Thanh âm kia bất thình lình dọa sợ linh hồn nhỏ bé của Hàn thị, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Phấn Đại cũng bị doạ trắng bệch...
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở ngưỡng cửa phòng là nhất đẳng nha hoàn của Đồng Sinh hiên, Thanh Ngọc.
“Xem ra nô tỳ đến không phải lúc, Hàn di nương cùng Tứ tiểu thư cứ trò chuyện, nô tỳ đợi trong sân một chút.” Thanh Ngọc làm mặt lạnh lùng, làm dáng muốn lui ra ngoài.
“Đợi một chút!” Hàn thị nhanh chóng gọi người lại. “Là Thanh Ngọc cô nương sao! Sao ngươi lại nói những lời ấy, ngươi tới bên này nhất định là có việc, nào có đạo lý để ngươi chờ.” Dừng một chút, lại nói. “Cánh tay Tứ tiểu thư bị thương, tính tình có chút nóng nảy, những gì nghe được Thanh Ngọc cô nương đừng để trong lòng!”
Thanh Ngọc cố gắng nở nụ cười. “Nhị tiểu thư để nô tỳ đi mời Hàn di nương đến Đồng Sinh hiên một chuyến, còn có An di nương.”
“A!” Hàn thị sửng sờ. “Nhị tiểu thư muốn nói chuyện gì sao?”
Thanh Ngọc chớp mắt nhìn Phượng Phấn Đại, nói. “Nhị tiểu thư từng đáp ứng trước mặt lão gia và lão thái thái, chờ đến khi điều tra xong sổ sách ba cửa tiệm của Diêu di nương, nếu có lợi nhuận sẽ chia cho lão thái thái, lão gia, còn có Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư. Bây giờ sổ sách đã điều tra rõ, tiểu thư thỉnh hai vị di nương đi qua một chuyến.”
Nghe là chia tiền, Phượng Phấn Đại rất hăng hái, vội thúc giục Hàn thị. “Ngươi đi nhanh đi.”
Hàn thị quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, lại nói với Thanh Ngọc. “Cô nương đi trước, ta sẽ đến sau.”
Thanh Ngọc gật đầu. “Vậy nô tỳ liền đi trước.” Dứt lời, quay lưng bước đi.
Hàn thị thấy Thanh Ngọc đi xa, lúc này mới bước đến bên cạnh Phượng Phấn Đại, bực tức giậm chân. “Không biết ngậm miệng lại! Thanh Ngọc kia chính là nhất đẳng nha hoàn bên người Phượng Vũ Hoành, chỉ mới đến không bao lâu nhưng ngươi không thấy nàng rất kiêu ngạo sao. Lời ngươi vừa mới nói mà nàng nói cho Phượng Vũ Hoành biết, thì ngươi cứ cố mà chịu đựng.”
“Hừ.” Phấn Đại cũng biết lời ấy nói ra là không được, khẽ hừ một tiếng, không thèm nhắc lại. Nhưng suy nghĩ thêm, lại không nhịn được dặn Hàn thị. “Lát nữa nếu Phượng Vũ Hoành chia tiền, ngươi phải đòi nhiều vào. An di nương có cửa tiệm riêng, của hồi môn tương lai của Tưởng Dung không cần lo lắng. Nhưng ta không có cái gì!” Vừa nói vừa trừng Hàn thị. “Cũng chẳng có bản lĩnh gì.”
Hàn thị bị nữ nhi quở trách, trong lòng vô cùng ủy khuất, rồi lại nghĩ, mình xác thực không có bản lĩnh, không có khả năng góp của hồi môn cho Phấn Đại.
“Phượng gia là một gia đình bạo ngược.” Phấn Đại nâng cánh tay đau đớn, buồn bực nói. “Một khi gặp phải nhân vật lợi hại cũng không làm được gì.”
Hàn thị biết nàng vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ kia. “Đó là Hoàng tử! Ngươi thấy Phượng gia có thể làm gì?”
