Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 77: Chương 77. Dám cất giấu của riếng


trước sau

Hai tiếng “thanh liêm” của Phượng Vũ Hoành, coi như đã đồng ý với cách xử lý của Kinh Triệu Duẫn.
Kinh Triệu Duẫn lúc này mới yên tâm, lập tức phân phó thủ hạ. “Nhốt nghi phạm vào đại lao!”

“Ta xem ai dám!” Thẩm thị gào lên. “Ngươi chẳng qua chỉ là một Kinh Triệu Duẫn tam phẩm, ta là Đại phu nhân của Tả Thừa tướng đương triều, ngươi biết rõ đây là biểu ca của ta mà còn dám bỏ tù hắn? Lý đại nhân, ngươi có mấy cái đầu?”

Kinh Triệu Duẫn cũng không vui, không ngờ đường đường là Đại phu nhân của Tả Thừa tướng Phượng đại nhân lại có dáng dấp như vậy. Lại liên tưởng đến chuyện về đích tử của Tả Thừa tướng phủ được đồn đại mấy ngày nay, đã sinh ra vài phần cảm khái.

Làm quan lớn thì có hữu dụng gì, đến đích tử còn không dùng được, phu nhân... Lại có chút hữu dụng.
Hắn vung tay áo một cái, quay người, trở về ngồi xuống bàn. “Phượng phu nhân, nơi này là phủ nha, không phải hậu viện Phượng phủ của ngươi!” Hắn nói chuyện còn rất cáu kỉnh, làm nội đường ngày càng khí thế, dọa Thẩm thị run rẩy toàn thân.

“Lão gia.” Thẩm thị lau nước mắt, cầu xin Phượng Cẩn Nguyên. “Những năm nay biểu ca đã giúp đỡ quản lý cửa tiệm không hề dễ dàng, chuyện này nếu muốn điều tra, cửa tiệm nào mà không có? Sao lại giam hắn ba năm?”

Phượng Cẩn Nguyên không có đến nửa phần thương xót, hắn luôn không vừa mắt biểu ca của Thẩm thị, có loại thân thích như này quả thực kéo cả Phượng phủ xuống.

“Lý đại nhân!” Hắn ôm quyền với Kinh Triệu Duẫn. “Bổn tướng cảm thấy ba năm còn quá ít. Phu nhân cũng đã nói, chuyện như vậy sợ là tiệm nào cũng có, nếu như vậy, Tả Thừa tướng phủ ta càng phải làm gương, vì nghĩa diệt thân. Thỉnh Lý đại nhân tiến hành giam giữ mười năm, xem như nhắc nhở những người khác.”

Thẩm thị ngồi sụp xuống đất, giống như người xa lạ nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Lần đầu tiên nàng phát hiện, mình đã gả cho một con sói, một con sói ăn chưa no.

Thẩm gia nàng đã tiêu tốn bao nhiêu vì Phượng gia? Trước kia, khi Phượng Cẩn Nguyên vào kinh đi thi, Thẩm gia ở trong thôn cũng coi như khá giả. Vì nàng thích Phượng Cẩn Nguyên, bắt buộc phụ thân phải dốc hết gia tài cho hắn đi thi. Nhưng lúc hắn thi đỗ vị trí đầu bảng, lại cưới nữ nhi Diêu gia, Diêu Thiên Nhu.

Thẩm thị càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất và không đáng. Trong mắt nàng, Phượng Vũ Hoành đang ngồi ôm đầu bên kia y hệt một cái gai, nàng xin thề, dù thế nào cũng phải nhổ đi cái gai này!

“Được!” Bất chợt Kinh Triệu Duẫn hét lên một tiếng, doạ mọi người trong nội đường giật mình. “Phượng tướng vì nghĩa diệt thân, thật sự là tấm gương của kinh thành! Vậy hạ quan liền phán tội hắn mười năm tù!” Nghĩ một lát, lại nói thêm một câu. “Không được thăm hỏi, không giảm hình phạt!”

