Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 90: Chương 90. Ta để Hoàng bá bá lăng trì con heo này


trước sau

Lúc này Vong Xuyên tiến tới bên người Phượng Vũ Hoành, hạ thấp giọng nói với nàng. “Là nữ nhi chính thê của Văn Tuyên Vương phủ, Vũ Dương Quận chúa, khuê danh là Huyền Thiên Ca.” Nghĩ một lát, lại bổ sung. “Văn Tuyên Vương là thân sinh đệ đệ của đương kim Thánh thượng, cũng là vị huynh đệ duy nhất còn sống trên đời.”

Phượng Vũ Hoành đã hiểu, trách không được lại có khí thế như vậy.

Phượng Cẩn Nguyên kỳ thực đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thẩm thị đã nói ra tên của Phượng phủ, đối phương lại không bận tâm mà vẫn mắng nàng, vậy chỉ có thể có hai loại khả năng. Một, đối phương là người trong giang hồ, căn bản không hiểu Phượng phủ có ý nghĩa gì. Hai, chính là khả năng Phượng Cẩn Nguyên không muốn thấy nhất… Đối phương có cấp phẩm cao hơn hắn.

Dù hắn là Tả Thừa tướng đương triều, là quan to chính nhất phẩm, nhưng văn võ bá quan trong triều không ai để hắn vào mắt.

Nhưng lại có một loại tồn tại vô cùng đặc biệt: Hoàng thân.

Mà hắn gần đây luôn trêu chọc đến Hoàng thân.

Không phải chứ, lại nữa rồi.

“A, Phượng bá bá, ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện.” Vũ Dương Quận chúa đứng trên xe ngựa kia có vài phần không ưa Phượng Cẩn Nguyên. “Bổn Quận chúa còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn luôn trong xe ngựa, mặc kệ cho phu nhân của ngươi mắng mẫu phi của ta chứ?”

Phượng Cẩn Nguyên nghe vậy đau cả đầu, ý của Vũ Dương Quận chúa là Văn Tuyên Vương phi cũng ngồi trong xe ngựa?

Hắn nhanh chóng kéo lão thái thái tiến lên, khom người thi lễ với Vũ Dương Quận chúa. “Không biết Quận chúa ở đây...”

“Được rồi, đừng làm những thứ vô dụng này.” Hắn còn chưa nói xong đã bị Vũ Dương Quận chúa ngắt lời. “Mẫu phi của ta nói quan lại không phù hợp với những lễ nghi này, vậy thì ta hỏi ngươi, con heo này dựa vào cái gì? Giơ chân chửi chúng ta? Là thấy bổn Quận chúa dễ bị ức hiếp, hay là thấy mẫu phi của ta dễ bị ức hiếp? Hay là muốn khiêu chiến với uy tín của phụ vương ta? Chúng ta vào Hoàng cung còn có thể ngồi trong xe ngựa, bổn Quận chúa lớn như vậy, Hoàng đế bá bá còn không nỡ quở trách, dựa vào cái gì? Ở ngoài cung bị một con heo bắt nạt?”

Nàng mở miệng nói chỉ có một tiếng “con heo”, huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên cùng lão thái thái giật liên hồi, nhưng cái gì cũng không dám nói.

Hơn nữa người mở miệng trước là Thẩm thị, so với Vũ Dương Quận chúa còn khó nghe hơn nhiều, mặc dù là Văn Tuyên Vương phủ làm sai, nhưng thần tử bọn hắn nào có thể động đến đệ đệ của Hoàng thượng? Như vậy không phải tìm đường chết sao!

Phượng Cẩn Nguyên không nhiều lời, quỳ xuống trước xe ngựa, lão thái thái cũng quỳ xuống. Bọn họ đã quỳ, những người khác của Phượng gia cũng không thể đứng tiếp, nhanh chóng quỳ xuống theo. Chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói. “Không biết Vương phi cùng Quận chúa ở đây, thần Phượng Cẩn Nguyên thay Thẩm thị bồi tội với Vương phi và Quận chúa, mong Vương phi khoan dung.”

Lão thái thái nói cùng. “Là lão phụ quản giáo không nghiêm, thỉnh Vương phi thứ cho Phượng gia tội bất kính.”

