“Chủ tử, nha đầu kia so với lúc ở tây bắc còn lớn lối hơn.” Người nói chuyện là Bạch Trạch, hắn ấn tượng với Phượng Vũ Hoành từ lần đầu gặp mặt tại núi tây bắc, lần thứ hai thấy nàng là ở ngoài cửa thành hôm đại quân hồi kinh. Nhưng mặc kệ là lần nào, Phượng Vũ Hoành luôn có bộ dạng chật vật mệt mỏi, y hệt một con báo nhỏ có cái đầu mẫn cảm, nói với nàng vài câu liền bị nghẹn họng.
Hôm nay nha đầu này đã thăng một cấp, ăn mặc đẹp hơn, bộ dáng cũng tốt hơn, nhưng tính khí vẫn sắc bén như vậy.
Chẳng qua...
“Ừ, chủ tử, nàng quả là rất xứng với ngài.”
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử, một thân tử bào, thắt lưng buộc chỉnh tề, mũ ngọc vấn tóc, lưng thẳng, toàn thân tỏa ra một cỗ uy nghiêm bá khí nhưng lại mang theo vài phần tà mị.
Trên mặt nam tử là một cái mặt nạ vàng, bắt đầu từ mũi đến trán, che phủ toàn bộ, nhưng ở chỗ mi tâm có một cái lỗ nhỏ, mơ hồ có thể thấy được tử sắc.
Không ai khác, chính là Cửu Hoàng tử được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất, tân phong Ngự Vương điện hạ, Huyền Thiên Minh.
Giờ khắc này, Huyền Thiên Minh mặt mày cụp xuống, nhìn chăm chú Bách Thảo đường phía đối diện, mỗi hành vi, mỗi tiếng nói của tiểu nha đầu kia đều được hắn thu vào trong mắt, nghe ở trong lòng, theo bản năng khóe môi liền cong lên... Càng ngày càng thú vị.
“Xem ra, bổn Vương chọn được Vương phi không tệ.”
Bạch Trạch gật đầu. “Chủ tử, không phải là thuộc hạ cố ý khen Vương phi tương lai! Phượng Nhị tiểu thư thực sự là một nữ tử hiếm thấy. Phượng gia ném nàng vào trong núi sâu, không những không chết đói, nàng càng sống thêm đặc sắc. Không nói đến việc nàng vừa hồi phủ liền thu thập vị chủ mẫu Phượng gia kia, còn nói đến liệu pháp trị chân cho người, cái thứ phun phun gì đó, chà chà, thật sự là thần kỳ.”
Đêm đó, sau khi Phượng Vũ Hoành rời đi, Bạch Trạch che chở Huyền Thiên Minh xuống núi, không ngạc nhiên chút nào khi gặp phải phục binh. Bạch Trạch bị thương, Huyền Thiên Minh dùng bình phun của Phượng Vũ Hoành giảm đau cho hắn, từ đó Bạch Trạch luôn nhớ tới cái bình thuốc thần kỳ ấy.
“Xem kìa, Vương phi của ta đang mở rộng địa bàn, bắt đầu thu thập việc làm ăn bên ngoài.”
Huyền Thiên Minh không phủ nhận lời khen của Bạch Trạch dành cho Phượng Vũ Hoành, ánh mắt của hắn chưa từng nhìn sai, nếu như người kia chỉ là một nữ tử bình thường, thì làm sao có thể lọt vào mắt Huyền Thiên Minh, làm sao có thể xứng đáng với trọng sính của hắn.
“Đi, nói với Kinh Triệu Duẫn, nói rằng bổn Vương nói, loại người như vậy, không đánh sẽ không nói thật.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Bạch Trạch giấu đi thần sắc thoải mái lúc trước, thay bằng sắc mặt lạnh lùng, lay động thân hình, trong chớp mắt liền biến mất.
Mà Phượng Vũ Hoành ở Bách Thảo đường hoàn toàn không ngờ tới mọi cử động của mình đã bị người nọ thu vào mắt, nàng đang giải thích với dân chúng về tình hình lúc trước và hiện tại của Bách Thảo đường. “Bách Thảo đường này vốn là của hồi môn mà ngoại tổ phụ tặng cho di nương của ta, bởi vì những năm trước đây ta cùng di nương ngụ tại tây bắc, cho nên Bách Thảo đường đều là nhờ người trong nhà giúp đỡ xử lý. Do mẫu thân quá bận rộn, không để ý tới chuyện làm ăn bên này, mới để người có ý đồ xấu bước vào. Hôm nay mọi người đi tiệm khác mua dược liệu, ta sẽ đóng cửa Bách Thảo đường vài ngày để kiểm kê lại, lúc mở cửa lại, hy vọng mọi người có thể cho ta vài phần tín nhiệm, cũng cho Bách Thảo đường thêm một cơ hội.”