Thẩm thị nhắm chặt hai mắt, không muốn tiếp tục nghe xét xử. Lại không nghĩ rằng, Phượng Vũ Hoành đang ngồi kêu đau lại mở miệng, ẩn ý nói một câu. “Chỉ là một chưởng quỹ lại dám bán dược liệu cùng nhân sâm, linh chi giả, không biết là do lá gan của hắn quá lớn, hay là có người sai khiến.”

“A Hoành.” Người nói chuyện là Phượng Cẩn Nguyên, chỉ thấy hắn cau mày, rõ ràng là không kiên nhẫn, nhưng lại không dám nói nặng quá, đành phải nhỏ giọng nói. “Chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, có chừng có mực thôi.”

Nàng gật đầu, cho Phượng Cẩn Nguyên một ít mặt mũi.

Đại phu rất nhanh đã đến đến, kỳ thực Phượng Vũ Hoành không bị thương, lúc bị túm tóc, nàng đã điểm huyệt cổ tay Thẩm thị, đối phương căn bản là không làm gì được.

Nhưng đại phu kia cũng là người thông minh, trên đường tới đã nghe tiểu quan sai kia kể lại mọi chuyện, ngay lập tức đã nghiêm túc nhắc nhở Phượng Vũ Hoành. “Sau này tiểu thư phải cẩn thận, bị người có khí lực lớn như vậy kéo tóc lần nữa, sẽ tạo nên một phạm vi nhỏ không thể mọc tóc!”

Mặt Phượng Cẩn Nguyên đen lại vài phần, trừng Thẩm thị, ánh mắt có chút ác liệt.

Lúc ba người rời khỏi phủ nha trở về Phượng phủ, đã gần đến giờ dậu.

Lão thái thái mang theo ba tôn nữ cùng ba tiểu thiếp chờ tại chính đường Mẫu Đơn viện, nghe nói ba người Phượng Cẩn Nguyên trở lại, nhanh chóng mời đến nơi này.

Thẩm thị tức giận đầy một bụng, vừa thấy Phượng Trầm Ngư lập tức nhịn không nổi, ôm nữ nhi mà khóc. “Trầm Ngư! Ngươi phải làm chủ cho mẫu thân! Biểu cữu cữu của ngươi bị ác nữ Phượng Vũ Hoành này tống vào tù, bị giam đến mười năm!”

Trầm Ngư kinh hãi.

Lúc người của nha môn đến thỉnh Phượng Cẩn Nguyên và Thẩm thị đi cũng đã giải thích đơn giản mục đích, nàng liền biết là biểu cữu cữu bên kia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ đến, dù sao đây cũng là việc trong nhà, cùng lắm là gọi đến trách mắng một trận, chắc chắn sẽ không quá huyên náo khó coi. Lại không nghĩ rằng, bị giam đến mười năm.

Lão thái thái sửng sốt một hồi, hỏi. “Chưởng quỹ của Bách Thảo Đường thật sự là họ hàng của ngươi?”
Chờ cả ngày chỉ thấy Thẩm thị khóc lóc thảm thiết, không chịu hồi đáp, quay sang hỏi Phượng Trầm Ngư. “Ngươi nói đi.”

Trầm Ngư bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu. “Là biểu cữu cữu.”

“Hồ đồ!” Lão thái thái dùng quyền trượng chỉ vào Thẩm thị. “Loại thân thích như vậy cũng dám đưa vào cửa tiệm? Thẩm thị à Thẩm thị, rốt cuộc nương gia của ngươi còn muốn chiếm tiệm nghi của Phượng phủ chúng ta đến khi nào?”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bĩu môi. Tuy Thẩm thị là loại người trơ trẽn, nhưng muốn nói đến tiện nghi, rõ ràng là Phượng gia chiếm tiện nghi của Thẩm gia. Trong suốt hai mươi mấy năm, Phượng phủ có thể phát triển đến cảnh giới này, không thể tách rời tiền tài của Thẩm gia.

Nhưng đây là do lão thái thái nói ra, cũng không ai dám mở miệng phản bác, huống chi người nàng chửi là Thẩm thị, mặc dù sai, cũng không người nào nguyện ý nói nửa câu vì Thẩm thị.

