Lúc Phượng Vũ Hoành nhắc đến cửa tiệm, lão thái thái còn đang nhìn chằm chằm vào cái bình sứ nhỏ nàng cầm trong tay.
Từ lúc Phượng Vũ Hoành cho nàng mấy miếng cao dán, lão thái thái coi như có đại ích. Người cổ đại thì làm gì có cơ hội nhìn thấy cao dán Tây y của thế kỷ XXI, dán lên không giống mấy thứ dược có mùi nồng của đại phu, mà lại có hiệu quả ngay. Nàng dán hai ngày, còn tìm ra bí quyết, không chỉ dán ở eo, mà nơi nào đau thì dán nơi ấy, bảo đảm trừ hết bệnh.
Nghĩ đến việc hôm qua bất chợt choáng váng, Phượng Vũ Hoành nói huyết mạch của nàng không ổn định, sẽ mang đến cho nàng một ít dược tốt, có lẽ thứ trong cái bình sứ nhỏ này là dược cho nàng?
Lão thái thái phất tay với Triệu ma ma. “Đưa Thẩm thị tới đây, để nàng trả lại khế đất.” Suy nghĩ thêm, lại bổ sung. “Còn có sổ sách cũng phải mang tới.”
Triệu ma ma lĩnh mệnh mà đi, Phượng Vũ Hoành nhếch miệng cười, đứng dậy, đi lên trước hai bước, đưa bình sứ nhỏ trong tay đến trước mặt lão thái thái. “Đây là dược A Hoành chuẩn bị cho tổ mẫu suốt đêm qua, đều là dùng dược liệu quý hiếm mà Ngự Vương điện hạ tặng, nhiều thứ rất khó gặp ở Đại Thuận.”
Lão thái thái cười híp mắt tiếp nhận, bảo bối này so với niệm châu phỉ thúy của Thẩm thị còn có giá trị hơn.
Phượng Trầm Ngư đè nén phẫn nộ trong lòng, yếu ớt nói. “Nhị muội muội không hổ danh là ngoại tôn nữ của Diêu Thái y, đúng là chân truyền.”
Phượng Vũ Hoành khiêm tốn. “Đâu có, A Hoành đi theo học tập ngoại tổ phụ chỉ có vài năm, lúc đó A Hoành còn nhỏ, đâu thể bì kịp Đại tỷ tỷ hàng ngày được mẫu thân dạy dỗ.”
Lão thái thái kêu rên. “Cái thứ ác phụ kia, Trầm Ngư, ngươi tuyệt đối không được học mẫu thân ngươi.”
Tâm Phượng Trầm Ngư đặc biệt ủy khuất, trên miệng vẫn nói. “Trầm Ngư đều nghe theo tổ mẫu.”
Lão thái thái gật đầu, không muốn nói thêm về Thẩm thị nữa, nhìn bình nhỏ trong tay rồi hỏi Phượng Vũ Hoành. “Tôn nữ ngoan, mau nói cho tổ mẫu biết dược này dùng thế nào?”
“Tổ mẫu không cần dùng hàng ngày, chỉ cần lúc nào choáng váng, đổ bột bên trong ra bằng cái móng tay rồi uống cùng nước là được.”
Kỳ thực đây là thuốc hạ huyết áp, nàng đã phải nghiền nhỏ thành bột, đựng bên trong cái bình sứ nhỏ mà cổ nhân hay dùng. To bằng cái móng tay chính là một viên, để lão thái thái dùng đề phòng trường hợp huyết áp bất chợt tăng cao.
Lão thái thái rất thoả mãn nhìn bình dược này, cũng không muốn mượn tay người khác, thẳng thắn để vào trong ống tay áo của mình. “Tự ta mang theo, nhỡ có lúc cần dùng mà không có hạ nhân bên người.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “A Hoành chỉ hy vọng thân thể tổ mẫu khỏe mạnh.” Ngươi khỏe mạnh, mới có sức giúp ta đối phó Thẩm thị, loại bỏ Thẩm thị ra khỏi Phượng phủ, mà nàng chỉ là một tiểu thứ nữ, lực lượng không đủ, có thêm lão thái thái hỗ trợ thì tốt hơn nhiều.
