tháng năm anh nợ một lời thương

Chương 5: Tin nhắn cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng ba.

Trời mưa nhẹ, cơn mưa đầu mùa rơi lất phất như sương. Thành phố chìm trong một màu xám nhạt, yên ả đến lạnh người.

Cô đang ở văn phòng thì điện thoại rung. Một tin nhắn lạ.

“Chào chị, tôi là bạn của anh Hoàng. Anh ấy nhờ tôi gửi lại cho chị vài thứ.”

Cô sững người. Tay run lên khi đọc lại dòng chữ.

Tài khoản gửi tin nhắn không lưu trong danh bạ. Nhưng chỉ cần thấy hai chữ “anh Hoàng”, tim cô đã như bị bóp nghẹt.

Một hồi lâu, cô mới nhắn lại:

“Anh ấy… vẫn ổn chứ?”

Phía bên kia im lặng rất lâu.

Rồi chỉ trả lời vỏn vẹn bốn chữ:

“Anh ấy mất rồi.”

Thế giới xung quanh cô bỗng vỡ nát trong một giây.

Âm thanh, ánh sáng, mọi thứ trở nên mờ đi. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hy vọng mình đọc nhầm. Nhưng không — từng chữ, từng dấu chấm vẫn ở đó, lạnh lùng và rõ ràng như nhát dao đâm thẳng vào tim.

Mưa bên ngoài đổ nặng hạt. Cô lao ra khỏi văn phòng, chẳng kịp lấy ô. Mưa xối xuống, ướt đẫm cả người. Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết là phải chạy, phải thoát khỏi nỗi đau vừa ập tới.

Đến khi dừng lại, cô nhận ra mình đang đứng trước quán cà phê cũ.

Cánh cửa khép hờ, bên trong trống vắng. Cô bước vào, hơi lạnh của điều hòa hòa cùng mùi cà phê khiến tim cô đau nhói.

Nơi đây — chỗ họ từng ngồi, chỗ anh từng cười.

Giờ chỉ còn lại chiếc bàn gỗ và ký ức.

Cô ngồi xuống, mở điện thoại. Một tin nhắn khác được gửi đến:

“Anh Hoàng bảo, nếu một ngày anh ấy không còn, chị sẽ nhận được phong thư này.”

Kèm theo đó là một tập tin đính kèm — đoạn ghi âm dài chưa tới một phút.

Cô do dự. Ngón tay run rẩy, rồi cuối cùng nhấn nút phát.

Giọng anh vang lên.

Khàn, yếu, nhưng vẫn là giọng nói mà cô từng thuộc lòng từng nhịp thở.

“Nếu em đang nghe cái này… có lẽ anh đã không kịp nói hết mọi chuyện. Anh xin lỗi, vì đã chọn im lặng. Anh bị chẩn đoán ung thư cách đây hai năm. Lúc biết, anh đã nghĩ… mình không nên kéo em vào nỗi đau ấy. Em xứng đáng có một người khỏe mạnh, có thể nắm tay em đi hết đời.

Anh đã cố xa em, cố làm em ghét anh. Nhưng em vẫn chờ, vẫn dịu dàng, vẫn kiên nhẫn như ngày đầu tiên. Anh không biết phải cảm ơn hay xin lỗi.

Em ơi, nếu có kiếp sau, anh muốn được gặp em sớm hơn — khi anh còn lành lặn, để có thể nói với em một câu mà anh đã nợ suốt mười năm:

Anh yêu em.”

Âm thanh chấm dứt.

Cô ngồi lặng, nước mắt rơi ướt đẫm màn hình điện thoại. Không còn gì ngoài tiếng mưa và tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ngực.

Cô đưa tay che miệng, cố ngăn tiếng nức nở, nhưng không thể.

Anh yêu cô.

Anh thật sự yêu cô.

Nhưng lại chọn cách ra đi trong im lặng, để cô nghĩ rằng mình chỉ là người đơn phương ngu ngốc.

Cô bật cười trong nước mắt.

Một nụ cười méo mó, đau đớn đến tàn nhẫn.

“Hóa ra… thứ anh giấu không phải là sự thờ ơ, mà là căn bệnh.”

Hôm sau, người bạn của anh đến tìm cô. Một người đàn ông trầm tĩnh, dáng vẻ mệt mỏi.

Anh ta đưa cô một chiếc hộp gỗ nhỏ.

“Anh Hoàng nhờ tôi trao lại cho chị. Anh ấy bảo, chị sẽ hiểu.”

Cô mở hộp.

Bên trong là chiếc ô lam nhạt cũ, một quyển sổ tay, và một tấm ảnh chụp lén — cô đang mỉm cười giữa cơn mưa, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới tấm ảnh có dòng chữ viết vội:

“Người anh không dám giữ, nhưng không bao giờ quên.”

Cô ôm chiếc ô vào lòng, nước mắt lại rơi.

Mọi thứ quay cuồng như một giấc mơ. Cô mở quyển sổ, bên trong là những trang chữ xiêu vẹo — nhật ký của anh.

“Ngày thứ 48 sau điều trị, anh thấy nhớ em.”

“Ngày thứ 102, em gửi tin nhắn hỏi ‘Anh ăn chưa?’, anh muốn trả lời là nhớ em nhiều lắm, nhưng lại chỉ dám nói ‘Anh bận’.”

“Ngày thứ 280, anh nhìn thấy em trong quán cà phê, em vẫn ngồi chỗ cũ. Anh đã suýt bước đến, nhưng không đủ can đảm. Em xinh lắm. Cười một chút thôi mà anh đã thấy tim đau.”

“Ngày thứ 365, bác sĩ bảo anh không còn nhiều thời gian. Nếu có phép màu, anh muốn được sống thêm một ngày — chỉ để nói với em, anh yêu em thật lòng.”

Trang cuối cùng chỉ có một câu, viết nghiêng nghiêng, mực nhòe:

“Nếu em đọc được những dòng này, thì anh đã giữ lời hứa — lời hứa rằng dù không nói ra, anh vẫn yêu em đến giây cuối cùng.”

Cô khụy xuống, ôm quyển sổ vào ngực.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, như chưa từng biết mệt.

Trong tiếng mưa, cô nghe thấy giọng anh — không phải trong điện thoại, mà trong trái tim mình.

“Đừng khóc nữa. Mưa đang lạnh lắm.”

Cô ngẩng lên, nước mắt hòa với mưa.

Một cơn gió thổi qua, khẽ nâng tà váy, cuốn đi vài cánh hoa sữa rụng sớm.

Cô đứng dậy, mở chiếc ô lam nhạt, bước ra ngoài.

“Anh ơi, cuối cùng em cũng hiểu.

Anh chưa từng hứa gì cả, nhưng em biết — anh đã giữ lời bằng cách đẹp nhất, dù tàn nhẫn nhất.”

Buổi tối hôm ấy, cô đặt quyển sổ lên bàn, bên cạnh bức thư chưa gửi.

Hai thứ nằm cạnh nhau — một của anh, một của cô — như hai linh hồn lặng lẽ gặp lại trong cơn mưa định mệnh.

Cô không còn khóc nữa.

Chỉ khẽ mỉm cười, thì thầm:

“Nếu có kiếp sau, anh đừng im lặng, em sẽ không đợi lâu như thế đâu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×