Nói đến Cửu Hoàng tử, Phấn Đại lại hăng hái. “Dựa vào cái gì? Việc hôn nhân là của nàng? Cũng là thứ nữ, dựa vào cái gì? Lại cho nàng định trước việc hôn nhân như vậy? Ta vẫn còn nhớ việc hôn nhân đó dành cho đích nữ.”
“Vậy thì sao?” Hàn thị vội vã muốn đi, nhưng không thể không khuyên giải Phấn Đại. “Dù cho không phải Phượng Vũ Hoành, cũng không tới phiên ngươi. Nếu người ta muốn đích nữ, thì phải là Phượng Trầm Ngư!”
“Đích nữ trong nhà này không phải có thể thay đổi sao?” Phấn Đại không phục nói. “Nếu có thể thay đổi, sớm muộn cũng có một ngày đến phiên ta! Ta không sợ phải đợi.” Lại nhìn về phía Hàn thị, tức giận nói. “Trước đây ngươi chỉ biết lấy lòng Thẩm thị, cuối cùng được cái gì? Còn không bằng một đầu ngón tay của Phượng Vũ Hoành! Được rồi được rồi nhanh đi đi, nhớ đòi nhiều tiền một chút.”
Hàn thị bị Phấn Đại đuổi ra ngoài, tính nết vặn vẹo của Phấn Đại khiến nàng cảm thấy bi quan. Ngang ngược càn rỡ, giống hệt Thẩm thị. Thẩm thị tuy có một nương gia tốt, nhưng vẫn rơi vào kết cục này, còn Phấn Đại có cái gì? Một thứ nữ, Phượng gia có thể làm chỗ dựa cho nàng sao?
Hàn thị mang theo tâm tình phức tạp, thấp thỏm đi đến Đồng Sinh hiên, đồng thời không biết Phượng Vũ Hoành có truy cứu việc phối hợp cùng Trầm Ngư hôm ấy không.
Rốt cuộc cũng đi tới Đồng Sinh hiên, nha hoàn canh giữ nguyệt lượng môn giữa Phượng phủ và Đồng Sinh hiên hời hợt hành lễ với nàng, dẫn nàng đi vào.
Đây là lần đầu tiên Hàn thị đến bên này, không khỏi âm thầm cảm thán: Quá khí phái.
Mặc dù biết chỗ này thực chất là một tòa phủ đệ, nhưng được thấy tận mắt thực sự quá kích động. Trách không được Phấn Đại không cam lòng, đều là thứ nữ, nhưng khác nhau lớn như vậy, ai có thể cam tâm chứ?
Lúc nàng vào đến trong sân của Phượng Vũ Hoành, An thị đã sớm tới, đang cùng Phượng Vũ Hoành trò chuyện. Nói một câu cười một câu, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Hàn thị muốn gia nhập vào, nhưng vừa mở miệng, chiêu bài chưa kịp xuất ra, Phượng Vũ Hoành đã trở lại băng lãnh như trước, sau đó nói với nàng. “Hàn di nương tới rồi!”
Hàn thị vừa mở miệng đã phải ngậm lại, xấu hổ gật đầu, hành lễ. “Bái kiến Nhị tiểu thư.”
“Ừ.” Phượng Vũ Hoành luôn miệng. “Không cần khách khí” Đương nhiên phải nhận một cái thi lễ này của nàng, sau đó lại nói. “Hôm nay gọi hai vị di nương tới, chủ yếu là việc sổ sách của ta bên này đã điều tra xong, Những năm này Đại phu nhân đã đã giấu đi hai mươi vạn lượng. Lúc trước ta nói rồi, số tiền này là muốn hiếu kính tổ mẫu và phụ thân, mặt khác còn muốn phân ra cho hai vị muội muội. Mọi người đều có phần, vậy thì mời hai vị di nương theo ta cùng đến gặp tổ mẫu, thỉnh tổ mẫu làm chủ đem những thứ thuộc về chúng ta trở lại.”