Thẩm thị bị lão thái thái làm cho tức giận đến không thở được, túm chặt lấy Trầm Ngư, tay run cầm cập.

“Ngươi có nghe hay không!” Nàng không trực tiếp tính toán với lão thái thái, ngược lại là nói với Trầm Ngư. “Nữ nhi, ngươi nhớ kỹ, nhớ kỹ lời bọn họ nói hôm nay! Tương lai đều phải đòi lại hết cho ta!”

“Mẫu thân muốn đòi cái gì chứ?” Phượng Vũ Hoành hỏi, còn không quên dùng tay ôm đầu.

Lão thái thái nhìn ra chỗ không đúng, ân cần hỏi. “A Hoành bị đau đầu sao?”

Phượng Vũ Hoành ủy khuất nói với lão thái thái. “Vừa nãy đến phủ nha, mẫu thân vừa thấy ta đã nhào lên đánh chửi, liều mạng túm tóc ta. Kinh Triệu Duẫn đại nhân thỉnh đại phu đến, đại phu nói nếu bị kéo như thế lần nữa, chỉ sợ tóc cũng không mọc được nữa.”

Lão thái thái nghe vậy lại nổi giận. “Thẩm thị! Tuy ngươi là chủ mẫu, nhưng cũng không có quyền đánh đập thứ nữ!”

An thị ở bên cạnh ân cần nói một câu. “Như vậy không được, Nhị tiểu thư là Ngự Vương phi tương lai, chuyện này nếu để Ngự Vương gia biết...”

Phượng Cẩn Nguyên cũng nghĩ đến sự việc này, nhanh chóng hỏi Phượng Vũ Hoành. “Hôm nay ngươi gặp Ngự Vương gia, hắn có nói gì không?”

Trong lòng Phượng Vũ Hoành cười gằn, từ đầu tới cuối, người phụ thân này chỉ quan tâm thái độ của Huyền Thiên Minh sẽ dẫn đến tai họa gì, đối với nữ nhi là nàng, thật sự không quan tâm chút nào.
“Phụ thân yên tâm, Ngự Vương điện hạ chỉ là hỏi A Hoành có sống tốt hay không, trong phủ có bị khi dễ hay không, không nói gì khác.”

Mọi người lau mồ hôi, cái này gọi là không nói gì? Phượng Vũ Hoành ở trong phủ không phải luôn bị khi dễ sao?

Phượng Cẩn Nguyên cũng không ngờ tới Phượng Vũ Hoành sẽ trả lời như vậy, lửa giận trong lòng không có nơi trút, vừa nghe Thẩm thị khóc thút thít, hắn liền đi tới tát một cái. “Thứ độc phụ, không thấy xấu hổ hay sao mà còn khóc?”

Thẩm thị bị đánh nhưng không phát cáu, chỉ ôm chặt Phượng Trầm Ngư, ôm cái phao cứu sinh duy nhất của nàng.

Phượng Trầm không dám trở mặt với Phượng Cẩn Nguyên, nàng muốn xoay mình, nhất định phải dựa vào vị phụ thân Thừa tướng này, dù sao, mẫu thân cũng không quan trọng như vậy.

Nhưng đối với Phượng Vũ Hoành, nàng sẽ không để yên như vậy, không khỏi nghiêng đầu qua chỗ khác, khổ sở nói với Phượng Vũ Hoành. “Nhị muội muội, tội gì mà phải làm như vậy? Toàn gia hòa hợp thì mới hưng thịnh! Đến cùng thì người nọ cũng là biểu cữu cữu của chúng ta, dù cho hắn phạm lỗi, cũng không nên đưa đến nha môn, ngươi làm như vậy, phụ thân sẽ lúng túng trước các triều thần.”

Trong bụng Phượng Cẩn Nguyên cảm động, vẫn là Trầm Ngư lo cho hắn, nếu hôm nay hắn không tỏ thái độ, không biết Kinh Triệu Duẫn kia trước mặt mọi người sẽ bố trí Phượng gia thành cái dạng gì. Hiện tại, ít nhất là hắn phải đánh bóng cái danh tiếng vì nghĩa diệt thân.