Mọi người chờ thêm một lúc, Triệu ma ma mang theo Thẩm thị đến, phía sau còn có Mãn Hỉ và Bảo Đường.
Phượng Vũ Hoành nhìn móng tay Mãn Hỉ, vẫn là sơn móng tay, nàng tính thử, đêm nay phải đưa thuốc cho nha đầu này.
Thẩm thị mặt âm trầm đi vào trong, khom người qua loa với lão thái thái, thuận miệng nói một câu. “Thỉnh an lão thái thái.” Sau đó an tọa bên cạnh Phượng Trầm Ngư.
Triệu ma ma đưa mấy tờ giấy và mấy quyển sách trong tay đến trước mặt lão thái thái. “Đây là khế đất và sổ sách mà Đại phu nhân nộp lên.”
Lão thái thái không nhận, trực tiếp để Triệu ma ma giao cho Phượng Vũ Hoành. “A Hoành, ngươi tự nhìn xem, có chỗ nào không ổn không?”
Thẩm thị trừng mắt. “Có gì không ổn? Giao cũng đã giao, còn muốn thế nào?”
Lão thái thái vỗ bàn một cái. “Phản nghịch!” Thanh âm cực lớn, doạ mọi người trong nhà co rụt cổ lại.
Phượng Vũ Hoành nhắc nhở một câu. “Tổ mẫu chớ tức giận, thân thể quan trọng hơn.”
Lão thái thái thụ giáo gật đầu, thúc giục nói. “Ngươi mau nhìn thử xem.”
Phượng Vũ Hoành cầm ba tờ khế đất, đi đến bên Diêu thị. “Di nương nhìn thử xem có đủ chưa?”
Diêu thị nhận lấy, thấy được ngoài Bách Thảo đường, còn có một gian là tiệm trang sức, một gian khác là tiệm đồ cổ.
Mấy thứ này đều là của hồi môn mà Diêu Thái y tận tay đưa cho nàng, lúc đó nghĩ rằng có ba gian cửa tiệm buôn bán, có thể trợ giúp kế sinh nhai cho nữ nhi. Lại không nghĩ rằng từ lúc được gả tới Phượng gia, nàng chưa từng thấy qua những tiệm này.
“Là những thứ này.” Diêu thị có muôn vàn cảm xúc trong lòng.
Phượng Vũ Hoành lật qua lật lại mấy quyển sổ, chi tiết cụ thể thì nàng không hiểu, nhưng cuối sổ có ghi rõ ràng, ba gian cửa tiệm nợ nần chồng chất, không chỉ không kiếm được tiền, còn thua lỗ lên tận trời.
Thẩm thị thấy nàng nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo. “Thấy rõ chưa, những năm này Phượng gia cho các ngươi biết bao nhiêu là ngân lượng. Từng thứ đều được viết rõ ràng, bây giờ đã đòi tiệm về, số ngân lượng này cũng nên bồi thường đàng hoàng.”
Lời nàng vừa thốt ra, phần lớn mọi người trong nhà đều ngẩn ra.
Các nàng cũng là lão nhân của Phượng phủ, đương nhiên biết những cửa tiệm của Diêu gia là gì. Tiệm dược, tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, không tiệm nào là không buôn bán kiếm tiền, vì sao còn phải bồi thường?
Lão thái thái hiển nhiên biết rằng Thẩm thị đang tính toán chuyện gì, nhưng những tiệm này đều là do Thẩm thị quản lý mấy năm nay, nàng cũng không nói được gì.
Phượng Vũ Hoành cũng không nghi ngờ cái này, chỉ nói. “Mẫu thân yên tâm, ta sẽ tự điều tra lại sổ sách này, nếu quả thật là thiếu nợ, đương nhiên là phải trả. Nhưng người quản lý không tốt chuyện kinh doanh mấy năm nay chính là ngươi. Hơn nữa…” Nàng lạnh lùng nhìn Thẩm thị. “Nếu ta điều tra ra thực tế và những thứ ghi chép trong đây không giống nhau, còn thỉnh mẫu thân cho A Hoành cùng Phượng gia một câu trả lời.”