Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 97: Chương 97. Tứ tiểu thư đang thổ lộ với Nhị cô gia tương lai sao?


trước sau

Người nhà họ Phượng lúc đi còn mang theo Thẩm thị, lúc về lại không thấy người. Phượng Cẩn Nguyên nói với hạ nhân trong nhà về chuyện trong chùa, chớp mắt, tất cả mọi người biết, Đại phu nhân mang trong lòng thiện niệm, vì người nhà cầu phúc, tự nguyện ở lại Phổ Độ am.

Phượng Vũ Hoành không nguyện phí lời cùng người nhà họ Phượng, kéo Diêu thị cùng bọn hạ nhân hồi Đồng Sinh hiên, nhưng mới quay đi đã bị Phượng Cẩn Nguyên gọi lại.

Nàng biết Phượng Cẩn có chuyện muốn nói với mình, để Diêu thị mang theo Tử Duệ đi về trước.

Thấy Diêu thị đã đi xa, lúc này mới quay đầu lại hành lễ qua loa với Phượng Cẩn Nguyên, cười hỏi. “Phụ thân gọi A Hoành có chuyện gì sao?”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi này, thật lâu không nói tiếng nào.

Hai lần, hai lần hắn phái ám vệ ra ngoài, tin tức được báo cáo đều liên quan đến nữ nhi này.

Hắn tin tưởng tin tức của ám vệ sẽ không sai, nhưng đến nay vẫn không nghĩ ra Phượng Vũ Hoành cần mười mấy tiểu nha đầu ở Tiêu Châu kia để làm gì, càng không hiểu tại sao hơn hơi mươi sát thủ Diêm Vương điện chẳng những không thể làm nàng bị thương, mà tất cả còn chết trong tay nàng.

Từ lúc Phượng Vũ Hoành hồi kinh, Thẩm thị liên tiếp bị đả kích, Thẩm gia muốn loại bỏ Phượng Vũ Hoành, hắn tất nhiên hiểu rõ đạo lý đó. Hắn cũng biết giá thuê sát thủ Diêm Vương điện rất đắt, nếu không phải nhà tài phú như Thẩm gia, thực khó lòng thanh toán món lệ phí ấy.

Mặc kệ hắn đối với Phượng Vũ Hoành như thế nào, Thẩm gia bỏ tiền mua người giết nữ nhi của Phượng Cẩn Nguyên hắn, món nợ này nhất định phải thanh toán.

Chỉ là nữ nhi này, hắn cũng không thể không đề phòng.

Phượng Vũ Hoành trơ mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên gọi nàng lại, rồi lại thật lâu không chịu nói, liền biết rằng vị phụ thân này đang cân nhắc cái gì đó. Nàng cũng không quấy rầy hắn, liền đứng yên, thong dong lại bình tĩnh.

“A Hoành.” Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên đã mở miệng, nói. “Vi phụ hy vọng ngươi có thể nghĩ cho người trong nhà nhiều hơn, dù sao Phượng gia có tương lai tốt thì ngươi mới có thể phong quang.”

“A?” Phượng Vũ Hoành cho là hắn sẽ hỏi về chuyện đêm ấy, nhưng nàng quên, phụ thân của nàng xưa nay trong lòng chỉ có bản thân, đều chỉ có tiền đồ của Phượng gia. Nàng cũng làm mặt lạnh, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo. “Ta chưa bao giờ chủ động gây sự, chỉ mong các ngươi chớ chọc vào ta.”

“Ngươi là hài tử Phượng gia, phải có dáng vẻ của nữ nhi Phượng gia!” Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy nữ nhi này quả thực khó chơi.

“Vậy thì mời phụ thân trước tiên hãy có dáng vẻ của một phụ thân!” Nàng trừng Phượng Cẩn Nguyên, một bụng toàn lửa giận. “Mong phụ thân lúc thấy hài tử của mình thương tổn, thì hãy nhìn từ góc độ của một phụ thân, quan tâm an nguy của hài tử một chút, chứ đừng có vừa mở miệng là Phượng gia, Phượng gia! Chờ một ngày hài tử của ngươi bị giết sạch, ta xem nhà ngươi còn cái gì!”

Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Phượng Cẩn Nguyên tức giận tới mức run cầm cập, hai cánh tay xiết lại buông, buông lại xiết, lặp đi lặp lại, nhưng vẫn bại trận, chỉ lên tiếng nói với bóng lưng ấy. “Sáng mai ta sẽ sắp xếp cho Tử Duệ một tiên sinh vỡ lòng.”

Nàng nghe được, khoát tay về phía sau, không nói gì.

Trở lại Đồng Sinh hiên, một đám hạ nhân rất cao hứng, dồn dập vây quanh hỏi. “Nhị tiểu thư có tốt không? Nhị tiểu thư có quen với đồ ăn trong chùa không? Nhị tiểu thư, nô tỳ làm đồ ăn ngon, sẽ bưng tới ngay, phu nhân và thiếu gia vẫn chờ người về ăn cơm đấy.”

Trong lúc nhất thời, sự lạnh lùng chịu ảnh hưởng bởi Phượng Cẩn Nguyên lập tức giảm đi.

Xem đi, Đồng Sinh hiên của nàng, hạ nhân của nàng, vẫn là tốt nhất.

Lúc ăn cơm, nàng nói cho Tử Duệ. “Ngày mai phụ thân sẽ thỉnh tiên sinh vỡ lòng đến phủ, bắt đầu khai sáng cho Tử Duệ.”

Hài tử rất cao hứng, hưng phấn nói trong thư phòng của hắn có rất nhiều thư cùng bút mực, hắn đã sớm muốn đọc chúng.

Diêu thị cùng Phượng Vũ Hoành đều rất vui vì tiểu hài tử này thích học tập, Diêu thị nhẹ nhàng vỗ đầu Tử Duệ, nói. “Chờ ngươi trưởng thành, sẽ đưa ngươi đến Vân Lộc thư viện ở Tiêu Châu đọc sách, tương lai phải có công danh.”

Nhưng Phượng Vũ Hoành có ý nghĩ bất đồng với nàng. “Cũng không nhất định phải có công danh, Tử Duệ hoạt bát hiếu động, nếu thích tập võ, tỷ tỷ sẽ giúp đỡ.”

Diêu thị bất đắc dĩ nói. “Ngươi lúc nào cũng chiều hắn.”

“Đâu có sao!” Nàng vỗ vỗ Tử Duệ. “Bất kể là khoa khảo dương danh, hay là chinh chiến sa trường, chỉ cần ngươi có thể làm, tỷ tỷ đều ủng hộ.”

Phượng Tử Duệ rất cao hứng khi tỷ tỷ của hắn nói như vậy, nói. “Ta thích xem binh thư, tỷ tỷ ta có thể giúp ta học tập binh pháp sao? Công phu ta cũng muốn học, học thật tốt thì sau này mới có thể bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ, không ai được phép khi dễ các ngươi.”

“Đương nhiên có thể.” Phượng Vũ Hoành đáp lại. “Phụ thân mời tiên sinh tới khai sáng cho ngươi, học được chữ rồi thì có thể tùy ý đọc binh thư, nếu không hiểu, tỷ tỷ lại tìm một tiên sinh tốt dạy binh pháp cho ngươi, được chứ?” Suy nghĩ thêm, lại nói với Tử Duệ. “Nếu muốn học công phu, mỗi ngày phải dậy thật sớm, ngươi có làm được không?”

Hài tử dùng sức mà gật đầu. “Có thể!”

“Vậy được.” Phượng Vũ Hoành nhìn Hoàng Tuyền, nói. “Từ ngày mai, mỗi ngày sớm tối hai lần, ngươi phụ trách dạy công phu cho Tử Duệ. Từ cơ bản dạy lên, không cần vội, phải làm đến nơi đến chốn.”
Hoàng Tuyền lập tức đáp lại việc cần làm. “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhớ rồi.”

“Thời gian cụ thể thì ngươi cùng Tử Duệ tự thương lượng, à, ta cũng phải luyện một chút, cũng phải cho gân cốt hoạt động.”

Diêu thị nhìn thấy dáng vẻ tay nắm thành quyền của Phượng Tử Duệ thì thấy đáng yêu, cũng không quản việc hắn muốn học binh pháp. Nàng đặc biệt tin tưởng Phượng Vũ Hoành, chỉ cần Phượng Vũ Hoành nói được, Diêu thị sẽ không nghi ngờ gì.

