Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 66: Chương 66. Thiếu gia vốn không đi học


trước sau

Ngay lúc Phượng Cẩn Nguyên đánh Phượng Tử Hạo, gã sai vặt canh cửa của Phượng phủ vội vàng chạy đến bên này, phía sau còn mang theo hai tên thư đồng.

Lão thái thái nhận ra hai người kia đầu tiên.“Các ngươi không phải là thư đồng theo Đại thiếu gia đi học ở Tiêu Châu sao?”

Phượng Cẩn Nguyên quát. “Nói! Đại thiếu gia ở Tiêu Châu làm những gì? Vân Lộc thư viện vang danh thiên hạ sao lại dạy dỗ ra cái loại nghiệt súc như vậy?”

Hai thư đồng bị doạ ngã quỵ trên mặt đất, liếc nhìn Phượng Tử Hạo, cảm thấy chủ tử nhà mình đến bản thân cũng khó bảo toàn, căn bản là không thể giúp bọn hắn, thẳng thắn nhận tội là tốt nhất!

Vì thế một trong đó nói. “Lão gia! Đại thiếu gia đi Tiêu Châu, căn bản là không tới Vân Lộc thư viện học!”

“Cái gì?” Mọi người Phượng gia đều kinh ngạc.

Lúc trước đưa Phượng Tử Hạo đến Vân Lộc thư viện học, chính là đại sự.

Ở Đại Thuận, không ai là không biết đến tên của Vân Lộc thư viện, đệ tử kém cỏi nhất mà học ở đó cũng có thể làm tiến sĩ. Đại Thuận liên tiếp mở năm khoa thi, ba vị trí đầu bảng đều bị môn sinh của Vân Lộc thư viện chiếm hết.

Huống chi viện trưởng của Vân Lộc thư viện từng là ân sư của đương kim Thánh thượng, gần như tất cả môn sinh của Vân Lộc thư viện đều kiêu ngạo tự xưng “sư đệ Hoàng thượng”.

Quy định nhập học của Vân Lộc thư viện cực kỳ nghiêm ngặt, tam quan lục phẩm mới được thi khảo sát, với bộ dạng này của Phượng Tử Hạo, căn bản là không vào được. Nhưng hắn có phụ thân là Thừa tướng đương triều, Vân Lộc thư viện muốn giữ lại vài phần thể diện cho Phượng Cẩn Nguyên, mới đáp ứng việc nhận Phượng Tử Hạo.

Hai năm trước, tập thể Phượng gia vui vẻ tiễn Phượng Tử Hạo đi Tiêu Châu, náo nhiệt ăn mừng, gần như tất cả mọi người đều cho rằng thông qua sự giáo dục của Vân Lộc thư viện, Phượng Tử Hạo nhất định sẽ đi vào chính đạo, dù cho tương lai không trúng ba vị trí đầu bảng, ít nhất cũng sẽ có công danh, không đến nỗi mất mặt.

Ai mà biết, hai thư đồng bồi hắn đi học lại nói Phượng Tử Hạo căn bản là không đến Vân Lộc thư viện học!

Phượng Vũ Hoành giúp đỡ mọi người hỏi một câu. “Vậy Đại thiếu gia đến Tiêu Châu đã làm những gì?”
Thư đồng thẳng thắn khai hết. “Đại phu nhân mua một tòa trạch tử ở Tiêu Châu, ở bên trong, thiếu gia nuôi mười tám tiểu thiếp, đều là... Đều là...”

“Đều là cái gì?” Lão thái thái dùng quyền trượng hung hăng đánh lên mặt nền. “Nói rõ ràng đi!”

Thư đồng khẽ cắn răng. “Đều là ấu nữ khoảng mười tuổi.”

Đùng!

Đầu lão thái thái như nổ ra!

Rõ ràng là trên ngồi ghế, nhưng đầu choáng váng, người cũng ngã xuống.

Lúc đó Phượng Vũ Hoành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, không để lão thái thái ngã xuống đất.

Nhìn tình trạng này của lão thái thái, trong lòng nàng có ý nghĩ, nhất định là huyết áp bất chợt lên cao sinh ra cảm giác hôn mê, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

“Phụ thân.” Nàng giúp lão thái thái gọi Phượng Cẩn Nguyên. “Trước tiên hãy tìm một gian phòng để tổ mẫu nằm xuống.”

Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái như vậy cũng sợ hãi, nhanh chóng phân phó người đỡ lão thái thái đến một gian phòng khác nghỉ ngơi.

Nhưng lão thái thái mặc kệ, giẫy giụa đẩy nha hoàn ra. “Cứ mặc kệ ta! Cứ mặc kệ ta!” Vừa nói vừa vỗ ngực liên tục. “Rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì! Lão Thiên gia! Sao ngươi lại đối xử như vậy với Phượng gia bọn ta!”

Phượng Vũ Hoành cười gằn trong lòng, chính là báo ứng, không tin cũng không được.

“Mẫu thân chớ vội.” Chuyện đã đến nước này, Phượng Cẩn Nguyên cũng biết trước tiên phải ổn định cảm xúc cho lão thái thái, trấn an nàng. “Tử Hạo còn trẻ, ham chơi một chút là chuyện bình thường, nhi tử nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất cho hắn, ắt hẳn sẽ chữa khỏi.”

