tháng năm anh nợ một lời thương

Chương 7: Anh trong giấc mơ của em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, cô mơ thấy anh.

Một giấc mơ hiền hòa, không nước mắt, không tiếng nức nở — chỉ có hai người đứng giữa cánh đồng cỏ xanh, trời trong, gió nhẹ, và mùi mưa vừa tạnh.

Anh vẫn như cũ: chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười hiền, ánh mắt sâu thẳm khiến cô không dám nhìn lâu.

Nhưng lần này, cô không thấy đau nữa.

Cô chỉ muốn được ngắm anh thêm chút nữa, cho đến khi bình minh lên.

“Anh về rồi à?” – cô hỏi, giọng run nhẹ, như sợ chỉ cần nói to, anh sẽ tan biến.

“Ừ. Anh về để nói lời tạm biệt.” – anh đáp, giọng trầm ấm, từng chữ như chạm vào tim cô.

Cô cúi đầu, mím môi.

“Em tưởng anh đã đi xa lắm rồi.”

“Xa chứ. Nhưng anh biết em vẫn chưa thực sự buông.”

Cô im lặng.

Anh bước lại gần, bàn tay vươn ra, chạm nhẹ lên má cô.

Vẫn ấm áp như ngày xưa — dù cô biết, đó chỉ là trong mơ.

“Anh không muốn em quên anh,” anh nói, “nhưng anh muốn em sống tiếp.”

Cô bật cười, giọng nghẹn ngào:

“Em đã sống, chỉ là chưa biết cách cười.”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt đầy thương xót:

“Vậy hôm nay, em đã biết rồi.”

Cô ngẩng lên, nhìn bầu trời trong giấc mơ.

Không có mưa. Chỉ có nắng vàng dịu, ánh sáng lan ra khắp nơi.

“Anh không đau nữa chứ?” – cô hỏi.

“Không. Ở nơi này, không còn đau, không còn bệnh tật. Chỉ có bình yên.”

Cô cười, nước mắt rơi mà không buồn lau:

“Vậy tốt rồi. Em cũng sẽ học cách bình yên như anh.”

Anh im lặng, ngắm cô thật lâu.

Rồi anh nói:

“Cảm ơn em vì đã yêu anh. Dù anh chưa từng hứa điều gì, nhưng trái tim anh, đã luôn mang em theo.”

Cô bật khóc, lần này không kìm lại nữa.

Tất cả nỗi nhớ, nỗi đau, sự tiếc nuối… dồn nén bấy lâu nay như tan chảy theo dòng nước mắt.

Cô nắm lấy tay anh, siết chặt:

“Nếu có kiếp sau, anh đừng im lặng nữa.”

Anh cười — nụ cười dịu dàng như ngày đầu họ gặp.

“Được. Kiếp sau, anh sẽ nói trước.”

Gió nổi lên, cánh đồng mênh mông rì rào.

Anh lùi dần, dáng người nhòe đi trong nắng.

“Anh phải đi rồi.”

“Em biết.” – cô đáp, giọng run run.

“Tạm biệt, em.”

“Không… hẹn gặp lại, anh.”

Cô choàng tỉnh.

Giọt nước mắt còn đọng trên mi.

Bên ngoài cửa sổ, trời vừa hửng sáng — một buổi sớm mùa hè trong trẻo đến lạ.

Cô ngồi dậy, nhìn quanh.

Căn phòng vẫn vậy, giản dị và gọn gàng, nhưng giờ đây dường như đã khác: ấm hơn, đầy sức sống hơn.

Trên bàn, cuốn “Người trong cơn mưa” mở ra trang cuối cùng, nơi cô đã viết một dòng nhỏ:

“Khi anh rời đi, trời lại mưa. Nhưng lần này, em mỉm cười.”

Cô cầm bút, viết thêm một dòng nữa, như một lời hứa cho chính mình:

“Và khi nắng lên, em sẽ bắt đầu một câu chuyện mới.”

Chiều hôm ấy, cô ra biển.

Biển xanh, trời rộng, sóng nhẹ như hơi thở.

Cô tháo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn nhỏ — thứ cô từng giữ như báu vật — và thả nó xuống nước.

Chiếc nhẫn xoay vài vòng rồi chìm xuống, lấp lánh dưới ánh nắng.

Cô khẽ nói:

“Anh à, em không quên đâu. Chỉ là em sẽ nhớ anh theo cách khác.”

Một cơn gió biển thổi qua, mang theo hơi mặn và mùi nắng.

Cô khẽ nhắm mắt, mỉm cười.

Đêm đó, cô ngủ thật yên.

Không còn giấc mơ nào về anh nữa.

Nhưng trong lòng, cô biết — anh vẫn ở đâu đó, trong một góc trời, dõi theo.

Và khi sáng mai thức dậy, cô sẽ đi tiếp, bước chân vững vàng hơn, lòng nhẹ hơn.

Bởi vì, dù anh chưa từng hứa, nhưng cô vẫn đã yêu — bằng tất cả những gì đẹp nhất trong tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×