Hắn bị mắng đến sửng sốt.
Huyền Thiên Minh, dường như từ khi sinh ra chưa có ai gọi hắn như vậy.
Phụ hoàng và mẫu phi gọi hắn là Minh Nhi, những người khác gọi hắn là điện hạ, từ tây bắc trở về, sau khi được phong Vương thì gọi hắn là Vương gia, chính hắn cũng thiếu chút nữa thì quên mất tên hắn là Huyền Thiên Minh.
Muốn nói là lớn mật, nhưng lá gan của nha đầu này còn lớn hơn hắn! Có ai dám gọi thẳng đại danh của hắn?
Chẳng qua...
Đồ của nàng?
Người trên thân cũng không biết lại nghĩ tới điều gì, gần như nhảy dựng lên, bước về sau hai bước, nhìn quanh chân hắn.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Mặt không cho nhìn, cho ta xem chân được không?”
Lần này Huyền Thiên Minh cũng không cự tuyệt, chỉ hỏi nàng. “Ngươi muốn xem thế nào?”
Nàng tiến lên trước, ngồi xổm trước người hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng nắn đầu gối hắn. “Ta chỉ nắn mấy cái, ngươi kiên nhẫn một chút.”
Nói là nắn mấy cái, nhưng bệnh nghề nghiệp của Phượng Vũ Hoành lại tái phát, sao có thể đơn giản là nắn mấy cái như vậy.
Chỉ thấy lúc nàng nắn, thủ pháp rất độc đáo lại thành thạo ấn vào mấy huyệt đạo ở đầu gối hắn, khớp xương, lại vuốt bắp chân, thử duỗi thân.
Huyền Thiên Minh đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nàng rốt cuộc cũng ngừng lại.
Xương bị vỡ nát.
Đây là kết luận của nàng.
Hai cái xương bánh chè nát hoàn toàn, nghiêm trọng hơn lần gãy xương trong núi rất nhiều. Tiếc thay thời cổ đại không có máy chụp X-quang, không cách nào có thể xác định mức độ nghiêm trọng lên tới đâu.
Chẳng qua nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn treo lơ lửng mấy ngày qua cuối cùng cũng có thể thả xuống.
Ánh mắt Phượng Vũ Hoành di chuyển lên trên, chuyển đến một vị trí then chốt khác.
Huyền Thiên Minh đổ mồ hôi lạnh. “Ngươi lại muốn làm gì?”
Nàng trừng mắt, cân nhắc nói. “Nghe nói ngươi bị thương ở chỗ kia, sau này khó có người nối dõi...”
“Cút đi!”
Hắn thật muốn đánh người!
Phượng Vũ Hoành khịt mũi, rất không hình tượng lau nước mắt, ngồi trở lại trên bàn, tiếp tục lắc lư hai chân.
Huyền Thiên Minh thực sự không muốn thảo luận về vấn đề này, thẳng thắn khoát tay. “Đổi chủ đề.”
Nàng gật đầu. “Vậy chúng ta nói gì đó cao hứng một chút!”
Sau khi xác định rằng chân hắn còn có thể trị, Phượng Vũ Hoành cuối cùng cũng thoải mái một chút, tùy tiện cầm chén trà uống một hớp, sau đó cười híp mắt nói với Huyền Thiên Minh về những chuyện xảy ra sau khi trở về Phượng phủ.
Mỗi một việc, mỗi một chuyện đều rời rạc, nhưng khi được nàng nói đến thì lại đặc biệt thú vị.
Huyền Thiên Minh vừa nghe đã thích, thỉnh thoảng thảo luận mấy vấn đề như là... “Vậy Thẩm thị sau đó thế nào?”, “Phượng Tử Hạo đúng là phế vật.” Đủ loại chủ đề.
Nói chung, cuộc sống ở Phượng phủ được Phượng Vũ Hoành tổng kết là… “Trừng trị bọn chúng rất vui.”
