Phủ của vị quan họ Lý không lớn, nhưng cũng thuộc hàng gia thế trong thành. Ấy vậy mà giờ đây, cả phủ đệ lại bao trùm trong một không khí ảm đạm, sợ hãi. Gia nhân đi lại đều rón rén, mặt mày tái mét, không dám thở mạnh. Trong không khí, ngoài mùi thuốc bắc nồng đậm từ những thang thuốc đã sắc, còn thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt ngào lại vừa khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Bạch Hoài An theo chân Lý đại nhân đi thẳng vào phòng của bệnh nhân. Căn phòng sang trọng nhưng cửa sổ lại đóng kín mít, khiến không gian vô cùng ngột ngạt. Trên chiếc giường lớn, một thanh niên trẻ tuổi đang nằm bất động. Đó là Lý công tử, con trai duy nhất của Lý đại nhân.
Bạch Hoài An bước đến bên giường, khẽ cau mày. Tình trạng của bệnh nhân còn tệ hơn chàng tưởng.
Lý công tử đã hôn mê sâu, da dẻ toàn thân mang một màu tím tái bất thường. Hơi thở của cậu ta vô cùng yếu ớt, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra. Nhưng điều khiến Bạch Hoài An chấn động nhất, là những đường vân màu đen kỳ lạ. Từ vị trí tim, những đường vân đen như những sợi tơ, lan tỏa ra khắp lồng ngực, cánh tay, giống như rễ của một loài cây ma quỷ đang từ từ bám chặt lấy cơ thể cậu ta.
Chàng ngồi xuống, bắt đầu chẩn mạch. Lý đại nhân đứng bên cạnh, nín thở chờ đợi, không dám gây ra một tiếng động.
Bạch Hoài An đặt ba ngón tay lên cổ tay của Lý công tử. Mạch tượng vô cùng hỗn loạn. Vừa có sự suy nhược, đứt quãng của một người bị bệnh nặng làm hao tổn nguyên khí, lại vừa có sự dồn dập, căng cứng của một người bị trúng độc. Hai loại mạch tượng hoàn toàn trái ngược nhau lại cùng lúc xuất hiện trên một người.
Chàng vạch mí mắt của cậu ta ra xem, con ngươi đã có phần tán loạn. Chàng lại xem đến đầu lưỡi, đã chuyển sang màu đen sậm. Mọi dấu hiệu đều cho thấy đây là trúng phải kịch độc. Nhưng không có loại độc nào lại gây ra triệu chứng ban đầu giống hệt bệnh cảm mạo như vậy. Nó giống như một con rắn độc đội lốt một con thỏ hiền lành, từ từ giết chết con mồi mà không cho họ một chút đề phòng.
Đây là một căn bệnh phi bệnh, một loại độc phi độc. Trong kho tàng y thư đồ sộ của mình, Bạch Hoài An chưa từng thấy ghi chép nào về một chứng bệnh kỳ lạ đến thế.
Nhưng chàng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Chàng biết, dù chưa thể tìm ra gốc rễ, việc cấp bách nhất bây giờ là phải giữ lại mạng sống cho bệnh nhân.
"Lý đại nhân, phiền ngài cho người chuẩn bị nước ấm và khăn sạch," chàng nói, giọng bình tĩnh và quả quyết, mang lại cho vị quan đang hoảng loạn một sự an tâm lạ thường.
Chàng mở hòm thuốc của mình ra, cẩn thận rút một cây ngân châm dài ba tấc. Dưới ánh nến, cây kim bạc lóe lên một tia sáng lạnh. Bạch Hoài An dùng một miếng vải lụa tẩm rượu lau sạch cây kim, rồi lại hơ nó trên ngọn lửa. Mọi động tác của chàng đều vô cùng chuyên nghiệp và tỉ mỉ.
Chàng vén áo của Lý công tử lên, để lộ lồng ngực đầy những đường vân đen. Không một chút do dự, chàng vận một luồng nội lực thuần khiết của y gia, truyền vào cây kim, rồi đâm thẳng vào huyệt Tâm Du sau lưng cậu ta.
Đây là một thủ pháp châm cứu vô cùng mạo hiểm, đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối. Huyệt Tâm Du là đại huyệt bảo vệ tâm mạch, một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tim ngừng đập. Nhưng Bạch Hoài An ra tay vô cùng ổn định. Luồng nội lực chính dương của chàng thông qua cây kim, như một dòng suối ấm, từ từ truyền vào, tạo thành một lớp màng bảo vệ, ngăn không cho những đường vân đen tiếp tục lan đến tim.
Tiếp đó, chàng lại dùng những cây kim ngắn hơn, châm vào các huyệt Nội Quan, Thần Môn... để ổn định lại nhịp thở và điều hòa khí huyết.
Sau nửa tuần hương, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra. Hơi thở của Lý công tử trở nên đều đặn hơn. Sắc tím trên da thịt cũng nhạt đi trông thấy. Các triệu chứng của "bệnh" đã được khống chế.
Lý đại nhân mừng rỡ, định lên tiếng cảm tạ. Nhưng Bạch Hoài An lại lắc đầu, sắc mặt vẫn rất nghiêm trọng. "Đại nhân đừng vội mừng. Tôi chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng sống cho cậu ấy."
Chàng chỉ vào những đường vân đen trên ngực Lý công tử. Dù không còn lan ra nữa, nhưng chúng vẫn còn đó, đen kịt và đầy tà khí. "Gốc rễ của căn bệnh này là 'độc'. Nếu không tìm được thuốc giải, cậu ấy sớm muộn gì cũng không qua khỏi. Nội lực của tôi chỉ có thể cầm cự được tối đa là một tháng."
Lý đại nhân tuyệt vọng. "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ, Thần y?"
Bạch Hoài An thu lại ngân châm, ánh mắt nhìn về phía Nam. "Bệnh này từ Lĩnh Nam mà ra, thuốc giải chắc chắn cũng ở Lĩnh Nam. Tôi phải đến đó một chuyến. Đây không còn là chuyện cứu một người nữa, mà là để ngăn chặn một trận đại dịch có thể xảy ra."
Lý đại nhân chấn động trước y đức và khí phách của chàng trai trẻ. Ông trịnh trọng vái một vái thật sâu. "Nếu Thần y đã quyết, lão phu xin dốc toàn lực hỗ trợ. Mọi chi phí, nhân lực cho chuyến đi này, chỉ cần ngài lên tiếng, Lý phủ sẽ không từ chối."
Bạch Hoài An gật đầu. Chàng không khách sáo. Bởi chàng biết, chuyến đi đến Lĩnh Nam lần này, chắc chắn sẽ không hề đơn giản.
Rời khỏi Lý phủ, chàng đứng dưới bầu trời đêm đầy sao. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút hơi lạnh. Chàng nhìn về phía những rặng núi xa xăm, lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Chàng không biết rằng, ở vùng đất Lĩnh Nam xa xôi đó, thứ đang chờ đợi chàng không chỉ là nguồn gốc của một căn bệnh lạ, mà còn là định mệnh của cả cuộc đời chàng, một định mệnh mang tên Lãnh Nguyệt Hàn.