao nhiêu đồ tốt Thẩm thị đều đưa cho Phượng Tử Hạo chồng chất trong sân, chỉ thiếu một cái là lát vàng dưới đất. Xa hoa đầy đủ, nhưng một chút bá khí cũng không có, không chỉ hoàn toàn khác xa hai chữ “Kiếm Lăng”, thậm chí còn nồng nặc mùi son phấn.

Ngay cả Hàn thị cũng dùng khăn che mũi lại, nhỏ giọng lầm bầm với An thị bên cạnh. “Đúng là Đại thiếu gia của phủ chúng ta, chà chà!”

Nàng chỉ tấm tắc miệng, cũng không nói tiếp, bởi vì Phượng Cẩn Nguyên đã bắt đầu nổi nóng. “Trang trí lại cái sân này cho ta, đem tất cả những thứ của mẫu thân ngươi ném đi!”

Phượng Tử Hạo trầm mặc không dám nói câu nào.

Cuối cùng cũng chờ được Lưu Thái y đến, sau khi cùng Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái hàn huyên, Thái y bắt đầu xem bệnh cho Phượng Tử Hạo.

Để tỏ lòng tôn trọng Tả Thừa tướng đại nhân, lão Thái y bắt mạch đến ba lần cho Phượng Tử Hạo, lúc này mới cho ra kết luận. “Phượng đại nhân, tinh lực trong cơ thể lệnh lang hư nhược, hao tổn quá độ, e sợ sau này khó mà có người nối dõi!”

Người nhà họ Phượng hoàn toàn ngây ngốc.

Hàn thị hừ lạnh một tiếng, tự nói. “Không cho người khác có hài tử, hài tử của mình còn không dùng được.”

Tuy nhỏ giọng, nhưng Phượng Cẩn Nguyên đứng cạnh nàng không xa lại nghe thấy. Hắn làm sao mà không hiểu được ái thiếp của mình có ý gì, lúc này Phượng Cẩn Nguyên đã hận Thẩm thị tới nghiến răng nghiến lợi. Hài tử trong bụng Hàn thị kia, nếu lúc ấy không phải có việc nhờ Thẩm gia, thì khi đó hắn đã lột da của Thẩm thị rồi.

“Thái y.” Lão thái thái choáng váng. “Bệnh này chữa thế nào? Người cứ viết phương thuốc đi! Cần bao nhiêu tiền chúng ta cũng trả.”

Lưu Thái y lắc đầu. “Lão thái thái, dược đúng là có thể chữa bệnh, nhưng loại bệnh này phải chú ý điều trị hàng ngày. Ta có thể viết cho Phượng công tử một phương thuốc, nhưng cũng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc, chuyện như thế này thì phải để Phượng công tử đồng ý phối hợp mới được.”

Lời của lão Thái y nói ra cũng coi như hàm súc, nói trắng ra, chính là nói Phượng Tử Hạo phải chú ý tác phong sinh hoạt, có nhiều việc để làm hơn là vét sạch thân thể.

Phượng Cẩn Nguyên không còn mặt mũi! Hắn bắt đầu hối hận khi gọi Lưu Thái y đến đây, nếu như đối phương tiết lộ một câu ra ngoài, ngày mai hắn sẽ trở thành trò cười của triều đình, chẳng mấy chốc sẽ thành trò cười cho toàn kinh thành.

Lưu Thái y viết xong phương thuốc, đưa cho nha hoàn Phượng phủ, đứng dậy, tay nắm thành quyền. “Phượng đại nhân, hạ quan cáo từ.”

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng tự mình đưa ra ngoài, tất nhiên không thể không chuẩn bị trước.

Trong lòng Phượng Vũ Hoành hiểu rõ, chuyện như thế này sao có thế giấu kín được, những Thái y này hàng ngày đều xem bệnh cho đám nương nương trong hậu cung, giỏi nhất là nhiều chuyện, cái bí mật như thế này sao có thể dễ dàng buông tha.

Quả nhiên, lúc trở về, mặt Phượng Cẩn Nguyên không lạc quan chút nào, hiển nhiên là đối với hành vi cấm khẩu này không có tới nửa điểm chắc chắn.

Lão thái thái cơ hồ còn choáng váng, không ngừng nỉ non tự nói. “Phải làm sao mới tốt đây? Phải làm sao mới tốt đây?”

Chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên đi đến cạnh giường, một tay hướng đến trước mặt Phượng Tử Hạo trên giường, tát mạnh hai bạt tai. “Nghiệt súc!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!