Tin tức về việc Vương phi "ra tay" cứu chữa cho Vương gia trong đêm tân hôn nhanh chóng lan ra khắp vương phủ, nhưng được Lâm Phong nghiêm lệnh giữ kín, không để lọt ra ngoài. Những thuộc hạ thân tín của Phong Dạ Thần, từ thái độ thù địch ban đầu, giờ đây đã chuyển sang một sự bán tín bán nghi. Họ vẫn canh gác nghiêm ngặt, nhưng không còn cản trở Ý Yên nữa.
Theo yêu cầu của cô, một gian phòng yên tĩnh và sạch sẽ nhất trong phủ đã được dọn dẹp, trở thành "phòng trị liệu" bất đắc dĩ. Tất cả những dược liệu cô yêu cầu, dù quý hiếm đến đâu, cũng được Lâm Phong cho người tìm về bằng tốc độ nhanh nhất.
Ý Yên bắt đầu công cuộc giải độc. Cô không biết nhiều về dược liệu cổ đại, nhưng với kiến thức y học hiện đại, cô hiểu rõ nguyên lý của việc thải độc, trung hòa độc tố và hỗ trợ các cơ quan nội tạng. Cô phân loại các loại thảo dược, dùng những dụng cụ đơn giản nhất để chưng cất, chiết xuất, tạo ra những thang thuốc có công dụng tương tự như thuốc kháng sinh, thuốc trợ tim và dung dịch điện giải của thế giới hiện đại.
Mỗi ngày, cô đều tự mình sắc thuốc và đút cho Phong Dạ Thần uống. Cô cũng dùng kim châm (một bộ kim châm cứu bằng bạc mà cô yêu cầu) để châm cứu vào các huyệt đạo quan trọng, kích thích tuần hoàn máu và hỗ trợ cơ thể anh tự đào thải độc tố. Hành động của cô trong mắt người khác là y thuật cao siêu, nhưng thực chất đó là sự kết hợp giữa y học cổ truyền mà cô từng nghiên cứu và kiến thức giải phẫu, sinh lý học hiện đại.
Tiểu Thúy, cô a hoàn nhỏ, từ sợ hãi ban đầu đã chuyển sang sùng bái Vương phi của mình. Cô bé trở thành trợ thủ đắc lực nhất, giúp Ý Yên chuẩn bị mọi thứ một cách cẩn thận và chu đáo.
Một tuần trôi qua trong sự căng thẳng và chờ đợi.
Tình trạng của Phong Dạ Thần có những chuyển biến rõ rệt. Sắc tím trên người anh đã gần như tan biến hết, thay vào đó là một làn da trắng nhợt nhạt của người bệnh lâu ngày. Hơi thở của anh đã trở nên ổn định và sâu hơn. Thỉnh thoảng, mí mắt anh khẽ động đậy.
Vào một buổi trưa, khi Ý Yên đang thay một tấm khăn mát trên trán cho anh, cô cảm nhận được bàn tay mình bị một lực yếu ớt nắm lấy.
Cô giật mình nhìn xuống. Đôi mắt phượng của Phong Dạ Thần đã mở ra hoàn toàn. Ánh mắt đó không còn vẻ mệt mỏi, hấp hối, mà trong veo và sắc bén, đang nhìn cô không chớp.
"Ngươi... là ai?" Anh hỏi, giọng nói vẫn còn khàn, nhưng đã rõ ràng và có lực hơn rất nhiều.
Đây là câu hỏi đầu tiên của anh ta khi thực sự tỉnh táo. Ý Yên bình tĩnh rút tay mình ra.
"Ta là Vương phi của chàng, Diệp An Băng."
Phong Dạ Thần nheo mắt lại. Anh ta nhớ lại cái đêm mơ hồ đó. Hình ảnh một người phụ nữ mặc hỉ phục, bình tĩnh ra điều kiện với mình, rồi dứt khoát dùng dao rạch lên ngực mình. Anh ta nhớ cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng sau đó là một sự nhẹ nhõm khi dị vật trong người được lấy ra.
"Là ngươi đã cứu ta?"
"Mạng của chàng và mạng của ta buộc vào nhau, ta không cứu chàng thì cứu ai?" Ý Yên đáp lại một cách thản nhiên, vừa kiểm tra lại vết thương đã bắt đầu lên da non của anh.
Phong Dạ Thần im lặng quan sát cô. Người phụ nữ này hoàn toàn khác với những gì anh ta nghe đồn. Không hề có sự yếu đuối, sợ hãi hay si tình ngu ngốc. Cô điềm tĩnh, tự tin, và trong mắt cô khi nhìn anh ta, không có một chút tình ý nam nữ nào, chỉ có sự tập trung của một đại phu đang xem xét bệnh nhân của mình. Sự "vô tâm" này lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng mới lạ.
"Ta nợ ngươi một mạng." Anh ta nói, như một lời khẳng định.
"Chàng không nợ ta. Chàng chỉ cần thực hiện đúng giao kèo của chúng ta là được." Ý Yên nói, không hề khách sáo. "Bây giờ chàng đã tỉnh, ta sẽ kê một phương thuốc mới để bồi bổ cơ thể. Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói rồi, cô quay người định rời đi.
"Khoan đã."
Cô dừng lại.
"Tên của ngươi," anh ta nói. "Ta muốn biết tên thật của ngươi."
Ý Yên hơi ngạc nhiên. "Ta đã nói rồi, ta là Diệp An Băng."
Phong Dạ Thần lắc đầu nhẹ. "Không. Diệp An Băng, tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư, không thể có được khí chất và sự can đảm này. Ánh mắt của ngươi không phải là của một người sống trong khuê các. Ngươi là ai?"
Sự sắc bén của anh ta khiến Ý Yên có chút giật mình. Cô không ngờ anh ta lại nhận ra nhanh như vậy. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Vương gia, chàng bệnh lâu ngày nên hồ đồ rồi sao? Ta không phải Diệp An Băng thì là ai? Hay là chàng muốn ta chết đi, để một Diệp An Băng thật sự đến tuẫn táng cùng chàng?"
Câu nói của cô vừa là một lời phủ nhận, vừa là một lời uy hiếp nhẹ nhàng.
Phong Dạ Thần nhìn sâu vào mắt cô, rồi anh ta khẽ bật cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy ý vị. "Được. Coi như ta hồ đồ. Nhưng sớm muộn gì, ta cũng sẽ biết được bí mật của ngươi, Vương phi của ta."
Lời nói của anh ta không còn là sự nghi ngờ, mà đã mang một ý vị của sự tìm tòi, chinh phục.
Vương gia đã tỉnh lại. Tin tức này gây ra một cơn chấn động trong toàn bộ vương phủ. Nhưng đối với Ý Yên, nó cũng đồng nghĩa với việc, cuộc sống "an toàn" của cô sắp kết thúc. Cô đã cứu sống một con mãnh thú, và giờ đây, con mãnh thú đó đã bắt đầu chú ý đến cô.