“Cũng tại mẫu thân hắn nuông chiều!” Lão thái thái cứ nghĩ tới Thẩm thị liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Lúc trước nói Hạo Nhi đi học ở bên ngoài không dễ dàng, mà ở thư viện lại quá kham khổ, nhất định phải mua cho hắn một tòa trạch tử. Mua một tòa trạch tử rồi còn chưa được, lại cho thêm hai nha hoàn thông phòng. Hiện tại thì được rồi, hắn ru rú trong tòa trạch tử không đi học, còn tự làm mình sinh bệnh! Phượng gia của ta sao lại cưới một Tang Môn tinh như thế?”

Lão thái thái liều mạng quở trách Thẩm thị, cũng không cân nhắc rằng Phượng Trầm Ngư còn đứng bên cạnh. Tuy đôi khi Trầm Ngư cũng trách mẫu thân mình, nhưng rốt cuộc vẫn là mẫu thân sinh nàng nuôi nàng, nghe lão thái thái nói như vậy, mặt Trầm Ngư càng trầm xuống.

Nhưng nàng lại chẳng dám tỏ thái độ gì, tuy Phượng gia đã suy nghĩ về tương lai của nàng, nhưng hết thảy vẫn chưa biết. Nếu nàng muốn đạt được những thứ kia, nhất định phải bảo vệ vị trí đích nữ Phượng gia của nàng, nhất định phải bảo vệ vị trí đương gia chủ mẫu của Thẩm thị. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!

Nghĩ tới đây, Phượng Trầm Ngư thẳng thắn quỳ trước mặt lão thái thái, trịnh trọng dập đầu ba cái. “Trầm Ngư thay mẫu thân đền tội với tổ mẫu, đều là mẫu thân làm việc không chu toàn, quá mức cưng chiều Đại ca, Trầm Ngư nguyện chịu phạt thay, nhưng tổ mẫu vẩn nên bảo trọng thân thể. Nếu tổ mẫu vì Đại ca mà tổn thương bản thân, Trầm Ngư có chết cả vạn lần cũng không thể sửa sai!”
Khi nói chuyện, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Phượng Trầm Ngư sinh ra vốn rất đẹp, da thịt vô cùng mịn màng lại thêm hai hàng nước mắt, thật khiến người sinh lòng trìu mến.

Lão thái thái mắng một mạch, đã hết giận một chút, nhìn bộ dạng này của Trầm Ngư, cũng rất đau lòng.

“Tôn nữ ngoan, mau đứng lên, tổ mẫu không trách ngươi.”

Trầm Ngư nào dám đứng dậy ngay, khóc càng thương tâm. “Cầu tổ mẫu tha thứ cho mẫu thân và Đại ca! Trước tiên vẫn là xem bệnh cho Đại ca, sức khỏe của tổ mẫu cũng rất quan trọng!”

Lão thái thái gật đầu. “Để Thẩm thị kia ở Phật đường của Kim Ngọc viện đóng cửa mà suy nghĩ! Cẩn Nguyên!” Nàng gọi Phượng Cẩn Nguyên. “Nhất định phải thỉnh đại phu tốt nhất đến xem bệnh cho Hạo Nhi, phải dùng tất cả biện pháp chữa trị cho hắn.”

“Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhớ rồi. Mẫu thân nên trở về nghỉ ngơi thôi, nơi này giao cho hạ nhân là được rổi, ngày mai nhi tử sẽ đi tìm danh y xem bệnh cho Tử Hạo.”

Thấy Phượng Cẩn Nguyên tỏ thái độ, lão thái thái mới yên tâm để ma ma cùng nha hoàn đưa về Kim Ngọc viện, những người khác cũng không lưu lại, đều rời đi. Lúc gần đi Kim Trân còn thâm tình nhìn Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Cẩn Nguyên khoát tay với nàng, cũng không nói gì nhiều.

Nhưng rốt cuộc vẫn sợ thân thể lão thái thái có chuyện gì, hắn đi ra ngoài hai bước, gọi Phượng Vũ Hoành đang muốn rời đi. “Ngươi qua xem thử, xác nhận tổ mẫu ngươi đã vô sự rồi hẵng rời đi.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Nữ nhi biết rồi, phụ thân có còn gì căn dặn không?” Trong lời nói cũng không có đến nửa điểm cung kính.

Phượng Cẩn Nguyên lúc này mới nhớ tới, chuyện tối nay hắn còn chưa cho Phượng Vũ Hoành một câu trả lời. Quay đầu lại nhìn Phượng Tử Hạo, không khỏi sầu muộn.

“A Hoành.” Hắn chỉ Phượng Tử Hạo. “Đại ca ngươi tuy làm không đúng, nhưng đánh ngươi cũng đã đánh, chửi cũng đã chửi, bộ dáng của hắn bây giờ, vi phụ cũng không nỡ trừng phạt hắn. Chuyện tối nay, coi như Phượng gia nợ ngươi một ân tình.”

Nàng nhướng máy. “Phượng gia nợ ta một ân tình? Phụ thân muốn đẩy A Hoành ra ngoài sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!