Thanh âm lúc này của lão thái thái cũng run rẩy, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi, sát tinh của Phượng gia chẳng phải Phượng Vũ Hoành, mà là Thẩm thị. Giống như chuyện hôm nay, có liên quan gì đến Phượng Vũ Hoành đâu? Thẩm thị chính là kẻ gây họa!

Người ngồi trong xe ngựa kia vẫn không lên tiếng.

Mà Thẩm thị còn đang kêu gào cũng ủ rũ chờ mong, nàng lại đi chọc vào một vị phi, tuy chỉ là Vương phi, nhưng nàng làm phu nhân của quan nhất phẩm bao năm nay, cũng không phải không biết gì. Văn Tuyên Vương là đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng còn chưa nói, hắn sinh đến chín nhi tử, một nữ nhi cũng không có, mà Văn Tuyên Vương phủ lại có một Quận chúa là nữ nhi của chính thê, thực sự rất được sủng ái, nghe nói chờ đến mười lăm tuổi liền phong làm Công chúa.

Một nhân vật như vậy lại bị nàng chửi, còn chửi khó nghe như vậy. Thậm chí còn tệ hơn, mẫu thân người ta còn ngồi trong xe ngựa! Chính phi của Văn Tuyên Vương!

Thẩm thị cảm thấy bản thân không còn sống lâu nữa.

“Thẩm thị?” Rốt cuộc, trong xe ngựa có âm thanh truyền đến, vẫn cao quý trầm ổn như vậy. “Phượng tướng, Thẩm thị này là thiếp của ngươi?”

Phượng Cẩn Nguyên chán ghét nhìn Thẩm thị, bất đắc dĩ nói. “Là chính thê của thần.”

“Hả?” Văn Tuyên Vương phi phát ra một tiếng nghi vấn. “Chính thê của Phượng gia chẳng phải là Diêu Thiên Nhu sao? Lúc nữ nhi của Diêu Thái y gả vào Phượng phủ, ta còn tự mình đến tặng quà cho nàng. Mới vài năm không gặp liền thay chính thê thành người khác?”

Thẩm thị hận đến nghiến răng, nhiều năm như vậy, vì sao trong mắt người ngoài nàng vẫn chỉ là thiếp?

Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút xấu hổ, chuyện hậu viện của Phượng gia hắn luôn ngại nói ra ngoài. Dù cho Diêu gia thế nào, thì Hoàng thượng cũng không giáng tội cho nữ nhi đã xuất giá, còn nhà bọn hắn thì vội vàng đuổi nàng đi, đưa đến núi sâu ròng rã ba năm trời, làm sao có thể nói ra khỏi miệng?

“Hừ.” Thấy hắn không nói, người trong xe ngựa hừ lạnh. “Thiên Nhu tốt như vậy mà ngươi không cần, lại nhấc cái thứ như vậy lên vị trí chủ mẫu, xin hỏi Phượng tướng, chuyện nhà còn lo không xong, sao có thể lo chuyện nước?”

Câu nói này thật quá nặng, Phượng Cẩn Nguyên cũng cau mày, trầm mặt xuống nói. “Thần chỉ là văn nhân, đối với việc ở hậu viện cũng không quá để ý, thỉnh Vương phi thứ lỗi. Nhưng việc trong triều, thần không bao giờ hàm hồ.”

“Thật sao?” Vị Vương phi kia hoàn toàn không thấy nét mặt không vui của Phượng Cẩn Nguyên, ngược lại rảnh rang trò chuyện với nữ nhi của mình. “Thiên Ca.” Nàng gọi khuê danh của Vũ Dương Quận chúa. “Vài ngày trước Hoàng bá bá của ngươi còn mời người đến, đợi chúng ta từ Phổ Độ tự hồi kinh, ngươi nhớ tiến cung một chuyến.”

“Mẫu phi yên tâm, Thiên Ca nhớ rồi. Hoàng bá bá rất thương Thiên Ca, từ nhỏ đến lớn không đánh không chửi, còn nhớ lúc trước phụ vương thấy ta bướng bỉnh mà mắng hai câu, Hoàng bá bá tức giận đến nỗi không cho hắn thượng triều hai tháng. Nếu như Hoàng bá bá biết hôm nay có người chỉ vào Thiên Ca, chửi Thiên Ca là tiện nhân, nhất định sẽ lăng trì người nọ.”