Huyền Thiên Minh cũng gật đầu, đáp lại là một câu sủng nịnh đến cực điểm. “Ngươi chơi cao hứng là tốt rồi.”
Lời nói này giống như cả tòa Phượng phủ là đồ chơi trong tay Phượng Vũ Hoành, quả thực rất hợp tính nàng.
Vì thế, nha đầu này chỉ vào Huyền Thiên Minh. “Tính cách này của ngươi, rất hợp ý ta.”
Khi nàng nói xong lời này, trong ánh mắt lóe sáng mấy tia lanh lợi, y hệt lúc ở trong núi, tính cờ lộ ra một chút thông minh giảo hoạt, một chút tinh quái, luôn hấp dẫn hắn.
“Tới đây.” Hắn vẫy tay với nàng.
Đợi nàng đến gần, mới từ trên cổ tháo xuống một chiếc vòng màu nâu có treo tì hưu bằng phỉ thúy.
“Sinh thần mười tuổi phụ hoàng tặng, có một vị đạo sĩ từng nói, người cuối cùng sở hữu tì hưu này chính là mẫu nghi thiên hạ.”
Hắn nói thật nhẹ nhàng, Phượng Vũ Hoành bị dọa giật mình.
“Không phải ngươi không đảm đương nổi vị trí Thái tử sao.” Lại nhìn tì hưu kia. “Có vật như vậy trong tay, chỉ sợ sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức.”
“Ngươi sợ phiền phức?” Hắn hỏi ngược lại
Nàng lắc đầu. “Không sợ.”
“Vậy đeo lên.”
Nàng đã ngoan ngoãn đưa cổ ra, để hắn đeo giúp, nhưng hơi dài.
“Khi trở về ta sẽ điều chỉnh sợi dây.” Nàng vừa cười vừa nhét tì hưu vào trong y phục, sau đó nhìn hắn nghiêm túc nói. “Huyền Thiên Minh, ta không có gì cho ngươi. Nhưng nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nối xương cho ngươi lần nữa.”
Hắn gật đầu. “Được.”
Hai người nhìn nhau cười, rõ ràng chỉ mới tiếp xúc hai lần, nhưng cứ như đã ở chung nhiều năm, hiểu nhau đến mười phần.
“Sáng mai ta sẽ để quản gia trong Vương phủ đến Phượng phủ một chuyến, giúp ngươi kiểm kê rõ ràng sổ sách của ba cửa tiệm.” Huyền Thiên Minh giao từng việc cho nàng, mặc dù biết nha đầu này có thể tự ứng phó, nhưng hắn vẫn không yên lòng, luôn nghĩ tới phải giúp nàng một phen. “Mặt khác, phụ thân ngươi, là Phượng Cẩn Nguyên nuôi tổng cộng chín tên ám vệ, trong đó có sáu tên chỉ là côn đồ hạng ba, khá là bình thường. Nhưng còn có ba tên là hắn bỏ tiền ra thuê đến từ tổ chức sát thủ nổi tiếng, Vô Ảnh, nếu như ngươi đối đầu với bọn hắn, nhớ cẩn thận.”
Hắn dặn dò, y hệt nhắc nhở một tiểu hài tử.
Phượng Vũ Hoành cũng chăm chú lắng nghe, y hệt một học sinh ngoan.
Rốt cuộc hắn cũng nói xong, nàng mới ý thức được rằng đã đi lâu, nên về rồi.
Hắn nhìn ra tâm tư của nàng, cũng không giữ nàng lại, chỉ nói. “Ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.”
Phượng Vũ Hoành cũng không biết là bị đứt gân não hay thế nào, thuận miệng nói một câu. “Nếu không ngươi chuyển đến viện của ta ở là được.”
Á!
Nói xong lập tức phản bác. “Ý của ta là cho ngươi một cái viện tử.”
