Ba tháng sau giấc mơ cuối cùng về anh, cuộc sống của cô đã bình yên trở lại.
Cô chuyển đến một thị trấn nhỏ ven biển – nơi ánh nắng dịu dàng hơn, và tiếng sóng mỗi sáng khiến người ta dễ thở.
Căn nhà mới chỉ có hai phòng, một ban công nhỏ trồng đầy hoa oải hương.
Cô chọn sống ở đây, bởi muốn bắt đầu lại — không phải để quên, mà để sống một cách khác.
Sáng nào cô cũng dậy sớm, mở cửa cho nắng tràn vào.
Cô tập thói quen đi bộ ra biển, ngồi ở quán cà phê nhỏ tên “Hướng Dương” — nơi cô có thể ngắm bình minh và nghe mùi cà phê rang phảng phất trong gió.
Hôm nay cũng vậy.
Cô ngồi ở góc quen thuộc, mang theo cuốn sổ tay.
Mấy dòng chữ dở dang viết từ hôm qua vẫn còn đó:
“Cuộc đời không cần nhiều hứa hẹn, chỉ cần một người thật lòng muốn ở lại.”
Cô dừng bút, hít một hơi thật sâu.
Hương cà phê hòa cùng hương muối biển, mằn mặn mà dịu.
“Xin lỗi, chiếc ghế này có ai ngồi chưa?”
Giọng nam nhẹ, trầm, và có chút gấp gáp.
Cô ngẩng lên — người đàn ông đứng trước mặt cao, dáng vẻ gọn gàng, áo sơ mi trắng hơi nhăn vì gió biển.
Mắt anh có màu nâu nhạt, ánh nhìn không xộc thẳng mà dịu như nước.
“À… không. Anh cứ ngồi.” – cô đáp, hơi ngập ngừng.
Anh mỉm cười, cảm ơn, rồi ngồi xuống.
Trên bàn anh đặt một tập bản vẽ, vài tờ giấy bị gió thổi tung ra.
Cô khẽ nghiêng người nhặt giúp, anh vội đưa tay ra — cả hai chạm nhẹ.
Cảm giác đó khiến cô hơi sững lại.
Không phải vì tim đập nhanh, mà là… một cảm giác ấm áp rất thật, rất người.
“Anh là kiến trúc sư à?” – cô hỏi, khi thấy bản vẽ toàn nhà và cầu cảng.
“Ừ. Anh mới chuyển đến đây. Dự án khu nghỉ dưỡng ven biển.”
“Ồ… thị trấn nhỏ này sắp đổi khác rồi.”
“Anh hy vọng sẽ vẫn giữ được nét yên bình của nó.” – anh cười, nụ cười khiến khóe mắt anh nhăn lại, thân thiện mà không phô.
Cô gật đầu, đáp nhỏ:
“Chỉ cần giữ được nắng và gió, là đủ.”
Anh nhìn cô thêm một chút, như ngạc nhiên vì câu nói ấy.
“Anh là Minh. Còn em?”
“An.” – cô mỉm cười. “Người ta bảo tên em hiền như tính em vậy.”
Minh bật cười. “Vậy là hợp với nơi này rồi.”
Từ hôm đó, họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn.
Ban đầu chỉ là vô tình — cùng quán, cùng giờ sáng.
Rồi dần dần, anh mang cho cô ly cà phê, cô đem cho anh vài bánh quy tự nướng.
Mỗi lần nói chuyện, không ai nhắc về quá khứ.
Minh là người ít nói, nhưng có một cách lắng nghe rất đặc biệt.
Anh không chen vào, không hỏi quá nhiều, chỉ ngồi đó, yên lặng và kiên nhẫn.
Điều đó khiến cô thấy an toàn — điều cô đã nghĩ rằng không bao giờ còn cảm nhận được.
Một chiều, họ cùng đi dọc bờ biển.
Trời rực rỡ ánh cam, mặt trời như tan vào sóng.
Minh nói:
“Anh từng nghĩ biển là nơi cô đơn nhất. Nhưng giờ lại thấy, nó có thể chữa lành.”
Cô khẽ cười:
“Có lẽ vì biển biết im lặng đúng lúc.”
Anh quay sang nhìn cô, giọng nhẹ mà thật:
“Em cũng vậy.”
Cô hơi khựng, rồi cười, lảng sang chuyện khác.
Nhưng từ hôm đó, tim cô bắt đầu dao động — không phải rung động mãnh liệt, mà là thứ cảm giác ấm áp, yên bình, như một tia nắng đầu tiên len qua màn mưa dày.
Một buổi sáng, cô không thấy Minh ở quán.
Ngày thứ hai, thứ ba cũng vậy.
Cô không hiểu sao mình lại lo đến thế.
Đến ngày thứ tư, khi cô vừa định đứng dậy ra về, thì anh bước vào.
Mái tóc anh hơi rối, mắt thâm quầng.
“Xin lỗi, anh phải đi Sài Gòn gấp mấy hôm.”
“Không sao đâu.” – cô nói, cố giữ giọng bình thản, nhưng trong lòng nhẹ hẳn đi.
Anh nhìn cô, mỉm cười mệt:
“Anh sợ em tưởng anh biến mất như ai đó từng làm em đau.”
Câu nói khiến tim cô chùng xuống.
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tách cà phê trước mặt.
Một lát sau, cô nói nhỏ:
“Nếu một người ra đi vì thương, thì không thể gọi là bỏ lại.”
Minh nhìn cô, ánh mắt chậm rãi, dịu dàng đến mức cô phải quay đi.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa.
Lần đầu tiên kể từ khi chuyển đến đây, cô không thấy mưa đáng sợ nữa.
Cô chỉ ngồi bên cửa, nghe tiếng mưa rơi, nghĩ đến nụ cười của người đàn ông tên Minh.
Bên ngoài, sấm khẽ rền.
Cô bật cười, thì thầm như nói với chính mình:
“Hóa ra, sau mỗi cơn mưa, thật sự có người khiến nắng quay lại.”