thần y vương phi

Chương 3: Vương Phi Ra Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái gật đầu của Phong Dạ Thần, dù yếu ớt, lại có sức nặng như ngàn cân. Lâm Phong và những thuộc hạ khác, dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối. Họ lập tức lùi lại, dành không gian cho Ý Yên.

"Tất cả ra ngoài," Ý Yên ra lệnh, giọng nói không lớn nhưng đầy uy quyền. "Chỉ để lại một a hoàn của ta và Lâm Phong tướng quân. À, chuẩn bị cho ta một chậu nước ấm, thật nhiều vải sạch, một con dao nhỏ sắc nhất, và một bình rượu mạnh nhất mà các người có."

Yêu cầu của cô vô cùng kỳ quặc. Nước ấm và vải sạch thì có thể hiểu, nhưng dao nhỏ và rượu mạnh để làm gì? Chẳng lẽ cô ta định...

"Cô định làm gì Vương gia?" Lâm Phong gằn giọng, tay vẫn không rời chuôi đao.

"Cứu người," Ý Yên đáp gọn lỏn, không thèm giải thích thêm. Ánh mắt cô sắc bén nhìn hắn. "Hay là tướng quân muốn tự mình ra tay?"

Lâm Phong cứng họng. Hắn không dám cãi lại, chỉ có thể nghiến răng ra lệnh cho người làm theo.

Khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Ý Yên đóng chặt cửa lại. Cô quay sang cô a hoàn thân cận của Diệp An Băng, tên là Tiểu Thúy. "Ngươi ở đây giúp ta. Đừng sợ hãi, và làm chính xác những gì ta bảo."

Tiểu Thúy mặt mày tái mét nhưng vẫn gật đầu lia lịa.

Ý Yên không lãng phí thời gian. Cô dùng kéo cắt phăng một phần tay áo vướng víu của mình. Sau đó, cô nhúng một tấm vải sạch vào bình rượu mạnh, lau kỹ hai bàn tay và con dao nhỏ. Mùi cồn nồng nặc bốc lên.

"Cô... cô định làm gì?" Lâm Phong kinh hãi khi thấy hành động của cô.

"Im lặng và quan sát," Ý Yên quát khẽ.

Cô tiến đến bên giường, vén chăn của Phong Dạ Thần lên. Sau đó, cô dùng kéo, dứt khoát cắt mở lớp áo trung y của anh ta, để lộ ra lồng ngực rắn chắc nhưng phủ một màu tím bầm đáng sợ. Cô kiểm tra kỹ lưỡng. Ngoài các triệu chứng của ngộ độc, cô phát hiện ra một vết sẹo cũ gần tim. Vết sẹo đã lành miệng, nhưng khi cô ấn nhẹ vào, sắc mặt của Phong Dạ Thần khẽ nhăn lại vì đau.

"Chính là nó," cô lẩm bẩm.

Cô quay sang Lâm Phong. "Vết thương này của Vương gia, có phải do một loại ám khí có tẩm độc gây ra không?"

Lâm Phong sững sờ. "Sao... sao cô biết? Chuyện này ngoài ta và vài người thân tín ra không ai biết cả. Thái y trong cung cũng chỉ nói là vết thương thường."

Ý Yên cười lạnh. "Một đám lang băm. Vết thương ngoài da đã lành, nhưng mảnh vỡ của ám khí vẫn còn nằm bên trong, gần tim. Độc tố từ mảnh vỡ đó không ngừng ngấm vào cơ thể, kết hợp với một loại độc khác mà ngài ấy uống phải sau này, tạo thành thứ 'kỳ độc' không có thuốc chữa."

Lời giải thích của cô quá logic và chi tiết, khiến Lâm Phong không thể không tin.

"Vậy... vậy phải làm sao?" hắn hỏi, giọng đã có chút run rẩy.

"Phải lấy nó ra. Ngay lập tức."

Nói rồi, Ý Yên không do dự, cầm con dao nhỏ đã được khử trùng bằng rượu mạnh. Cô ra hiệu cho Tiểu Thúy giữ chặt vai của Phong Dạ Thần.

"Vương gia, sẽ rất đau, nhưng ngài phải cố chịu đựng," cô nói với người đàn ông đang nằm trên giường.

Phong Dạ Thần không nói gì, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp.

Ý Yên hít một hơi thật sâu, đôi tay của một bác sĩ phẫu thuật hàng đầu trở nên ổn định tuyệt đối. Cô dứt khoát rạch một đường nhỏ, chính xác ngay trên vết sẹo cũ. Máu tươi lập tức ứa ra. Tiểu Thúy sợ hãi hét lên một tiếng rồi vội bịt miệng lại. Lâm Phong đứng bên cạnh, tay siết chặt chuôi đao, toàn thân căng cứng.

Ý Yên hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô dùng một chiếc kẹp nhỏ (thứ mà cô đã yêu cầu chuẩn bị thêm), cẩn thận thăm dò bên trong vết rạch. Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán cô. Phong Dạ Thần dù đang hấp hối nhưng vẫn cắn chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào, chỉ có lồng ngực phập phồng ngày một nhanh hơn.

"Thấy rồi!"

Sau vài phút căng thẳng như cả thế kỷ, Ý Yên reo lên. Cô dùng kẹp, cẩn thận gắp ra một mảnh kim loại nhỏ, đen kịt, chỉ lớn bằng đầu ngón tay út. Ngay khi mảnh kim loại được lấy ra, dòng máu đen đặc từ vết thương cũng theo đó mà tuôn ra.

"Nước ấm và vải sạch!" cô ra lệnh.

Cô nhanh chóng lau sạch vết thương, dùng rượu mạnh để sát trùng lại lần nữa, rồi dùng kim chỉ (cũng đã được khử trùng) khâu lại vết mổ một cách chuyên nghiệp và nhanh chóng. Từng mũi khâu đều tăm tắp, gọn gàng. Cuối cùng, cô dùng vải sạch băng bó lại.

Xong xuôi tất cả, Ý Yên gần như lả đi vì kiệt sức.

Cô nhìn lại bệnh nhân của mình. Sắc tím trên mặt Phong Dạ Thần dường như đã nhạt đi một chút. Hơi thở của anh ta vẫn yếu, nhưng đã đều đặn hơn.

"Mới chỉ là bước đầu tiên," cô nói, giọng mệt mỏi. "Độc tố vẫn còn trong cơ thể. Từ ngày mai, ta cần một phòng riêng, một bộ dụng cụ bằng bạc, và danh sách những dược liệu này. Phải tìm đủ cho ta, một vị cũng không được thiếu."

Cô đưa cho Lâm Phong một tờ giấy đã viết sẵn tên hàng chục loại thảo dược, có những loại vô cùng quý hiếm.

Lâm Phong lúc này nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Không còn sự khinh thường, chỉ còn lại sự kinh ngạc và một niềm hy vọng mãnh liệt. Hắn quỳ một chân xuống đất, chắp tay.

"Vương phi, mạng của Vương gia, từ giờ xin giao phó cho người!"

Đêm tân hôn của Diệp An Băng đã trôi qua như vậy. Không có rượu hợp cẩn, không có nến đỏ lung linh. Chỉ có mùi máu, mùi rượu mạnh, và một cuộc phẫu thuật kinh thiên động địa đã thay đổi hoàn toàn số phận của cô, và của cả vị Vương gia đang nằm trên giường bệnh kia.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×