“Quận, Quận chúa!” Thẩm thị choáng váng. “Quận chúa, ta sai rồi, ta không có chửi ngươi, ta chửi chính ta đây! Ta là tiện nhân, ta là tiện nhân!”

Thẩm thị đâu còn nhớ đến thể diện, mà nàng cũng đâu còn thể diện! Chọc phải phi tử thì may ra còn có con đường sống, nhưng nếu đến cả Hoàng thượng nàng cũng đắc tội, thì không chỉ có nàng chết, chỉ sợ Trầm Ngư cùng Tử Hạo cũng sống không lâu được!

“Quận chúa!” Thẩm thị gào khóc. “Ta biết lỗi rồi, cầu Quận chúa cùng Vương phi khai ân, ta thật sự biết sai rồi. Hu hu...”

Vũ Dương Quận chúa không nhìn nổi. “Mẫu phi, có một con heo khóc trước mặt ta, thật ghê tởm.”
Thanh âm của Văn Tuyên Vương phi lập tức truyền đến. “Vậy đuổi nàng về chuồng heo.”

Vừa dứt lời, lập tức có hai tên thị vệ tiến lên, kéo Thẩm thị vứt lại xe ngựa.

Phượng Cẩn Nguyên bị lời nói của Vũ Dương Quận chúa dọa sợ, lão thái thái đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.

Hoàng thượng sủng ái Vũ Dương Quận chúa là chuyện ai nấy đều biết, tuy chưa được sủng ái bằng Cửu Hoàng tử, nhưng cũng không phải người dễ khiêu khích! Giống như Quận chúa nói, đến Hoàng thượng cũng không nỡ mắng nàng, hôm nay lại bị Thẩm thị chửi, dựa vào cái gì?

“Thần thỉnh Vương phi cùng Quận chúa khoan dung.” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy thể diện của mình bị giẫm đạp hết, đường đường là quan nhất phẩm, lại vì một nữ nhân trong nhà mà chịu khuất nhục như vậy.

Lúc này lão thái thái đột nhiên trở nên thông suốt. “Đúng rồi, Diêu thị ở đây!” Nàng dùng khuỷu tay huých nhẹ Phượng Cẩn Nguyên. “Mau, để Diêu thị thỉnh an Vương phi.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng phản ứng lại, nhanh chóng phân phó hạ nhân. “Mời Diêu di nương đến đây.” Diêu thị có giao tình với các quý nhân trong kinh thành, cái này hắn biết. Dù sao Diêu gia cũng có mấy đời làm ngự y, căn cơ quá sâu.

Phượng Vũ Hoành nhìn thấy động tác mờ ám này, trong bụng không thoải mái. Dựa vào cái gì? Thẩm thị gây chuyện, lại muốn mẫu thân nàng đi thu dọn tàn cuộc? Phụ thân và tổ mẫu của nàng nghĩ hay thật!
“Mẫu thân.” Nàng kéo ống tay áo Diêu thị. “Người ta hỏi ngươi cái gì ngươi liền nói cái đấy, ăn ngay nói thật, không cần che giấu cho bất kỳ ai.”

Diêu thị do dự một chút, vẫn gật đầu một cái. “Được, ta nghe A Hoành.”

Có hạ nhân đưa Diêu thị tới trước xe ngựa của Văn Tuyên Vương phi, Vũ Dương Quận chúa nhìn Diêu thị một lát, đến lúc đó chủ động ngồi xổm xuống, sau đó hỏi Diêu thị. “Người chính là Nhu di sao?” Nàng ra đời trước Phượng Vũ Hoành hai năm, khi đó Diêu gia còn hưng thịnh, Diêu thị cùng Văn Tuyên Vương phi có quan hệ rất tốt, sau khi Vũ Dương Quận chúa ra đời, mỗi tháng nàng có thể nhìn thấy vài lần. Cho đến ba năm trước, bất chợt bị đuổi đi tây bắc, mới cắt đứt liên hệ.

Giờ khắc này nghe thấy Vũ Dương gọi nàng là Nhu di, nước mắt của Diêu thị rơi xuống, tiểu hài tử này vẫn còn nhớ tới nàng.

“Nhu di đừng khóc!” Vũ Dương Quận chúa gấp gáp lau nước mắt cho Diêu thị. “Nhiều năm như vậy mà Nhu di không tới thăm Thiên Ca, ta còn tưởng rằng ngươi không thích ta.”