Những dân chúng bình thường này có rất ít cơ hội được nghe được danh môn khuê tú nói chuyện, huống chi lúc nãy còn tận mắt chứng kiến nàng trừng trị tên chưởng quỹ, ngay lập tức tỏ vẻ sẽ tin tưởng Phượng Nhị tiểu thư, hy vọng Bách Thảo đường sẽ sớm mở cửa buôn bán lần nữa.
Sau khi tiễn dân chúng, Phượng Vũ Hoành tự mình trả lại hai mươi lượng bạc cho lão đầu nhi bị lừa, sau đó còn phân phó tiểu nhị. “Mang một cây nhân sâm đến đây.”
Tiểu nhị lập tức mang một cây nhân sâm tới, nàng xác nhận không có vấn đề, mới giao nhân sâm cho lão đầu nhi. “Lão bá, trước tiên cầm cái này về cứu người, ta sẽ để nha hoàn ghi lại địa chỉ, sáng mai ta sẽ tự mình đến xem bệnh.”
Lão đầu nhi cảm kích không biết nên nói gì cho phải, đẩy số bạc vụn trong tay đến cho Phượng Vũ Hoành, nàng lắc đầu cự tuyệt. “Xem như đây là bồi thường của ta, lão bá mau mau trở lại cứu người.”
Cuối cùng cũng đã xử lý tốt chuyện bên ngoài, Phượng Vũ Hoành để tiểu nhị trong cửa tiệm giúp đóng cửa, lại nhớ đến chuyện cây linh chi, gọi hắn đến bên người, hỏi. “Ngươi tên là gì?”
Tiểu nhị này cũng rất cơ trí, nghe chủ nhân hỏi, nhanh chóng đáp. “Tiểu nhân tên là Vương Lâm, ngụ ở phía đông kinh thành, phụ mẫu đều làm người giúp việc.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, lại nói. “Ta làm việc coi trọng nhất là duyên phận, tuy ta không hiểu gì về ngươi, cũng không quen thuộc cửa tiệm này lắm, nhưng vì ngươi đã nhắc nhở ta về cây linh chi vừa rồi, hôm nay ta hứa cho ngươi làm chưởng quỹ của Bách Thảo đường, ngươi có thể đảm đương nổi không?”
Tiểu hỏa tử Vương Lâm vừa nghe lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó “ầm” một tiếng, quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hoành, trịnh trọng nói. “Chỉ cần chủ nhân tin ta, thì ta có thể đảm đương nổi!”
“Tốt lắm.” Nàng rất thích người trẻ tuổi có khí phách như vậy, đôi khi không nên khiêm tốn mới có thể dùng. “Kể từ hôm nay, Bách Thảo đường sẽ giao cho ngươi quản lý, ngoài ra, ta muốn hỏi ngươi... Ngươi tới nơi làm công, cũng chưa từng bán thân chứ?”
Vương Lâm gật đầu. “Ta chỉ làm công, nhận tiền lương theo tháng, chưa từng bán thân.”
“Vậy ngươi có nguyện bán mình cho ta? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nghiêm khắc với ngươi, ta chỉ mua lại ngươi năm năm. Năm năm sau, nếu ngươi nguyện ý theo ta, thì bán mình lần nữa, còn nếu muốn rời đi, ta lập tức thả tự do cho ngươi.”
Vương Lâm nghĩ một lát, nói. “Chủ nhân có thể để ta trở về nói chuyện với phụ mẫu trước không?”
“Được.” Đây là chuyện thường tình, Phượng Vũ Hoành lý giải. “Từ hôm nay, Bách Thảo đường sẽ tạm thời không tiếp tục kinh doanh, mấy ngày tới ta sẽ bắt đầu chỉnh đốn và cải tạo nơi này, về phần những người ở đây, ngươi tự quyết định cho bọn hắn đi hay ở. Ta không thích có thân tín của chưởng quỹ trước ở đây, càng không muốn có người giống hắn ở lại. Ngươi xem xét rồi tự định đoạt, cách một ngày ta sẽ đến, đến lúc đó ngươi báo cáo lại cho ta là được.”
Vương Lâm gật đầu. “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ làm tốt mấy chuyện này.”