tháng năm anh nợ một lời thương

Chương 4: Bức thư chưa gửi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Có những lời, nếu không nói ra, sẽ trở thành nỗi đau theo ta suốt đời.”

Cô ngồi trước bàn, khung cửa sổ mở hé, mưa rơi ngoài hiên lách tách.

Chiếc bút trong tay run nhẹ, tờ giấy trắng nằm đó, như chờ đợi điều gì.

Một năm trôi qua kể từ ngày anh rời thành phố. Không ai biết anh đi đâu, chỉ có tin đồn anh đã có vị hôn thê — cô gái mà người ta nói là “rất hợp với anh”.

Cô mỉm cười, cười như một người đã quen với nỗi đau.

Hôm nay, cô quyết định viết một bức thư — không phải để gửi, mà để lòng được thanh thản.

“Anh à,

Hôm nay mưa. Cơn mưa đầu mùa. Giống hệt ngày mình gặp nhau lần đầu tiên.

Em không biết anh còn nhớ không, nhưng em vẫn nhớ rõ: anh đứng trú mưa dưới mái hiên, áo trắng ướt sũng, tóc rối, nụ cười ngượng ngập khi em chìa chiếc ô lam nhạt ra.

‘Chúng ta đi chung nhé?’ – em nói.

Anh gật đầu, và từ giây phút ấy, em đã tin định mệnh thật sự tồn tại.”

Cô dừng bút, nước mắt rơi trên trang giấy, loang ra một vệt nhòe.

Cô không lau, chỉ lặng lẽ viết tiếp.

“Anh có nhớ quán cà phê cũ không?

Em vẫn hay ngồi ở đó, cùng hai ly cà phê – một sữa, một đen.

Người ta bảo em ngốc, nhưng em không thấy vậy. Vì trong lòng em, anh vẫn ở đó — chỉ là không còn ngồi đối diện.”

Cô hít một hơi sâu, cố giữ cho dòng chữ không run.

Bên ngoài, sấm vang lên nhẹ, gió mang theo mùi ẩm ướt của đất trời.

“Em từng nghĩ, có lẽ chỉ cần yêu đủ lâu, anh sẽ quay lại.

Nhưng hóa ra, yêu nhiều đến mấy cũng không thắng nổi số phận.”

Cô đặt bút xuống, ngước nhìn bức ảnh anh để trên bàn — tấm ảnh duy nhất cô còn giữ.

Anh trong ảnh vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng ấy từng khiến cô tin rằng tình yêu này có hồi kết đẹp.

Nhưng đời không như phim.

Ngày anh đi, cô không đến tiễn. Cô sợ nếu nhìn thấy anh bước lên xe, mình sẽ chạy đến ôm lấy anh, năn nỉ anh đừng đi — mà cô biết, anh vẫn sẽ đi.

Anh luôn có lý do, luôn chọn im lặng thay vì giải thích.

Chính sự im lặng ấy, khiến cô day dứt đến tận bây giờ.

Cô viết tiếp:

“Anh chưa từng hứa gì với em, nhưng em vẫn chờ.

Chờ trong những ngày trời trong, chờ trong những đêm mưa dài.

Chờ đến khi chính em cũng không biết mình đang chờ điều gì nữa.”

Một giọt nước mắt khác rơi xuống.

Lần này, cô đặt bút xuống thật lâu, rồi lấy lại bình tĩnh.

“Em từng tự hỏi: nếu anh không yêu em, vì sao lại tốt với em đến thế?

Và nếu anh có yêu, vì sao chưa từng nói ra?

Có lẽ anh sợ. Sợ em sẽ vì anh mà đau.

Nhưng anh à, em vốn đã đau từ lâu rồi.”

Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Trời vẫn mưa, những hạt mưa rơi đều như những nhịp đập buồn của ký ức.

Trong làn mưa mờ, cô tưởng tượng anh vẫn đang đứng đâu đó, với chiếc áo sơ mi trắng và ánh mắt nhìn xa xăm.

Cô khẽ nói, giọng run run:

“Nếu có kiếp sau, anh đừng im lặng như thế nữa. Em sẽ chờ một lời hứa, dù chỉ là một lời dối.”

Trở lại bàn, cô viết thêm dòng cuối:

“Em sẽ thôi chờ anh.

Nhưng nếu một ngày anh quay lại, em vẫn ở đây – trong một góc ký ức, nơi mưa chưa từng tạnh.”

Cô gấp lá thư lại, đặt vào phong bì.

Trên phong bì, cô chỉ viết một dòng duy nhất:

“Gửi người chưa từng hứa.”

Không địa chỉ, không tên người nhận.

Cô mang lá thư ra bưu điện, đứng rất lâu trước hòm thư đỏ.

Rồi cuối cùng, cô không bỏ vào.

Thay vào đó, cô mỉm cười — một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

Buổi tối, cô trở về nhà, đặt lá thư vào ngăn tủ.

Ánh đèn vàng phủ lên tờ giấy, như thứ ánh sáng yếu ớt soi rọi một góc tim đã khép lại.

Cô biết, có những điều không cần gửi đi.

Chỉ cần viết ra, là đủ.

Đêm ấy, cô ngủ một giấc dài.

Trong mơ, anh vẫn cười, vẫn gọi tên cô như thuở ban đầu.

Chỉ khác là, khi cô đưa tay ra, anh đã hóa thành cơn mưa —

nhẹ nhàng, xa xôi, tan vào hư không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×