Ăn cơm xong, Diêu thị mang theo Tử Duệ đi nghỉ ngơi, Phượng Vũ Hoành đi đến kho tìm Thanh Ngọc và Trương công công.

Lúc nàng đến đó, Thanh Ngọc đang bưng sổ sách đi ra ngoài, thấy Phượng Vũ Hoành đến, nhanh chóng kéo nàng vào. “Nô tỳ đang muốn đi tìm tiểu thư đây.”

Trương công công rất nghiêm túc hành lễ với Phượng Vũ Hoành. “Nô tài bái kiến Vương phi.”

“Công công đừng đa lễ.” Phượng Vũ Hoành biết Trương công công trưởng thành cùng Hoàng thượng, lại hầu hạ Huyền Thiên Minh nhiều năm, rất tôn trọng hắn. “Hôm qua ta đã gặp điện hạ, điện hạ nói Trương công công bệnh cũ tái phát, đau đớn khó nhịn, A Hoành đang muốn xem thử cho Trương công công.”

“A! Thế này không được!” Trương công công cảm động đến tột đỉnh. “Làm phiền điện hạ và Vương phi băn khoăn rồi, nô tài chỉ tái phát bệnh cũ, không có gì đáng ngại.”

Phượng Vũ Hoành đi lên trước, đỡ Trương công công ngồi xuống ghế dựa. “Công công đừng khách khí với ta, ta từ nhỏ đã đi theo ngoại tổ phụ học y thuật, mấy năm qua mặc dù không ở trong kinh thành, nhưng chút bản lĩnh này vẫn không giảm đi.” Nàng vừa nói vừa đưa tay ấn chân Trương công công.

Trương công công thấy quả thực tránh không thoát, cũng không từ chối nữa, chỉ là trong hốc mắt hơi ướt, kích động nói. “Nô tài thật là tốt số, đi theo Hoàng thượng không bao lâu liền được tin tưởng, sau này đi theo điện hạ, điện hạ cũng đối xử với nô tài vô cùng tốt. Bây giờ Vương phi cũng đối với nô tài như vậy, chắc là phúc khí nô tài tu luyện từ kiếp trước!”

Phượng Vũ Hoành vừa kiểm tra chân hắn, vừa cười nói. “Đây là bởi vì công công là người tốt, làm việc lại ổn thỏa, cho nên Hoàng thượng cùng điện hạ đều tín nhiệm ngài.” Nàng áp vào mấy chỗ huyệt vị, lại làm thông vài sợi kinh mạch, lúc này mới nói cho Trương công công. “Bệnh này của ngài gọi là phong thấp, là một loại bệnh ở các đốt ngón tay, xương cốt, bắp thịt, mạch máu, khi phát bệnh thì kín đáo chầm chậm, quá trình mắc bệnh khá lâu. Muốn trị tận gốc không quá dễ dàng, nhưng ta vẫn có thể giúp ngài giảm đau.”

Trương công công nghe cũng không hiểu chứng bệnh... nhưng nghe nói có thể hóa giải đã mừng rỡ. “Thật vậy sao? Thật tốt quá, Vương phi có chỗ không biết, cặp đùi này mỗi khi đau gần như muốn chết, đặc biệt là khi trời lạnh, quả thật là không đi được.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, nàng đương nhiên biết rõ, bệnh phong thấp gần như là bệnh chung của những người đã có tuổi.

“Đêm nay ta tự mình điều chế dược liệu tốt chữa trị cho công công, công công an tâm là được.” Nàng đứng dậy, cười với Trương công công.

Thanh Ngọc thấy Phượng Vũ Hoành làm xong chuyện, lúc này mới lại mở miệng nói. “Tiểu thư, nô tỳ cùng Trương công công đã điều tra tất cả sổ sách xong rồi.”

Trương công công cũng đứng lên, lau mặt, trở nên nghiêm túc. “Tất cả sổ sách đều bị giở trò, nô tài cùng Thanh Ngọc cô nương đã làm lại sổ sách, Phượng gia Đại phu nhân Thẩm thị giấu tổng cộng hai mươi vạn lượng bạc.”

