Lời tuyên bố đanh thép của Ý Yên khiến cả đám đông xôn xao. Dưới ánh mắt sắc như dao của Phong Dạ Thần và sự uy hiếp từ đội thị vệ, vị quan Kinh Triệu Doãn không dám không đồng ý. Ông ta lập tức cho người áp giải người nhà nạn nhân, dẫn đường đến nhà của họ để khám xét.
Phong Dạ Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Ý Yên, dùng sự hiện diện của mình để tạo thành một tấm khiên vững chắc nhất.
Căn nhà của nạn nhân nằm trong một con hẻm nhỏ, lụp xụp. Bên trong không có gì đáng giá. Ý Yên đi thẳng vào nhà bếp. Cô cầm lấy chiếc ấm sắc thuốc mà người vợ đã dùng, cẩn thận kiểm tra bên trong. Sau đó, cô mở gói thuốc mà bà ta đã mang đến y quán, đổ phần bã thuốc còn lại ra một chiếc đĩa trắng.
Cô dùng một cây kim bạc, cẩn thận châm vào bã thuốc. Cây kim không hề đổi màu.
"Bã thuốc không có độc," cô nói, giọng rõ ràng để tất cả mọi người cùng nghe.
Người vợ của nạn nhân bắt đầu run rẩy. "Thì... thì sao chứ? Có thể độc đã ngấm hết vào thuốc rồi!"
Ý Yên không để ý đến bà ta. Cô tiếp tục kiểm tra chiếc ấm sắc thuốc. Cô đưa lên mũi ngửi, rồi dùng đầu ngón tay miết nhẹ lớp cặn còn sót lại dưới đáy ấm. Một mùi hương rất nhạt, gần như không thể nhận ra, nhưng với khứu giác nhạy bén của một người thường xuyên tiếp xúc với dược liệu, cô đã nhận ra nó.
Cô quay lại, nhìn thẳng vào người vợ. "Bà nói, thang thuốc này là do chính tay bà sắc cho chồng uống?"
"Đúng... đúng vậy!"
"Vậy thì bà có thể giải thích cho ta, tại sao dưới đáy ấm thuốc này, lại có cặn của Hồng Tín Thạch không?"
Hai chữ "Hồng Tín Thạch" (tên gọi khác của thạch tín) vang lên, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Đó là một loại kịch độc, chỉ một lượng rất nhỏ cũng đủ để giết người.
"Cái... cái gì? Ta không biết!" người phụ nữ la lên, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Không biết ư?" Ý Yên cười lạnh. "Hồng Tín Thạch không màu không mùi khi hòa vào nước, nhưng khi đun nóng cùng với một vài vị thuốc có tính kiềm, nó sẽ để lại một lớp cặn có mùi hơi tanh đặc trưng. Người bình thường có thể không nhận ra, nhưng người làm y như ta thì không thể nhầm được."
Cô quay sang vị quan. "Đại nhân, thuốc của ta vốn là để bồi bổ khí huyết, hoàn toàn không có độc. Nhưng đã có kẻ lén bỏ thêm Hồng Tín Thạch vào ấm thuốc khi đang sắc. Nạn nhân không phải chết vì thuốc của ta, mà là chết vì bị hạ độc!"
Lời giải thích của cô quá logic và xác đáng. Mọi nghi ngờ lúc này đều đổ dồn về phía người vợ.
"Không phải ta! Không phải ta!" Bà ta hoảng loạn quỳ xuống, khóc lóc. "Là... là có người đưa cho ta một gói bột, nói là thuốc bổ, bảo ta bỏ vào thang thuốc của chồng ta thì bệnh sẽ nhanh khỏi hơn! Ta không biết đó là độc dược!"
"Ai đã đưa cho bà?" Phong Dạ Thần lúc này mới lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo của anh ta khiến người phụ nữ run lên bần bật.
Dưới sự uy hiếp của Chiến Thần, bà ta không dám giấu giếm, khai ra toàn bộ sự thật. Kẻ đã đưa gói bột cho bà ta là một gã đàn ông lạ mặt, bịt kín mặt mũi, chỉ nói rằng làm theo lời hắn thì sẽ có một khoản tiền lớn.
Sự thật đã rõ như ban ngày. Đây là một âm mưu được sắp đặt tinh vi nhằm hãm hại An Băng Đường và bôi nhọ danh tiếng của Cửu Vương phi.
Phong Dạ Thần ra hiệu cho Lâm Phong. "Bắt hết những kẻ đã hô hào kích động trong đám đông lúc nãy lại. Tra khảo cho kỹ, xem ai là kẻ chủ mưu đứng sau."
Sau đó, anh ta quay sang vị quan Kinh Triệu Doãn, ánh mắt lạnh như băng. "Vụ án này, Bổn vương sẽ đích thân giám sát. Nếu để lọt một kẻ sai trái, hay làm oan một người vô tội, cái mũ trên đầu của ngài, tự mình tháo xuống đi."
Vị quan sợ hãi dập đầu lia lịa.
Vụ việc ở An Băng Đường kết thúc. Nhưng lần này, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với mong muốn của kẻ chủ mưu. Không những không hạ bệ được Ý Yên, nó còn khiến danh tiếng của cô càng thêm vang dội. Người ta không chỉ khâm phục y thuật của cô, mà còn nể sợ cả sự thông minh, sắc bén và khả năng phá án như thần.
Và quan trọng hơn, cả kinh thành đều đã thấy rõ một điều: Cửu Vương phi Diệp An Băng, chính là người được Chiến Thần Vương gia đặt ở trong lòng bàn tay để bảo vệ. Muốn động đến cô, trước hết phải bước qua được xác của anh ta.
Tối hôm đó, trong thư phòng của vương phủ, Phong Dạ Thần nhìn Ý Yên đang xem lại một cuốn y thư, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Hôm nay, em đã làm rất tốt. Nhưng cũng rất nguy hiểm."
"Ta biết," Ý Yên đáp, mắt không rời trang sách. "Nhưng nếu không tự mình chứng minh, ta sẽ mãi mãi bị xem là một kẻ yếu đuối phải dựa vào chàng."
Anh ta bước tới, cầm lấy cuốn sách từ tay cô. "Dựa vào ta, có gì không tốt?"
Anh ta cúi xuống, ghé sát vào tai cô. "Cả thiên hạ này, chỉ có em mới có đặc quyền đó."