Phượng Vũ Hoành nghe Trầm Ngư vừa mở miệng là nói đến suy nghĩ vì Phượng Cẩn Nguyên, tất nhiên cũng không chịu thua, thuận lời nói tiếp. “Thì ta cũng ủy khuất thay phụ thân, ai nấy đều biết phụ thân luôn áy náy vì mẫu thân đã trợ cấp cho Phượng gia, nên mới để vị trí đương gia chủ mẫu cho mẫu thân, nhưng cũng không ai ngờ rằng tiền tài của mẫu thân lại thành ra thế này.” Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn lão thái thái. “Tổ mẫu, phụ thân thật sự quá ủy khuất.”

Một câu nói, đã chuyển hướng đến tiền tài của Thẩm gia.

Lần này Thẩm thị không nhịn nữa, cũng không đoái hoài tới việc khóc thét, quay đầu mắng Phượng Vũ Hoành. “Tiện nhân! Chỉ bằng mấy cái tiệm tồi tàn của các ngươi, một năm cũng đã kiếm được năm sáu vạn lượng. Ngươi xem lại việc sinh hoạt trong phủ này, rồi hỏi phụ thân ngươi xem những món đồ đưa vào trong cung hàng năm đáng giá bao nhiêu? Có đưa cho ta bán hết mấy cái tiệm của ngươi cũng không đủ ăn cho cái nhà này!”

Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ cau mày, có một mẫu thân luôn cản trở thật quá nguy hiểm.

“Mẫu thân, không phải ngươi nói là ba cửa tiệm của ta đang nợ nần chồng chất sao?” Phượng Vũ Hoành khó hiểu hỏi. “Thì ra một năm có thể kiếm được đến năm, sáu vạn lượng! Thế nhưng số tiền này cũng không được dùng cho Phượng gia, vậy rốt cuộc đã đi đâu?”

Phượng Cẩn Nguyên cũng trợn tròn mắt, mấy cửa tiệm kia kiếm được nhiều tiền như thế? Năm, sáu vạn lượng bạc, bổng lộc một năm của hắn cũng chỉ có một vạn, Thẩm thị giữ các tiệm ấy nhiều năm như vậy, giống như Phượng Vũ Hoành hỏi, tiền rốt cuộc là đi về đâu?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn Thẩm thị bằng ánh mắt chất vấn.

Thẩm thị cũng biết là mình bị Phượng Vũ Hoành dụ, nhưng lời đã nói ra, dù thế nào cũng không thể thu lại..
“Tất nhiên là đưa cho công trung.” Nàng tìm cho mình một lý do. “Đều đưa cho công trung.”

“Hừ!” Lão thái thái sao có thể bị nàng lừa gạt. “Sổ sách trong công trung ngươi giao lên không có viết về mục này. Hơn nữa còn có rất nhiều chi tiết mơ hồ, ta đang cân nhắc chờ thân thể tốt hơn một chút liền kiểm tra lại!”

Phượng Phấn Đại đứng bên cạnh Hàn thị cũng không nhịn nói được, lúc nghe Thẩm thị giấu nhiều tiền như vậy, lại rục rịch muốn đấu tranh. “Năm ngoái sinh thần của Phấn Đại, tổ mẫu có nói dùng gấm Tứ Xuyên may xiêm y cho ta, nhưng đồ mẫu thân đưa tới chỉ là gấm bình thường, còn nói là công trung làm gấp, Phấn Đại thông cảm. Không ngờ mẫu thân lại cư nhiên giấu tiền đi hết.”

Phượng Phấn Đại nói một hồi, chụp lên đầu Thẩm thị cái mũ dám cất giấu của riêng.

Phượng Cẩn Nguyên chỉ vào Thẩm thị, hỏi nàng. “Một năm có đến năm sáu vạn lượng, bao nhiêu năm này ngươi quản lý cửa tiệm, rốt cuộc là giấu bao nhiêu tiền? Nói!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!