Lần đầu Huyền Thiên Minh gặp Phượng Vũ Hoành trong núi tây bắc, đã phát hiện nha đầu này không giống với những nữ tử hắn từng tiếp xúc, bây giờ lần nữa chứng thực, Phượng Vũ Hoành so với nữ tử khác… thật sự không giống.
“Mau trở về đi.”
Phượng Vũ Hoành nghe lời thong thả bước tới cửa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói với hắn. “Lần trước Chu phu nhân tới Phượng phủ có nói với ta những việc ngươi đã làm, ta thấy hai ta rất hợp nhau. Vậy nên... Nếu lần sau muốn đi bẫy người, nhớ mang ta theo.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Vì thế, ngay cả Cửu Hoàng tử luôn tùy hứng vô pháp vô thiên, cũng có chút theo không kịp Phượng Vũ Hoành.
Hắn thật sự đã tìm được một Vương phi tốt!
Phượng Vũ Hoành cũng không có tâm tư đi xem qua tiệm đồ cổ, mang theo Hoàng Tuyền cùng Thanh Ngọc trực tiếp hồi Phượng phủ.
Tiếc thay, toà Phượng phủ này không hợp với nàng, khi vừa bước chân vào cửa, tâm tình đang tốt của nàng lập tức bị đánh tan.
Quản gia Hà Trung vẫn ngồi ở cửa chờ Phượng Vũ Hoành trở lại, vừa thấy nàng, nhanh chóng tiến lên hành lễ, gấp gáp nói. “Nhị tiểu thư mau đến phủ nha xem thử! Lão gia và Đại phu nhân đã bị Kinh Triệu Duẫn đại nhân mời đến nha môn rồi!”
Lúc này mới nhớ tới cái việc chết tiệt ở Bách Thảo đường.
Phượng Vũ Hoành vỗ đầu. “Thật là phiền!” Xoay người dẫn hai người nha hoàn lên xe ngựa Hà Trung chuẩn bị từ trước, vội vã chạy đến phủ nha.
Lúc nàng đến, Kinh Triệu Duẫn Lý đại nhân đang ở hậu đường tiến hành điều tra vụ án này.
Nói là điều tra, nhưng trước khi Phượng Cẩn Nguyên đến, đã đánh tên chưởng quỹ kia một trận.
Chuyện cười, người hầu bên người Cửu Hoàng tử tự mình đến nhắc nhở, nếu hắn không đánh tên chưởng quỹ này, Cửu Hoàng tử sẽ đánh hắn.
Phượng Vũ Hoành chầm chậm bước vào, chớp mắt liền nhìn thấy người đang nằm nằm sấp giữa mặt đất, chính là chưởng quỹ của Bách Thảo đường đã bị đánh đến thở không nổi.
Mà Thẩm thị đứng bên cạnh không ngừng lau nước mắt.
Nàng tiến thêm hai bước, trước tiên là hành lễ với Kinh Triệu Duẫn, nói. “Dân nữ Phượng Vũ Hoành, bái kiến đại nhân.”
Lúc này Kinh Triệu Duẫn cảm thấy bản thân đặc biệt không có tiền đồ, Phượng Vũ Hoành thi lễ, hắn nhảy dựng lên, nói liên tục. “Không dám không dám!” Mức độ cung kính còn sâu hơn so với Phượng Cẩn Nguyên.
Không chờ Phượng Vũ Hoành đứng dậy, Thẩm thị liền nhào tới, bắt được tóc của Phượng Vũ Hoành, liều mạng lôi kéo. “Cái thứ ác nữ! Ta đánh chết ngươi! Hôm nay ta nhất định sẽ đánh chết ngươi!”
Lần này cũng làm Kinh Triệu Duẫn kia sợ hãi, nếu như Ngự Vương phi tương lai ở trong phủ nha của hắn bị Phượng gia Đại phu nhân túm đến rụng tóc, thì vị Cửu Hoàng tử lục thân bất nhận kia còn không phải sẽ giết chết cả nhà hắn sao?