Thanh Ngọc nói bổ sung. “Cái này còn chưa tính những đồ cổ của Kỳ Bảo trai. Bởi vì đồ cổ quá nhiều, dự đoán không được chính xác, chúng ta chỉ nhớ rõ được vật bị thiếu.” Thanh Ngọc nói xong, đưa sổ sách mới làm xong cho Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành nhìn không hiểu lắm những thứ này, chỉ tùy ý lật ra hai lần liền khép lại. “Ta tin tưởng các ngươi.” Nàng xoay người ra khỏi phòng, Thanh Ngọc cùng Trương công công cũng theo phía sau. “Thanh Ngọc, đi mời An di nương cùng Hàn di nương đến Đồng Sinh hiên, nói ta có việc muốn thương lượng với hai người các nàng.”

“Vâng.” Thanh Ngọc đáp lại, vội vã đi.


Lúc này, ở chỗ Hàn thị bên kia, Phượng Phấn Đại đang bưng cánh tay gãy xương lớn tiếng chửi Hàn thị. “Ngươi đúng là con lừa ngốc!”

Hàn thị tức giận tới mức run cầm cập. “Ta là nương của ngươi!”

“Nương?” Tròng mắt Phượng Phấn Đại lồi ra. “Có nương như ngươi để làm gì? Ngươi mang đến cho ta cái gì? Chỉ biết dùng công phu hồ mị đi quyến rũ phụ thân, nhưng sao ngươi không chịu nói vài câu tốt cho ta khi nằm bên gối phụ thân?”

“Sao ngươi biết ta không nói?” Nước mắt Hàn thị rơi xuống, nàng đúng thật chỉ là thiếp, nàng xuất thân thấp kém cũng không sai, nhưng chính nữ nhi ruột lại mắng nàng như vậy, thể diện của nàng để chỗ nào?

“Nếu ngươi nói thì tại sao phụ thân lại đối xử với ta như vậy? Ta là nữ nhi của hắn! Ta bị bẻ gãy tay ngay trước mặt hắn! Vì sao ngay cả nói hắn cũng không nói cho ta một câu? Ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái? Ta đến cùng có phải thân sinh nữ nhi của hắn hay không? Ta là do ngươi vụng trộm với người khác sao?”

Phượng Phấn Đại liều mạng thốt lên, Hàn thị bịt miệng của nàng lại. “Ngươi nói bừa cái gì thế? Không muốn sống nữa sao? Ngươi đương nhiên là thân sinh nữ nhi của phụ thân ngươi! Câu nói như thế này nếu dám nói ra ngoài, ngươi cũng không sống được!” Hàn thị cũng phát hận. “Phấn Đại, ta cho ngươi biết, trong phủ này, bên trên có Đại tỷ tỷ Phượng Trầm Ngư của ngươi, ở giữa có Nhị tỷ tỷ Phượng Vũ Hoành của ngươi, ngươi muốn làm càn bây giờ chính là tìm đường chết! Còn không biết hay sao, Đại phu nhân đã được đưa đến trong miếu, e sợ cả đời này cũng không về được phủ, đây cũng sẽ là kết cục của Phượng Vũ Hoành! Ngươi tự cân nhắc một chút.”

“Cái gì?” Phượng Phấn Đại kinh hãi, dùng sức kéo tay Hàn thị đang che miệng của nàng. “Nàng bị đưa đến trong miếu? Tại sao? Thẩm gia không phải là rất có tiền sao? Nàng chẳng phải còn có Đại tỷ tỷ là Hoàng hậu tương lai sao?”

“Ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Hàn thị tức giận đến lá gan cũng đau, nữ nhi của nàng sao lại giống Thẩm thị đến thế, không ai ngăn cản được cái miệng nàng. “Có tiền thì thế nào? Cũng không nhìn thử xem người nàng chọc vào là ai. Bất kể là Cửu Hoàng tử hay là Vân phi trong cung, nàng chọc nổi ai? Dù cho là phụ thân ngươi, cũng không thể chọc vào! Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi với Cửu Hoàng tử, thu hồi lại ngay lập tức cho ta!”

“Ta không thu! Ta rất thích Cửu Hoàng tử! Ta muốn gả cho hắn!” Phượng Phấn Đại phát như điên hô lên lời trong lòng.

Lại nghe được từ ngưỡng cửa phòng truyền đến thanh âm. “Tứ tiểu thư đang thổ lộ với Nhị cô gia tương lai sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!