“Hài tử ngốc.” Nước mắt của Diêu thị căn bản là không ngừng được. “Nhu di ngày nào cũng nhớ tới ngươi, chỉ là những năm này Nhu di ở xa, không về được kinh thành.”

Trong xe ngựa cũng truyền ra tiếng thở dài, rốt cuộc cũng có tiểu nha hoàn vén rèm xe lên. Chỉ thấy bên trong có một quý phụ mặc thường phục đi ra, được hạ nhân cùng Vũ Dương Quận chúa đỡ xuống xe.
Nàng lớn hơn Diêu thị vài tuổi, hai người xưa nay đều xưng hô tỷ muội, hiện tại cửu biệt trùng phùng, bốn mắt nhìn nhau, ôm nhau mà khóc.

Trong lúc nhất thời, đám người xung quanh đều lau nước mắt theo.

Phượng gia lão thái thái lại hối hận khi trước đây làm việc qua loa, bây giờ ngẫm lại, Thẩm gia có thể mang đến cho Phượng gia tài phú, nhưng Diêu thị có thể chống đỡ mặt khác cho Phượng Cẩn Nguyên!
“Muội muội không cần nói gì, tỷ tỷ đều hiểu.” Rốt cuộc cũng ngừng khóc, Văn Tuyên Vương phi kéo tay Diêu thị, hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, lập tức nghiêng đầu, trực tiếp nhìn về phía Phượng Vũ Hoành và Phượng Tử Duệ.

Diêu thị vẫy tay với các nàng, thấy Phượng Vũ Hoành kéo Tử Duệ đi tới gần, lúc này mới nói. “Tỷ tỷ ngươi xem, A Hoành cùng Tử Duệ đã lớn như vậy.”

Phượng Vũ Hoành chưa từng gặp Văn Tuyên Vương phi cùng Vũ Dương Quận chúa, trước khi nguyên chủ rời khỏi Phượng phủ thì vẫn là nữ nhi của chính thê, ngày nào Phượng gia cũng an bài cho nàng học tập. Hơn nữa nguyên chủ cũng yêu thích y học, mỗi lần nhàn rỗi liền đi đến Diêu gia quấn lấy Diêu Thái y học y lý, làm gì có thời gian ngồi lê đôi mách giống Thẩm thị.

Diêu thị khi đó thường xuyên đề cập với nàng về Văn Tuyên Vương phủ, nhưng nguyên chủ xưa nay không tranh với đời, càng không thích giao thiệp với quyền quý, lúc nào cũng cười cho qua, căn bản là không quan tâm.

Nhưng lại không nghĩ rằng, bây giờ, ở dưới hoàn cảnh như này, linh hồn của Phượng Vũ Hoành nàng thay thế nguyên chủ gặp mặt họ.

Nàng kéo Tử Duệ chầm chậm hạ bái, không xa lạ, mở miệng liền nói. “A Hoành bái kiến Quận chúa tỷ tỷ, bái kiến Vương phi.”

Văn Tuyên vương phi cười nói. “Tiểu hài tử này, đã gọi Thiên Ca là tỷ tỷ, sao lại gọi ta là Vương phi.”

Diêu thị cũng nói. “A Hoành, gọi là Lam di.”

Nàng bái lại lần nữa. “A Hoành bái kiến Lam di.”

Phượng Tử Duệ cũng học theo dáng vẻ của nàng hành lễ, nhưng hai tay ôm quyền, như một tiểu đại nhân, khiến Văn Tuyên Vương phi vừa khóc vừa cười.

Cuồi cùng tưởng niệm nhiều năm ly biệt cũng kết thúc, lúc này mới xem xét đám người Phượng gia, sắc mặt trầm xuống, Vương phi lại bắt đầu kiêu ngạo. “Trước kia phụ thân sinh bệnh, là nhờ bàn tay vàng của Diêu Thái y, đưa hắn từ quỷ môn quan trở về. Diệp gia chúng ta coi Diêu gia là ân nhân, Phượng tướng, việc này ngươi có biết hay không?”

Thần kinh của Phượng Cẩn Nguyên run lên, Diệp gia? Sơn trưởng của Vân Lộc thư viện, Đế sư Diệp Vinh?

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm toàn thân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!