Hắn phản ứng rất nhanh, tiện tay quơ lấy nghiên mực trên bàn, nhắm vào cổ tay Thẩm thị mà ném tới!
Kinh Triệu Duẫn khi còn trẻ cũng từng luyện công phu, hơn nữa khoảng cách khá gần, nghiên mực kia đáp trúng cổ tay Thẩm thị. Mực đổ ra lênh láng, bắn lên mặt nàng.
Thẩm thị đau đớn buông tay, ôm cổ tay mình kêu to.
Vả lại Phượng Vũ Hoành cũng không ngốc, tóc bị kéo như vậy cũng không thể ra vẻ không có chuyện gì. Không phải Thẩm thị đang kêu sao, nàng cũng vậy...
“Phụ thân! Đau quá! Đau quá! Tóc của A Hoành có phải rụng hết rồi không? Có phải cả da đầu cũng rời ra rồi không? Hu hu, đau quá, phải làm sao đây, vừa rồi Ngự Vương điện hạ còn khen nữ nhi nuôi tóc tốt, thế là hỏng hết!”
Lần này tất cả mọi người đều ngây ngốc!
Phượng Cẩn Nguyên quay đầu hỏi Thanh Ngọc. “Hôm nay đã gặp Ngự Vương?”
Thanh Ngọc gật đầu. “Tụi nô tỳ đi theo Nhị tiểu thư kiểm tra cửa tiệm, Ngự Vương điện hạ phái người thỉnh tiểu thư đến Tiên Nhã lâu dùng bữa.”
Phượng Cẩn Nguyên trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương, nhanh chóng đỡ Phượng Vũ Hoành ngồi xuống, sau đó ân cần hỏi. “Đau lắm hả? A Hoành đừng vội, phụ thân sẽ gọi đại phu cho ngươi.” Lập tức quay đầu nói với Kinh Triệu Duẫn. “Làm phiền Lý đại nhân cho người thỉnh đại phu đến đây.”
Kinh Triệu Duẫn lập tức nghe theo, phân phó hạ nhân đi mời đại phu.
Phượng Vũ Hoành diễn đạt mười phần, trong đôi mắt hiện lên một tầng sương mù, ủy khuất hỏi Thẩm thị. “Mẫu thân vì sao muốn động thủ đánh A Hoành? A Hoành đã làm sai chuyện gì?”
Phượng Cẩn Nguyên thật sự ghét cay ghét đắng Thẩm thị, cũng không chờ nàng nói, nâng tay lên tát nàng một cái. “Ác phụ!”
Người khó xử nhất chính là Kinh Triệu Duẫn, người trong phòng này, trừ chưởng quỹ nằm dưới đất, người nào hắn cũng không thể đắc tội.
Bất đắc dĩ, đành khom người thi lễ với Phượng Cẩn Nguyên. “Thỉnh Phượng đại nhân thông cảm cho hạ quan, nếu là việc nhà, thỉnh đại nhân trở về phủ mà thẩm vấn.” Sau đó lại nói với Phượng Vũ Hoành. “Hạ quan nhận được tin báo quan của Nhị tiểu thư, lập tức thẩm tra. Đã xác nhận, sự việc người này buôn bán dược giả là thật, nhưng hắn cũng thật sự là họ hàng của Đại phu nhân. Cho nên tội mạo nhận quan thân không tính, chỉ có một tội là bán dược giả, hắn bị giam cầm ba năm, Nhị tiểu thư có vừa lòng không?”
Thẩm thị trợn mắt. “Ngươi là Kinh Triệu Duẫn! Ngươi định án còn phải hỏi nàng có vừa lòng hay không?”
Kinh Triệu Duẫn không để ý Thẩm thị, một lòng một dạ chờ Phượng Vũ Hoành trả lời.
Phượng Vũ Hoành ôm đầu, trong mắt mang theo sương mù. “Đại nhân xử án công chính, quả thật là thanh liêm!”