thần y vương phi

Chương 8: Y Quán Gặp Biến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Danh tiếng của An Băng Đường ngày một vang xa. "Nữ thần y" Diệp An Băng không chỉ có y thuật cao siêu mà còn có một tấm lòng bồ tát, trở thành một cái tên được người dân khu Tây kinh thành vô cùng kính trọng. Cuộc sống của Ý Yên dường như đã đi vào quỹ đạo mà cô mong muốn: ban ngày là một đại phu cứu người, ban tối trở về vương phủ nghiên cứu y thư, thỉnh thoảng lại cùng Phong Dạ Thần đánh một ván cờ.

Nhưng sự bình yên đó, lại chính là cái gai trong mắt những kẻ không muốn cô được yên.

Vào một buổi chiều, khi y quán đang đông bệnh nhân, một đám người khóc lóc thảm thiết xông vào. Đi đầu là một người phụ nữ trung niên, đang được hai người khác dìu, phía sau là mấy người đàn ông khiêng một người đàn ông khác nằm trên cáng.

"Đại phu! Mau cứu chồng tôi!" người phụ nữ gào lên.

Ý Yên lập tức cho người đưa bệnh nhân vào trong. Nhưng khi cô vừa đặt tay lên bắt mạch, người đàn ông trên cáng đã co giật mạnh một cái, trào ra một ngụm máu đen rồi tắt thở.

Ý Yên sững người. Đã quá muộn.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ kia đã lăn ra đất, gào khóc một cách ai oán. "Trời ơi là trời! Chồng tôi chết rồi! Bị nữ đại phu lang băm này hại chết rồi!"

Câu nói của bà ta như một tiếng sét đánh. Tất cả mọi người trong y quán đều kinh ngạc.

"Bà nói gì vậy?" Tiểu Thúy tức giận bước ra. "Chồng bà vừa được đưa đến, Vương phi của chúng tôi còn chưa kịp làm gì cả!"

"Chưa kịp làm gì ư?" người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt Ý Yên, ánh mắt đầy vẻ oán độc. "Ngày hôm qua chính chồng ta đã đến đây khám bệnh, chính tay con yêu nữ này đã kê đơn thuốc! Ông ấy uống xong một thang, tối về đã bắt đầu đau bụng dữ dội, đến sáng nay thì thổ huyết bất tỉnh! Không phải thuốc của cô ta giết người thì là gì?"

Bà ta vừa nói vừa lôi ra một gói thuốc đã sắc dở. Một vài người hiếu kỳ bên ngoài bắt đầu bu vào, những lời xì xầm bàn tán nổi lên.

Ý Yên lập tức nhận ra, đây là một cái bẫy.

"Yêu nữ giết người!" "Vương phi mà lại mở y quán hại dân!"

Vài kẻ giấu mặt trong đám đông bắt đầu hô hào, kích động. Tình hình nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, đội lính tuần tra của Kinh Triệu Doãn cũng vừa "tình cờ" đi tới. Vị quan phụ trách bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì cau mày.

"Người đâu, mau phong tỏa An Băng Đường lại! Mời Diệp đại phu về nha môn một chuyến để điều tra!"

Đây rõ ràng là một màn kịch được sắp xếp hoàn hảo. Từ người nhà bệnh nhân, những kẻ kích động trong đám đông, cho đến cả quan phủ, tất cả đều phối hợp vô cùng ăn ý.

Ý Yên vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Khoan đã, đại nhân. Sự việc còn chưa rõ trắng đen, sao có thể nói ta giết người?"

"Người đã chết ở y quán của cô, nhân chứng vật chứng đều có, cô còn muốn chối cãi?"

"Người có phải chết vì thuốc của ta hay không, chỉ cần khám nghiệm tử thi là sẽ rõ." Ý Yên nói một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Ở thời đại này, việc mổ xẻ thi thể là một chuyện đại bất kính.

Quả nhiên, người nhà nạn nhân lập tức phản đối kịch liệt. "Không được! Chồng ta đã chết rồi, không thể để ông ấy chết không toàn thây được!"

Họ càng phản đối, Ý Yên càng chắc chắn có uẩn khúc.

Ngay khi tình hình đang giằng co, một luồng sát khí lạnh như băng từ bên ngoài ập vào. Đám đông tự động dạt ra hai bên. Lâm Phong dẫn đầu một đội thị vệ tinh nhuệ của Cửu vương phủ, gươm giáo sáng loáng, nhanh chóng bao vây lại toàn bộ khu vực.

Phía sau, Phong Dạ Thần trong bộ thường phục màu đen, chậm rãi bước xuống từ một chiếc xe ngựa sang trọng. Gương mặt anh ta không một chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Kẻ nào dám vu khống Vương phi của Bổn vương," anh ta cất giọng, từng chữ một như được khắc ra từ băng giá, "giết không tha!"

Khí thế của Chiến Thần khiến cả đám đông im phăng phắc, không một ai dám thở mạnh. Vị quan Kinh Triệu Doãn cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống.

Phong Dạ Thần không thèm nhìn ông ta, anh ta đi thẳng đến bên cạnh Ý Yên. "Nàng không sao chứ?"

"Ta không sao," Ý Yên lắc đầu. Rồi cô quay sang anh, ánh mắt kiên định. "Vương gia, chuyện này, hãy để ta tự giải quyết."

Anh ta nhíu mày.

"Dùng quyền lực có thể dẹp tan được đám đông, nhưng không thể dẹp tan được tin đồn và sự nghi ngờ của dân chúng," cô nói. "Ta muốn bọn họ phải tâm phục khẩu phục."

Phong Dạ Thần nhìn sâu vào mắt cô, thấy được sự tự tin và trí tuệ trong đó. Anh ta gật đầu. "Được. Bổn vương chống lưng cho em."

Ý Yên quay lại, nhìn thẳng vào đám đông và vị quan đang quỳ dưới đất. "Ta không cần động đến thi thể. Chỉ cần cho ta kiểm tra gói thuốc còn lại, và đến khám xét ấm sắc thuốc tại nhà của nạn nhân. Ta có thể chứng minh được sự trong sạch của mình ngay tại đây!"

Lời nói của cô đầy sức mạnh và sự chắc chắn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người nhà nạn nhân, những người đang bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×