Một buổi sáng tháng tư, ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, len lỏi trên bàn gỗ nơi cô vẫn thường ngồi viết.
Đã gần bốn mươi ngày kể từ khi cô nhận được tin anh mất.
Khoảng thời gian ấy, cô sống như kẻ mộng du — ăn ít, ngủ ít, nói càng ít hơn.
Nhưng hôm nay, trời không mưa.
Và lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô mở toang cửa sổ, để nắng ùa vào.
Trên bàn, chiếc ô lam nhạt vẫn nằm đó.
Cô đã định cất nó đi, nhưng rồi lại thôi. Nó không chỉ là một vật kỷ niệm, mà là phần ký ức duy nhất cô còn giữ lại.
Cô lấy quyển sổ anh để lại, mở ra trang đầu tiên.
Chữ anh nghiêng nghiêng, có nét run nhẹ — “Ngày đầu tiên gặp em, trời mưa, nhưng trong mắt anh lại là nắng.”
Cô khẽ bật cười. Nụ cười không còn đẫm nước mắt như trước, chỉ còn lại một chút nhói lòng, đủ để nhớ, nhưng không còn để đau.
Buổi trưa, cô ghé quán cà phê cũ.
Nơi từng chứng kiến bao lần họ ngồi im lặng nhìn mưa.
Quán giờ đã đổi chủ, bàn ghế khác, tường được sơn lại màu be nhạt, chỉ duy có mùi cà phê vẫn vẹn nguyên.
Cô gọi một ly cà phê sữa. Chỉ một ly thôi.
Không còn ai ngồi đối diện.
Người phục vụ mới – một cô gái trẻ mỉm cười hỏi:
“Chị ngồi một mình à?”
“Ừ, một mình thôi.” – cô đáp, giọng nhẹ như gió.
Cô nhìn ra ngoài. Trời xanh trong veo, nắng phủ vàng lên con phố.
Cô chợt nghĩ:
“Nếu anh còn sống, chắc anh sẽ thích buổi sáng hôm nay.”
Buổi chiều, cô đến nghĩa trang.
Trên tay là bó hoa cúc trắng. Cô không muốn mang hoa hồng – loài hoa anh từng nói “đẹp nhưng đau”.
Mộ anh nằm ở góc khuất, nơi có hàng cây cao che bóng mát.
Cô quỳ xuống, đặt hoa trước bia mộ, rồi ngồi lặng rất lâu.
“Anh ơi, hôm nay trời nắng.
Nắng dịu lắm, không còn mưa nữa.
Em nghĩ chắc anh cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn, phải không?”
Cô mỉm cười, ngẩng nhìn bầu trời.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như gió vừa khẽ thổi qua, mang theo hơi ấm của một người quen thuộc.
Tối về, cô mở laptop, bắt đầu gõ những dòng đầu tiên cho một cuốn sách mới.
Tiêu đề tạm thời: “Người trong cơn mưa”.
Câu mở đầu là:
“Anh chưa từng hứa, nhưng em vẫn chờ.
Và dù cuối cùng, anh không quay lại — em vẫn cảm ơn vì đã từng yêu anh.”
Cô viết, viết như một cách trò chuyện với chính mình.
Mỗi con chữ là một giọt nước mắt đã khô, là một vết thương đã được vá lành bằng ký ức.
Ngày qua ngày, cô dần bận rộn trở lại.
Cô đi làm, đi dạy, học thêm vẽ tranh — những điều trước đây anh từng khuyên cô làm, nhưng cô chưa từng có can đảm bắt đầu.
Thỉnh thoảng, trong những buổi chiều lộng gió, cô vẫn vô thức ngẩng lên nhìn bầu trời, tìm một đám mây có hình dáng quen thuộc.
Không còn là tìm anh — chỉ là nhớ anh theo cách bình yên hơn.
Một năm sau.
Cuốn sách “Người trong cơn mưa” chính thức xuất bản.
Trong buổi ra mắt, có người hỏi cô:
“Nhân vật nam trong truyện – có thật không?”
Cô cười:
“Có chứ. Anh ấy từng tồn tại. Nhưng giờ chỉ còn trong những trang chữ.”
Sau buổi lễ, cô đứng ngoài ban công, nhìn thành phố lên đèn.
Mưa bất chợt đổ xuống, cơn mưa đầu tiên của năm.
Người ta vội vã trú, chỉ riêng cô đứng yên, ngẩng mặt để mưa chạm vào da.
“Anh ơi, năm nay mưa đến sớm hơn một chút.” – cô thì thầm.
“Nhưng em không còn sợ nữa.”
Mưa vẫn rơi, nhưng lòng cô đã khác.
Nước mưa hòa cùng nước mắt, rồi tan biến.
Trong cơn mưa ấy, cô bỗng nghe vang vọng đâu đó giọng nói thân thuộc, như đến từ ký ức xa xôi:
“Cảm ơn em… vì đã ở lại.”
Cô mỉm cười, khẽ đáp lại vào khoảng không:
“Cảm ơn anh… vì đã yêu em, dù chỉ trong im lặng.”
Hôm đó, sau cơn mưa, bầu trời trong vắt.
Một vệt cầu vồng hiện lên phía xa.
Cô đứng nhìn thật lâu, rồi quay bước.
Bóng cô hòa vào ánh nắng cuối ngày – nhẹ nhõm, bình yên, như thể cuối cùng… cơn mưa năm ấy đã thật sự ngừng rơi.