Hàn thị nghe nàng nói thẳng vào chủ đề, vội vàng gật đầu. “Được! Được!”
Phượng Vũ Hoành lại nhắc nhở hai người. “Bây giờ Đại phu nhân bị lưu trong chùa, nếu sổ sách tính không kỹ sẽ thành một khoản không đầu, mong rằng hai vị di nương nghĩ cách.”
Nàng nói là hai vị di nương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hàn thị, nhìn thẳng vào sợ hãi trong lòng Hàn thị.
“Nhất định, nhất định.” Đi nhanh đến bên người An thị. “An tỷ tỷ, chúng ta cùng giúp đỡ Nhị tiểu thư đòi tiền về.”
Phượng Vũ Hoành lại sửa sai cho nàng. “Là giúp chính các ngươi đòi tiền về.” Sau đó không đợi Hàn thị trả lời, nhấc chân đi về phía trước. “Đi thôi, chậm thêm chút nữa tổ mẫu sẽ dùng bữa tối.”
Vì thế, một hàng ba người, đi đến Thư Nhã viên.
Lúc các nàng đến đó, lão thái thái đang tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu nha hoàn bóp chân cho nàng.
Thấy ba người cùng đi đến, tiểu nha hoàn chần chờ một chút. Lão thái thái thấy hai tay đang bóp chân bỗng dừng lại, không khỏi nhíu mày. “Để tâm một chút.” Chân hơi động, đạp tiểu nha hoàn kia ngồi bệt trên mặt đất.
Phượng Vũ Hoành trong lòng hừ lạnh, đi trước hai bước, mở miệng nói. “Không phải chân tổ mẫu không thoải mái sao?”
Lão thái thái nghe thấy thanh âm của Phượng Vũ Hoành, nhanh chóng mở mắt ra, khoát tay với tiểu nha hoàn kia, sau đó cười hỏi nàng. “A Hoành làm sao lại tới?” Lại nhìn phía sau nàng, An thị và Hàn thị cũng cùng đi theo. “Sao các ngươi cũng đến đấy?”
An thị và Hàn thị tiến lên vấn an lão thái thái, chỉ thấy Phượng Vũ Hoành cũng đi lên trước, đưa tay nặn đùi lão thái thái hai lần. “Ừ, chẳng phải bệnh gì lớn, tổ mẫu chỉ cảm thấy không thoải mái, A Hoành sẽ phối một chút dược rồi đưa tới sau.”
“Chà! Được, được.” Lão thái thái thích nghe Phượng Vũ Hoành nói đưa dược cho nàng, dưới cái nhìn của nàng, dược trong tay Phượng Vũ Hoành là của kỳ nhân cho, không chỉ tốt, dùng cũng tiện lợi. “Tôn nữ ngoan, nhanh ngồi xuống. Các ngươi cũng đừng đứng nữa, ngồi đi.” Thái độ của nàng với An thị và Hàn thị lạnh nhạt hơn nhiều, trong bụng liên tục cân nhắc, ba người này cùng đến là có dụng ý gì.
Phượng Vũ Hoành cũng không cần nàng đoán nhiều, chủ động nói rõ ý đồ. “Tôn nữ cùng An di nương, Hàn di nương đến đây, là muốn tổ mẫu làm chủ cho chúng ta.”
“Làm chủ?” Lão thái thái sửng sờ. “Làm chủ cái gì?”
An thị chủ động tiếp lời. “Lão thái thái, là như thế này, Nhị tiểu thư bên kia đã tra xét rõ sổ sách của ba cửa tiệm. Những năm qua này, Đại phu nhân đã cất giấu tiền của ba cửa tiệm ấy đến hai mươi vạn lượng.”
Hàn thị cũng theo phụ họa. “Phải! Lão thái thái, hai mươi vạn lượng đó! Đây chẳng phải số lượng nhỏ, lúc ta nghe cũng bị dọa chết khiếp! Lá gan của Đại phu nhân thật quá lớn.”
Phượng Vũ Hoành cũng bổ sung. “Không biết mẫu thân có mang số tiền này đến công trung hay không?” Lại ngó bốn phía phòng lão thái thái, tự mình lắc đầu. “Không giống. Nếu như trong công trung có đến hai mươi vạn lượng, sao trong phòng tổ mẫu lại keo kiệt như vậy?”
Nàng cố ý nói như thế, kỳ thực trong nhà lão thái thái không hề keo kiệt, những năm này Thẩm thị cùng Trầm Ngư vì nịnh bợ nàng, tặng không ít đồ sang bên này. Nhưng đưa nhiều hơn nữa, cũng không thể so với Kim Ngọc viện của Thẩm thị.
Vì thế Hàn thị lại mở miệng. “Cũng không đúng! Lão thái thái, nàng thử đến Kim Ngọc viện mà nhìn xem, Kim Ngọc viện của nàng thực sự là một tòa kim sơn! Là Kim Ngọc Mãn Đường chân chính!”
Lúc lão thái thai nghe thấy An thị nói ra con số hai mươi lượng này, cũng đã choáng váng. Nàng biết rằng Thẩm thị tham lam, nhưng không ngờ ác phụ kia tham nhiều như vậy. Hơn nữa Phượng Vũ Hoành cùng Hàn thị so sánh phòng của nàng với Kim Ngọc viện của Thẩm thị, thật là càng so ra càng tức.
“Ác phụ!” Lão thái thái tức giận tới mức nghiến răng. “Nàng giao cho công trung cái gì? Hàng năm đều kêu công trung hết tiền, ta nhớ rõ lần trước, không phải Phấn Đại nói váy của nàng phải may bằng vải thường sao? Nếu thật sự nộp lên hai mươi vạn lượng, sao có thể không có tiền làm một cái váy bằng vải Tứ Xuyên?”
“Đúng vậy.” Vừa nhắc tới cái này Hàn thị liền ủy khuất. “Lão thái thái, người phải làm chủ thay bọn tiểu bối! Những năm này Đại phu nhân luôn khi dễ các tiểu thư, thiếu gia. Chén dược của Nhị thiếu gia lần trước...”
“Được rồi.” Lão thái thái vừa nghĩ tới chén dược kia liền tức lên, chỉ nghĩ đến bởi vì chén dược kia mà phải thu nhận Kim Trân, thì càng tức giận. “Người ở Như Ý viện kia trước đây cũng là ngươi của nàng, không biết sẽ gây ra sóng gió gì.”
Phượng Vũ Hoành cười, khuyên lão thái thái. “Chuyện sau này thì để sau này nói, ít nhất thì hiện nay Kim Trân di nương vẫn an ổn. Còn nữa, trước đây nàng ở trong viện của mẫu thân không ít lần bị đánh phạt, chắc là sẽ không cùng một lòng với mẫu thân.”
“Hừ.” Lão thái thái rên lên một tiếng. “Dù sao nàng cũng không dám.” Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, chủ động hỏi. “Chuyện kia, A Hoành, ngươi có tính toán gì hay không?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “A Hoành đã sớm nói với các vị trưởng bối, số tiền này A Hoành không cần, tất cả đều hiếu kính cho tổ mẫu và phụ thân, đồng thời chia ra cho Tam muội muội và Tứ muội muội. Chỉ là bây giờ...”
An thị tiếp lời. “Bây giờ Đại phu nhân lưu lại trong miếu, biết tìm ai đòi tiền?”
Hàn thị cũng ủy khuất nói. “Chẳng lẽ cứ để như vậy? Lão thái thái, đây chính là hai mươi vạn! Còn có một phần để hiếu kính người.”
Lão thái thái nghĩ một lát, quay đầu gọi Triệu ma ma. “Ngươi đi gọi Trầm Ngư tới đây.”